Bữa tiệc ba bốn chục người náo nhiệt vô cùng, phong cách hang động nghệ thuật độc đáo và ánh đèn mọi góc độ đan xen hòa hợp, khiến bầu không khí toát lên vẻ xa hoa đặc biệt.
Quan Hề đến ngồi bên cạnh Lãng Ninh Y, nhìn cô và Ngụy Tu Dương tranh cãi không ngừng vì cuộc cá cược nào đó.
Xung quanh rất ồn, tiếng cười, tiếng nhạc, tiếng nô đùa... nhưng cô lại như người mất hồn, trái tim cũng đập loạn nhịp.
Các người là cùng một loại người.
Tâm linh tương thông.
Ngụy Tử Hàm đã biết gì rồi?
Có lẽ cô ta không biết đâu.
Hoặc là cô ta quá mẫn cảm mới suy nghĩ bậy bạ, từ nhỏ Ngụy Tử Hàm đã đối đầu với cô, nói mấy câu đâm chọc cô cũng là chuyện bình thường.
“Quan Hề, Quan Hề? Này này, nghĩ gì thế, người kia đến rồi.” Lãng Ninh Y vỗ vai cô.
Quan Hề nhìn theo ánh mắt của cô ấy, chỉ thấy người trước đó nói rất bận không đến đã xuất hiện, anh đến cùng Tống Lê.
Lúc này không biết hai người đang nói chuyện gì, Tống Lê khoác vai Giang Tùy Châu trưng ra khuôn mặt gợi đòn, Giang Tùy Châu nhét hai tay vào túi quần đứng tại chỗ, trên mặt vẫn còn vương nét cười đùa.
Không biết có phải cảm nhận được người bên này đang nói anh hay không, ánh mắt của Giang Tùy Châu bất chợt nhìn qua chỗ cô.
Cách đám người đi qua đi lại, ánh mắt hai người cứ thế chạm vào nhau. Ánh mắt của anh sâu xa điềm tĩnh xen lẫn ý cười nhạt nhòa chưa kịp thu lại.
Có lẽ do lòng Quan Hề không yên, nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, trái tim tự dưng nảy lên, cô dời mắt đi một cách không mấy
tự nhiên.
“Hay là chúng ta chơi trò chơi đi, thua thì phải uống rượu, thế nào?” Một lúc sau, có người đề nghị.
Bầu không khí đậm chất quán bar, phương hướng của buổi tiệc nhanh chóng chệch hướng. Ai ai cũng hứng thú dào dạt, bước đến giai đoạn bung xõa.
“Được được, chơi gì chơi gì!”
“Chơi ném xúc xắc đoán số, thua thì uống rượu.”
“Đơn giản thế á?”
“Lượng rượu phải tăng theo từng vòng đó, cậu chắc là đơn giản chứ?”
“Đậu! Đây mới là chơi chứ, nào nào, bắt đầu đi.”
...
“Uây high thế, chúng tôi cũng chơi.” Đúng lúc này, lại có hai người bước đến ghế lô của bọn cô.
Ngụy Tử Hàm kéo Quan Oánh ngồi xuống.
Người ở đây đều thân thiết với Quan Hề, bình thường cũng nghe theo Quan Hề. Vì thế lúc này nhìn thấy chị gái mới xuất hiện của Quan Hề và cô em họ mà bình thường cô không ưa, trong lúc nhất thời không ai dám tiếp lời. Mọi người đều nhìn về phía Quan Hề, chờ phản ứng của cô.
Quan Hề nhìn thấy Ngụy Tử Hàm cũng sửng sốt một hồi, có điều sự nghi hoặc lúc trước đã bị cô tống ra khỏi đầu. Chuyện đó có tính bảo mật rất cao, cô cảm thấy Ngụy Tử Hàm không thể biết được.
“Chị có thể uống sao?” Quan Hề lên tiếng, nhưng lời này lại nói với Quan Oánh. Bởi vì trong ấn tượng của cô, hình tượng cô gái ngoan ngoãn của người này quá nặng, rất giống kiểu người “một chén đổ”*.
*Chỉ người không biết uống rượu, hoặc tửu lượng rất thấp, thường thì một chén liền say gục (Nguồn Baidu)
Quan Oánh nghe thấy vậy liền gật đầu, “Bình thường, có thể uống một chút.”
“Không uống được em sẽ thay chị.”
Ngụy Tử Hàm tiếp lời, nói với mọi người: “Quan Oánh mới tới, mọi người phải quan tâm cô ấy nhiều hơn.”
Mọi người ở đây rất hiếu kỳ với nhân vật Quan Oánh này. Thời gian trước đó sự xuất hiện của cô ta chính là chủ đề nóng hổi trong vòng bạn bè riêng tư của họ.
Nhưng lúc này, mọi người lại nghe được những lời bênh vực từ miệng Ngụy Tử Hàm mà không phải cô em ruột Quan Hề nói, chuyện này có chút kỳ quái.
Tựa như... quan hệ của hai chị em ruột nhà họ Quan không tốt.
Quan Hề cười lạnh lùng, thật sự muốn đảo mắt trắng.
Cô không biết Ngụy Tử Hàm muốn giở trò quỷ gì, chỉ đưa mắt ra hiệu cho Lãng Ninh Y và Chung Linh Phàm “Cô ta muốn đến chơi thì cho cô ta nằm ra mà về”, nói: “Nếu đã như thế thì bắt đầu đi.”
Trò chơi chính là trò đoán số thường chơi trong quán KTV, quán bar. Quan Hề rất thông thạo trò chơi này, chơi mấy vòng cũng không dính chưởng. Nhưng Quan Oánh lại không thuận lợi như vậy, có lẽ chưa tìm hiểu trò chơi nên thua một cách thê thảm.
Vậy mà Ngụy Tử Hàm lại nói được làm được, thật sự giúp Quan Oánh uống không ít.
Lại là một vòng nữa, rượu trên bàn đã tăng lên
7 chén.
Thật không khéo là, vòng này lại là Quan Oánh thua. Vẻ mặt Ngụy Tử Hàm tối sầm, có lẽ cũng không thể ngờ Quan Oánh lại thua một cách kinh khủng như vậy.
“Chén này tôi tự uống.” Quan Oánh nhìn Ngụy Tử Hàm, bối rối duỗi tay cầm lấy chén rượu.
Quan Hề muốn đối phó Ngụy Tử Hàm, nhưng lúc này không muốn đối xử tàn nhẫn với Quan Oánh. Thấy cô ta uống xong một chén lại muốn tiếp tục uống, cô bèn đứng dậy, “Chậc... bỏ đi bỏ đi, cứ thắng mãi cũng không có ý nghĩa gì. Đến đây thôi, không chơi nữa.”
Quan Hề kết thúc đột ngột, nhưng từ trước đến giờ cô đại tiểu thư này đều hành động kiểu “việc tôi tôi làm, nói không muốn chính là không muốn”. Vì thế mọi người cũng rất quen với điều này, thấy cô không chơi nữa liền tự xúm lại bắt đầu ván mới.
Ai dè, Ngụy Tử Hàm đột nhiên đứng lên gọi Quan Hề lại: “Này... mới có tí cô đã đi hả.”
Cô ta loạng choạng không vững, rõ ràng đã ngà ngà say.
Quan Hề khoanh tay, nói bằng giọng châm chọc: “Sao, không cho cô nằm lệt ra khỏi đây cô không vui à?”
Ngụy Tử Hàm: “Làm sao cô biết tiếp theo đây bọn tôi sẽ thua chứ!”
“Nhìn là biết thôi.” Quan Hề uể oải nói: “Dù sao trò này cô không thắng nổi tôi.”
“Thế sao?”
Ngụy Tử Hàm nhìn chằm chằm cô, vì bất mãn và oán hận nên ánh mắt vô cùng u ám.
Quan Hề hết sức bình thản tiếp nhận sự công kích từ ánh mắt của cô ta, nhưng không hề có ý định tiếp tục battle với con ma men này.
Cô xoay người định đi khỏi đó.
Ngụy Tử Hàm: “Quan Hề!”
Ting...
Reng reng...
...
Cùng với tiếng quát nhuốm men say của Ngụy Tử Hàm, tựa như là trùng hợp, điện thoại để trong túi, trên bàn, trong túi quần, trên tay... của tất cả mọi người trong quán bar đều vang lên cùng một lúc.
Nhận được một tin nhắn từ số lạ.
Có người chậm chạp ấn mở tin nhắn, vốn định xem lướt qua, mấy giây sau lập tức kinh ngạc nhìn về phía cô gái xinh đẹp đứng cách đó không xa.
Một người, hai người... càng có nhiều người xem tin nhắn, họ đều kinh ngạc nhìn về phía nhân vật chính mà tin nhắn nói đến.
“Linh Phàm, tao về...” Quan Hề quay lại, định nói với cô ấy một tiếng rồi về trước thì phát hiện Chung Linh Phàm đang ngơ ngác nhìn mình.
Không đúng, không chỉ là cô ấy, tất cả người ngồi trên ghế sofa
đều đang nhìn cô.
Quan Hề: “Sao vậy?”
Sắc mặt Lãng Ninh Y rất kém, bước đến kéo tay cô, “Hề Hề, tao, tao đi cùng mày.”
Quan Hề thấy làm lạ, “Chẳng phải mày nói hôm nay không say không về sao, tao thấy mày vẫn chưa say đâu...”
Còn chưa dứt lời, Quan Hề đã thấy Ngụy Tử Hàm tỏ vẻ bất ngờ lắc lắc điện thoại với cô, “Quan Hề, chuyện gì thế này? Cô không giải thích với mọi người một chút sao?”
Cái quỷ gì vậy?
Quan Hề sửng sốt.
Lãng Ninh Y nói khẽ: “Tao vừa nhận được một số hình ảnh, liên quan đến mày...”
Dường như mọi thứ đột nhiên đã được dự đoán trước, Quan Hề vẫn đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích.
“Đưa tao.”
Lãng Ninh Y: “Hề Hề...”
“Đưa tao xem.”
Lãng Ninh Y cau mày, nhưng lại không lay chuyển được cô, đành đưa điện thoại đến trước mặt cô.
Là một chuỗi hình ảnh rất dài, nội dung của hình ảnh là chuyện cô được nhà họ Quan nhận nuôi từ nhỏ!
Thủ tục nhận nuôi, chữ ký, ảnh cô nhi viện, văn bản ghi chép... liên quan đến chuyện Quan Hưng Hào từng nhận nuôi Quan Hề như nào, mọi thứ đều vô cùng rõ ràng.
Quan Hề cụp mắt nhìn, chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo chậm chạp dâng lên từ lòng bàn chân, quấn lấy cô từng chút từng chút, cuối cùng bao trùm cả cơ thể cô.
Gửi cho cả nhóm.
Ai cũng biết rồi?
Quan Hề nhìn về phía Ngụy Tử Hàm, thấy cô ta nhướn lông mày, nhún vai tỏ vẻ mình không biết gì cả.
Ánh mắt Quan Hề lại từ từ lướt qua khuôn mặt của những người khác.
Tất cả mọi người đều đang nhìn cô, Quan Oánh ngây người, Chung Linh Phàm ngơ ngác, Ngụy Tu Dương kinh ngạc... Vẻ mặt của mỗi người mỗi khác, giống như đều bị chuyện thị phi này làm cho mơ hồ.
Quan Hề trả lại điện thoại cho Lãng Ninh Y, mặt không có chút cảm xúc.
Cô cũng không cho Ngụy Tử Hàm cơ hội ngăn cản cô nữa, quay đầu định đi về phía cửa ra vào.
Nhưng vừa mới quay lại cô liền nhìn thấy Giang Tùy Châu.
Anh đứng cách cô khoảnh hai mét, từng luồng sáng trên đỉnh đầu lướt qua đôi mắt anh, quá chói mắt, không thể nhìn rõ thần sắc của anh.
Trái tim
Quan Hề “lầm rầm” một tiếng, không biết vì sao, vào giây phút nhìn thấy Giang Tùy Châu tòa thành lung lay chực
đổ đã sụp đổ hoàn toàn.
“...”
Cô chợt nghĩ, anh sẽ nói cái gì?
Có phải đang âm thầm trù tính nên chia tay, giải trừ hôn ước không.
Nhất định là thế...
Quan Hề nhìn anh một cái, dằn xuống toàn bộ sự hoảng loạn trong lòng, nhanh chóng cất bước đi khỏi đó.
“Quan Hề!” Ngụy Tu Dương vội vàng đứng lên, định đuổi theo cô.
Nhưng bị người khác giữ chặt lại, “Em làm gì vậy, đi đâu!” Ngụy Tử Hàm nhìn chằm chằm anh.
Ngụy Tu Dương nghiến răng, “Buông ra.”
“Ngụy Tu Dương, rốt cuộc em là em trai chị hay là em trai cô ta, lúc này em còn đứng về phía cô ta?”
Ngụy Tu Dương nhìn Ngụy Tử Hàm, “Rốt cuộc chị đã giở trò quỷ gì?”
Ngụy Tử Hàm tự nhận hồi nhỏ đối xử không tệ với em trai, nhưng cô ta thật sự không hiểu, sao nó lại bị Quan Hề “tẩy não” trở nên ngoan ngoãn nghe lời, trái lại lại coi người chị ruột như cô ta có cũng được không có cũng được!
“Chị giở trò quỷ? Chị giở trò gì chứ! Tin nhắn này cũng không phải chị gửi! Nhưng suy cho cùng chẳng phải chuyện này đều là sự thực sao! Em xem vừa nãy Quan Hề cũng không phủ nhận!”
“Chuyện này thật hay giả liên quan gì đến em, cho dù có là thật thì thế nào!” Ngụy Tu Dương gỡ bàn tay đang túm áo anh ra, “Cho dù có là thật, là thật... cô ấy vẫn là cô ấy!”
**
Thế giới bên ngoài quán rượu là thế giới hoàn toàn khác, Quan Hề bước đến bên xe của mình, mở cửa ra, im lặng hai giây rồi đá mạnh vào cửa xe.
Được, được lắm, chơi cô một vố như vậy...
“Xe là xe của em, có hại cũng là lợi ích của bản thân.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, tim Quan Hề chợt giật nảy lên, lập tức ngồi vào trong xe.
Nhưng ngay tức khắc bị người ta
kéo lại.
Giang Tùy Châu lôi cô ra khỏi ghế lái một cách dễ dàng, tự mình ngồi vào trong xe.
Lúc này người cô không muốn gặp nhất chính là anh, cô thẹn quá hóa giận, “Anh làm gì vậy!”
Giang Tùy Châu chỉ sang ghế phụ lái, “Không muốn để người bên trong ra hóng chuyện thì ngồi vào.”
Quan Hề á khẩu, ngẩn người hai giây, xa xa nhìn thấy bóng dáng Ngụy Tu Dương đang đi ra từ cửa quán bar. Lúc này cô không muốn giải thích chuyện gì cũng không muốn đối diện với những người kia, thế là lập tức vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế phụ lái.
“Lái xe.” Quan Hề nhìn ra ngoài cửa xe, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa gắt gỏng.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường, những tòa cao ốc hai bên không ngừng lùi lại phía sau, ánh đèn nê ông bị tốc độ kéo thành đường thẳng song song mơ hồ, mọi thứ mông lung tựa như thước phim.
Quan Hề ngồi trên ghế phụ lái, sống lưng gồng lên thẳng tắp.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, trái tim cô cũng rơi xuống tận cùng.