Chương 48

Hai người phát lực cùng một lúc, mới bắt đầu mà nắm tay đã nghiêng về phía Giang Phú.

Tâm trạng Thẩm Ngôn Cố hơi chùn xuống, lại nghe được một tiếng hít hà từ trong nhóm nữ sinh xung quanh, sau đó anh nghe thấy vài người hô to: “Cố lên, cố lên.”

Giang Phú hỏi: “Anh không định cổ vũ cho tôi à?”

Giang Phú nói những lời này trong lúc cúi đầu xuống nhìn mặt bàn, dù cậu không nói rõ tên họ cũng không có nhìn về phía người nào nhưng Thẩm Ngôn Cố vẫn ngồi xuống.

Thẩm Ngôn Cố nhỏ giọng nói: “Cố lên.”

Câu này giống như là một lọ nước tăng lực cho Giang Phú, chỉ trong nháy mắt nắm tay đã nghiêng về phía Trần Quân.

“y ây!”

“Trời đất ơi!”

Tay Trần Quân cũng dần run rẩy, trên trán cũng nổi gân mà Giang Phú vẫn là vẻ ung dung như cũ.

Khi nắm tay đã nghiêng gần đến 45 độ, Trần Quân đột nhiên hơi nghiêng đầu qua một bên, nói với Giang Phú: “Cho tôi tí mặt mũi đi, ở đây nhiều người quá.”

Giang Phú hơi nhếch khóe miệng lên, hơi liếc sang bên cạnh, nhìn vào Thẩm Ngôn Cố.

“Chỉ sợ là không được rồi.”

Sau đó… “A a a!”

“Thắng rồi!”

“Được đấy Giang Phú!”

Dù thua nhưng Trần Quân vẫn vỗ tay cho Giang Phú: “Lợi hại, lợi hại!”

Giang Phú chỉ cười.

Sau khi thi đấu xong, Thẩm Ngôn Cố dựng ngón tay cái với Giang Phú, sau đó nói với Trần Quân: “Sao cậu lại như thế chứ? Vừa rồi tôi thế mà lại nghe được cậu có ý định gian lận.”



Trần Quân thở dài một tiếng, nói với Giang Phú: “Thật ngại quá, vừa rồi là do đấu óc choáng váng, thật sự không nên làm thế, rất xin lỗi.”

Giang Phú: “Không sao.”

Thẩm Ngôn Cố ngắt lời: “Cậu biết sai là tốt rồi.”

Trần Quân cười, đặt tay lên vai Thẩm Ngôn Cố: “Hắc! Cậu định làm gì tôi?”

Thẩm Ngôn Cố đẩy tay Trần Quân ra: “Cậu không được bắt nạt Giang Phú đâu đấy.”

Trần Quân không nói gì mà chỉ “Ha” một cái.

Sau khi nhóm nữ sinh đã đi xa, Thẩm Ngôn Cố lập tức hỏi Trần Quân: “Là ai?”

Trần Quân lập tức hiểu ra ý tứ của Thẩm Ngôn Cố, trên mặt lộ ra vẻ e thẹn: “Về rồi nói, về rồi nói.”

Đúng lúc đàn chị đi qua bên này lấy đồ ăn nghe được câu này của Trần Quân: “y dô, đây chắc không phải là đã để ý ai trong đám chúng tôi rồi chứ?”

Trần Quân cười ha ha: “Đúng thế, nhưng mà đừng có nói linh tinh đó.”

Ánh mắt đàn chị sáng rỡ: “Cậu cố lên nha, tôi cũng rất mong chị em của mình có thể sớm thoát ế.” Cô nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Nói không chừng hôm nay có thể tác hợp được tận ba cặp đấy.”

Giọng nói hơi lạc đi, Giang Phú và Thẩm Ngôn Cố đồng thời ngẩng đầu lên, cũng cùng một lúc mà liếc mắt sang đối phương.

“Ha ha, hai cậu rất là ăn ý đó nha.” Trần Quân cười: “Tự biết thân biết phận rồi hả?”

“Tự cái đầu cậu ấy.” Thẩm Ngôn Cố lấy xiên tre chỉ thẳng vào người Trần Quân: “…Tôi nói rồi đấy.”

“Biết rồi, biết rồi.” Trần Quân để tay lên vai Thẩm Ngôn Cố: “Giang Phú đâu rồi?”

Thẩm Ngôn Cố: “Cũng đừng có se duyên cho cậu ấy.”

Giang Phú cúi đầu xuống cười trộm.

“Hắc, cậu có ý gì đây?” Trần Quân không vui: “Cậu không cần là chuyện của cậu, kéo Giang Phú theo làm gì? Có phải là cậu định không cho Giang Phú có bạn gái luôn không?”

Thẩm Ngôn Cố đang xiên súp lơ nghe thế thì trượt tay, sau đó anh nghe thấy chính mình nói là: “Cũng đúng.”



“Không phải đâu.” Giang Phú lập tức nói tiếp.

Thẩm Ngôn Cố ngẩng đầu nhìn Giang Phú, anh nghe thấy Giang Phú nói: “Cũng đừng có se duyên cho tôi.”

Trần Quân cười rộ lên: “Ha ha ha.”

Một đợt đồ ăn mới lại đến, Trần Quân phải trở lại bồn rửa tay để rửa.

Lúc này trên tay Thẩm Ngôn Cố đã trống không, một chút đồ ăn còn lại trên bàn đều đã ở trên tay Giang Phú, vì thế trong khoảng thời gian tiếp theo Thẩm Ngôn Cố trực tiếp cúi đầu nhìn Giang Phú làm việc với xiên tre và đồ ăn trên tay.

Bấy giờ Thẩm Ngôn Cố mới phát hiện ra ngón tay của Giang Phú vừa thon vừa dài, lúc lấy đồ ăn rất đẹp mà khi lấy xiên que cũng rất đẹp.

Lại thuận theo bàn tay nhìn lên chính là cổ và mặt của Giang Phú, cậu đang cúi đầu, ánh mặt trời chiếu lên một bên mặt của cậu khiến cho góc cạnh trên khuôn mặt càng rõ ràng.

“Không phải cậu muốn yêu đương à?” Bàn tay của Thẩm Ngôn Cố để ở trong túi áo, dựa người vào chiếc bàn, nhỏ giọng hỏi Giang Phú.

Động tác trên tay Giang Phú không hề ngừng lại: “Cho nên là?”

Thẩm Ngôn Cố hỏi: “Cậu thích kiểu con gái như thế nào?”

Giang Phú ngẩng đầu lên cho Thẩm Ngôn Cố một cái liếc mắt rồi lại cúi đầu xuống: “Tôi kết hôn rồi.”

Thẩm Ngôn Cố “Phụt” một tiếng rồi cười rộ lên: “Cái quái gì vậy chứ.”

Thẩm Ngôn Cố thấy Trần Quân đã quay lại, cũng ngừng nói chuyện với Giang Phú, Trần Quân bưng một chậu cải thảo mới đến, cải thảo cũng không khó xiên nên vài người rảnh rỗi bọn họ chia nhau mấy cái xiên tre rồi mọi người cùng nhau xâu.

Xiên được một hồi, Trần Quân bỗng dưng nói: “Chà, cứng thật đấy.”

Thẩm Ngôn Cố ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Quân đang nắn bóp cánh tay Giang Phú.

Thế là Thẩm Ngôn Cố cũng với tay qua bóp cùng.

Ừm.

Đúng thật là rất cứng.