Chương 11

Kỳ huấn luyện quân sự đày đọa tân sinh viên cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Nhưng chuyện đó có quan hệ gì với Thẩm Ngôn Cố đâu.

Mặt trời lặn xuống núi ở phía Tây, ánh trăng treo cao, các bạn cùng phòng ký túc xá hi hi ha ha, nói chuyện trên trời dưới đất, náo loạn một trận rồi cùng nhau ra ngoài, chỉ còn lại Thẩm Ngôn Cố một mình ngây người với máy tính.

Vui vẻ đều là của người khác, còn Thẩm Ngôn Cố chỉ có số hiệu vẫn chưa nghĩ ra nên viết như nào.

Viết số hiệu tốn nhiều thời gian nhất, đánh năm phút, nhưng suy nghĩ một tiếng.

Chờ đến khi việc trên tay kết thúc, dưới màn hình máy tính hiển thị đã tám giờ rưỡi tối.

Thẩm Ngôn Cố cử động cổ một chút, cầm điện thoại đặt trên bàn lên, phát hiện bên trên có rất nhiều tin nhắn và rất nhiều cuộc gọi, một mảng màu xanh tất cả đều tới từ Lâm Huống.

Thẩm Ngôn Cố đang muốn gọi điện lại, cuộc gọi của Lâm Huống lại gọi tới.

"Tới chơi đi Ngôn Cố, ở sân vận động, nhanh lên nhé.”

Mới bắt máy, Lâm Huống ở đầu bên kia đã ồn ào.

Thẩm Ngôn Cố hoài nghi: "Chơi cái gì?”

Lâm Huống nói: "Chơi trò chơi, các đàn em trai gái đều đang ở đây này, cả bạn cùng phòng ký túc xá của cậu cũng ở nữa, mọi người đều đang ầm ĩ muốn gọi cậu này.”

Thẩm Ngôn Cố nhìn máy tính: "Được thôi.”

Lâm Huống lớn tiếng: "Tới nhanh nhá!”

Sân vận động không xa, ngồi xe trường học năm phút là đến rồi.

Có lẽ là kỳ huấn luyện quân sự vừa kết thúc, mọi người đều đến chỗ này để thả lỏng trò chuyện, sau khi Thẩm Ngôn Cố đến sân vận động thì đưa mắt nhìn vào trong, trên nền cỏ có vài tốp người ngồi xúm lại với nhau, căn bản không nhận ra rõ ai là ai.

Thẩm Ngôn Cố mới cầm điện thoại lên, liền nghe thấy giọng Trần Quân gọi anh ở hướng 2 giờ.

"Tiểu Cố, ở đây!”

Trần Quân vừa gọi như thế, tốp người ngồi vây thành một vòng tròn đều quay đầu lại, mọi người quay lại như vậy, Thẩm Ngôn Cố mới phát hiện, người ngồi bên cạnh Trần Quân là Thái Tiêu Tiêu.

Không ngờ Tiêu Tiêu gì đó cũng đến đây?

Thế nên bước chân của Thẩm Ngôn Cố đang đi đến phía Trần Quân lập tức đổi thành hướng khác.

Ba người bạn cùng phòng ký túc xá đang ngồi gần nhau, Trần Quân và Diệp Lan ở hai bên, Dương Dương ở chính giữa, mà bên cạnh Diệp Lan là một đàn em mà anh biết mặt.

Thẩm Ngôn Cố cũng không cần suy nghĩ nữa, hai ba bước đi đến, lập tức vứt bỏ Trần Quân, trực tiếp chen vào bên Diệp Lan, đàn em thấy thế, nhích một chút nhường chỗ cho Thẩm Ngôn Cố.

Quả nhiên sau khi ngồi xuống, Trần Quân liền ồn ào.



"Sao lại không qua đây hả, đã giữ chỗ cho cậu rồi.”

Thẩm Ngôn Cố phẩy tay với cậu ta, căn bản lười nói chuyện với cậu ta.

Sau đó anh đại khái quét mắt nhìn qua một lượt những người đang ngồi có trong vòng tròn này.

Vừa nhìn xong, bên phải truyền tới giọng nói của Dương Dương.

"Giang Phú không ở đây.”

Thẩm Ngôn Cố kinh ngạc: "Làm sao cậu biết được tôi tìm Giang Phú?”

Dương Dương bày ra dáng vẻ đương nhiên: "Thế cậu tìm ai?”

"Thế, chính xác là Giang Phú." Thẩm Ngôn Cố hỏi: "Cậu ấy không đến à?”

Lâm Huống ngồi trong vòng tròn cũng nghe được cuộc đối thoại này, cậu ta quay đầu nói với Thẩm Ngôn Cố: "Gọi rồi, nói không đến, cậu gọi lại đi.”

Thẩm Ngôn Cố nói: "Tôi gọi thì cậu ấy tới sao?”

Miệng thì nói như thế, nhưng tay đã móc điện thoại ra, còn mở wechat của Giang Phú ra.

Nhưng Lâm Huống không tiếp tục thúc giục nữa, còn nói chuyện trên trời với những người khác.

Giờ làm sao đây.

Vậy Thẩm Ngôn Cố chỉ có thể tự mình thúc giục chính mình.

Nói không chừng, mày gọi sẽ đến đấy.

Được thôi, vậy mình gọi.

Thẩm Ngôn Cố cúi đầu cạch cạch cạch gõ chữ: [Đến sân vận động chơi không?]

Sau khi gửi đi, Thẩm Ngôn Cố nhớ lại lời vừa rồi Lâm Huống bảo cậu đến.

Thẩm Ngôn Cố lại nói: [Có người nói muốn cậu đến.]

Thẩm Ngôn Cố cũng không cảm thấy gửi như này đi thì Giang Phú sẽ đến, dù sao thì hai câu này cũng không thu hút người chút nào, Giang Phú dựa vào đâu sẽ đến chứ?

Nhưng giây tiếp theo.

Giang Phú: [Được.]

Điều này của Giang Phú khiến Thẩm Ngôn Cố vui lên lạ thường, đầu tiên anh vỗ cánh tay của Diệp Lan, nói Giang Phú sắp đến, lại nói với Dương Dương rằng Giang Phú sắp đến, sau đó lại nói Giang Phú sắp đến với Lâm Huống.



Ba người trái lại không có phản ứng gì, Trần Quân ở xa nhất kêu lên: "Giang Phú muốn đến thì Giang Phú đến thôi, nói hoài nói mãi làm gì?”

Thẩm Ngôn Cố: "Tôi thích đấy.”

Điện thoại lại sáng lên, Giang Phú gửi cho anh tin nhắn mới.

Giang Phú hỏi: [Có người là ai?]

Thẩm Ngôn Cố rất muốn gõ một chuỗi tên dài, nhưng mà anh có chút lười gõ chữ, vậy nên cuối cùng anh bốn bỏ năm lên chỉ viết một chữ.

Thẩm Ngôn Cố: [Tôi]

Anh còn hỏi: [Đã đủ chưa?]

Giang Phú nói: [Hoàn toàn đủ]

Lâm Huống nói chơi trò chơi, đúng thật là đang chơi trò chơi, Thẩm Ngôn Cố mới bỏ điện thoại xuống, liền miễn cưỡng bị kéo vào trò chơi.

Trò chơi tên là con số bom, khi đến chỗ Thẩm Ngôn Cố, con số truyền đến.

“21 đến 567.” Em gái khóa dưới giấu con số rồi cười nói với Thẩm Ngôn Cố: “Đàn anh nói một con số đi.”

Thẩm Ngôn Cố tùy ý nói một số: “528.”

Đàn em nhìn về phía người tiếp theo: “21 đến 528.”

Vòng tròn người đông, chữ số rất lớn, mọi người đều ở bên cạnh gọi số, thời gian chơi lại dài hơn rất nhiều.

Sau khi Thẩm Ngôn Cố nói xong con số đã qua được nửa vòng, vẫn chưa nổ.

Mà ở cửa sân vận động không xa, Thẩm Ngôn Cố nhìn thấy Giang Phú.

Đến rất nhanh, còn nhanh hơn so với năm phút của Thẩm Ngôn Cố.

Thẩm Ngôn Cố thấy Giang Phú đứng ở cửa, nhìn biểu cảm tìm kiếm của cậu thì cười lên.

Nói vậy bản thân anh vừa rồi cũng là như thế nhỉ.

Thẩm Ngôn Cố còn muốn quan sát thêm một chút, Lâm Huống ngồi trước mặt bất ngờ giơ tay lên: "Giang Phú, bên này!”

Nụ cười của Thẩm Ngôn Cố lắng xuống một chút, nhưng thấy Giang Phú đi lại, lập tức lại cười rộ lên.

Rõ ràng là Lâm Huống gọi Giang Phú, Giang Phú lại đi đến bên cạnh Thẩm Ngôn Cố, Thẩm Ngôn Cố lập tức lách sang phía Diệp Lan, nhanh chóng tạo ra chỗ trống giữa anh và đàn em.

"Ngồi chỗ này, ngồi đây này.”

"Tôi gọi cậu đến cậu không đến, Ngôn Cố vừa gọi cậu đã đến ngay." Lâm Huống tiến sát lại hơn, đùa giỡn nói với Giang Phú: "Xem thường lớp phó à?”