Trong buổi họp khoa dành cho các cựu sinh viên niên khóa hai mươi, Phương Loan phấn khích níu áo Kiều Vy, không ngừng chỉ tay vào đám đông trước mặt. "Cậu nhìn xem! Đó chẳng phải là Giang Vân nổi tiến …
Trong buổi họp khoa dành cho các cựu sinh viên niên khóa hai mươi, Phương Loan phấn khích níu áo Kiều Vy, không ngừng chỉ tay vào đám đông trước mặt.
"Cậu nhìn xem! Đó chẳng phải là Giang Vân nổi tiếng một thời ở khoa điện ảnh sao? Bây giờ anh ấy thật sự đã thành ngôi sao rồi đó!"
Kiều Vy cười khổ, nhìn theo bóng người đứng lẫn trong đám đông, nhưng thật ra cũng không hề khó tìm, anh ấy vốn dĩ từ xưa đã luôn nổi bật như vậy, dáng người cao cao, gầy gầy, làn da trắng ngần như phát ra ánh sáng nhàn nhạt mỗi khi đứng dưới nắng, dáng vẻ đó qua bao năm lăn lộn trong giới nghệ sĩ có lẽ đã làm vơi bớt đi vài phần nhút nhát, mọt sách, thay vào đó là dáng vẻ phong trần, cùng phong thái tự tin rõ rệt.
Kiều Vy không dám nhìn lâu, dù cô biết anh ấy sẽ chẳng bao giờ bắt gặp ánh mắt của cô. Ba năm nay, phải, ba năm nay anh ấy chưa bao giờ thấy đôi mắt đó, đôi mắt sẵn sàng sáng lên mỗi khi lướt thấy anh.
"Cậu không biết anh ấy à?" Phương Loan bên cạnh mất kiên nhẫn, nắm tay Kiều Vy hỏi thêm lần nữa.
Kiều Vy cắn môi, bất đắc dĩ nói:
"Người đó có chút quen."