Chương 17

Hơn mười phút sau, xe lái vào gara của Gia Lâm Cảnh Uyển.

Tắt máy, Giang Tùy Châu quay sang nhìn cô, “Lên nhà.”

Vẻ mặt Quan Hề không chút thay đổi, “Muốn nói gì thì bây giờ có thể nói, nói xong thì trả ghế lái lại cho em.”

Giang Tùy Châu nhíu mày, “Không thể lên nhà nói?”

Tay Quan Hề bám chặt vào ghế ngồi, bất giác dùng sức, tựa như cho bản thân một điểm tựa vậy.

“Có gì mà phải lên lầu nói, muốn chia tay thì nhanh một chút, đừng có dài dòng. Phải, sự việc kia là thật, em đã không nói cho anh, em là con được nhận nuôi, em biết anh chướng mắt được chưa! Thế thì cứ như vậy đi, dừng lại ở đây.” Quan Hề một mạch nói hết mọi chuyện, không chút trì hoãn.

Giang Tùy Châu trầm ngâm vài giây rồi nói: “Anh có nói muốn chia tay sao?”

Quan Hề liếc nhìn anh, “Lẽ nào anh xem tin nhắn kia xong không muốn chia tay ư?”

Giang Tùy Châu gõ vài cái lên vô lăng, lấy điện thoại ra, mở chuỗi hình ảnh mà số điện thoại lạ kia gửi đến.

Nhìn một hồi, nói: “Ba mẹ em đã chuyển hết tài sản cho Quan Oánh, không giữ lại một phần cho em sao?”

Quan Hề quay phắt sang nhìn anh, “Anh nói bậy bạ gì đó!”

“Vậy chính là Quan Oánh đã trở về, em hoàn toàn thất sủng từ phía ba mẹ em, bọn họ muốn tìm một ngày nào đó đưa em ra nước ngoài hoặc đưa đến một nơi khác.”

Quan Hề nghiến răng, “Giang Tùy Châu, có phải anh bị bệnh hoang tưởng không?”

“Đều không có?”

Quan Hề kiềm chế ý nghĩ muốn cho anh một đấm, “Không có! Ba em rất tốt với em, không nhọc anh quan tâm!”

Giang Tùy Châu ừm một tiếng. “Vậy em đang sợ cái gì?”

“...”

Giang Tùy Châu vẫn lướt xem ảnh, “Nếu cái gì cũng không mất đi, vẫn ở vị trí đó, em sợ cái gì. Chúng ta nhất thiết phải chia tay sao?”

Quan Hề nhếch môi định phản bác lại, nhưng lại cảm thấy... cũng có lý là sao nhỉ?

“Em biết chuyện này khi nào?” Anh lại hỏi.

Quan Hề mất tự nhiên quay đầu sang, “Một tháng trước khi Quan Oánh trở về.”

“Ba mẹ em nói cho em biết?”

“... Vô tình đứng ngoài thư phòng nghe được.”

“Vậy em có biết ba mẹ ruột của em là ai không?”

Quan Hề sững người, sắc mặt hơi tối đi, “Người ta đã vứt bỏ em rồi, em cần thiết phải biết người ta là ai sao?”

Thực tế thì cho đến hôm nay, cô chưa từng đi tìm hiểu một cách chân chính.

Trước tin nhắn nặc danh này, thậm chí cô chưa từng đi xem cô nhi viện cô từng ở có dáng vẻ như thế nào.

Nếu nói cô biết nghĩ thoáng, chi bằng nói cô đang trốn tránh.

Cô không muốn cũng không bằng lòng đi tìm hiểu cái nơi cô từng bị người ta vứt lại.

“Được, anh hiểu rồi.” Giang Tùy Châu nói.

Cô nhìn anh với ánh vẻ khó hiểu, hiểu cái gì mà hiểu chứ!

Giang Tùy Châu đẩy cửa xe ra, “Xuống xe đi.”

“Làm gì...”

“Lên nhà, đi ngủ.”

Thấy Quan Hề không nhúc nhích, Giang Tùy Châu đi vòng qua đầu xe đến bên ghế phụ lái, trực tiếp bế người bên trong kéo ra ngoài.

“Này, Giang Tùy Châu...”

“Đừng mất tự tin một cách chóng vánh như thế, thời gian trước không phải em còn rất lạc quan sao?”

Quan Hề: “Lạc quan chuyện gì?”

Giang Tùy Châu đóng cửa xe, đưa cô đến cửa thang máy, “Lẽ nào trước kia không phải vì biết chuyện này nên em mới cố ý lôi kéo quan hệ với anh sao. Lúc ấy đã biết lợi dụng anh để ổn định địa vị của em, sao bây giờ lại không tiếp tục nữa?”

Quan Hề: “...”

“Em cảm thấy anh biết được chuyện này sẽ nhanh chóng vạch ra ranh giới với em?”

Quan Hề liếc anh, chẳng lẽ không phải như vậy sao.

“Chỉ cần em vẫn ở nhà họ Quan, quan hệ giữa chúng ta sẽ không bị cắt đứt.” Giang Tùy Châu nói: “Em vẫn là cô tiểu thư nhà họ Quan, ba em cũng vẫn nuông chiều em. Giữa chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện hợp tác vui vẻ, vì thế không cần thiết phải làm như vậy.”

Quan Hề để mặc anh kéo lên lầu.

Đôi khi cô cảm thấy, Giang Tùy Châu thật sự là một người tỉnh táo đến đáng sợ.

Ngày hôm nay xảy ra chuyện như thế, cô bị chấn động đến mất hồn mất vía, nhưng anh lại nhanh chóng phân tích được vị trí của cô ở nhà họ Quan hiện nay, nhanh chóng hiểu rõ vì sao trước kia cô đột nhiên lấy lòng anh, lôi kéo quan hệ với anh.

Phân tích xong xuôi anh đã đưa ra kết luận rằng, mặc dù cô là con nuôi, nhưng cổ phần, địa vị ở Quan Thị, hầu như không có gì thay đổi, vì thế bọn họ vẫn là cặp đôi hoàn hảo hỗ trợ lợi dụng lẫn nhau.

Anh tỉnh táo đến đáng sợ, phân tích cũng thật máu lạnh.

Nhưng Quan Hề thấy bộ dạng này của anh, chẳng hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, dường như mọi thứ vẫn giống như trước, chưa từng đảo lộn. Thậm chí cô còn bình tĩnh theo anh, lời anh nói hoàn toàn có lý... cô cũng không phải bị vứt bỏ, cô sợ gì chứ.

“Giang Tùy Châu, anh đúng là con mẹ nó...”

Ánh mắt của Giang Tùy Châu nhìn qua cô.

“... chó.”

“Bớt nói bậy.”

Giang Tùy Châu nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, vươn tay vuốt khóe mắt cô, giọng nói bình thản nhưng lại dịu dàng: “Yên tâm, còn có anh.”

Quan Hề: “...”

Dù cô biết ý của anh thực ra không có đẹp đẽ như vậy nhưng con tim vẫn đập mạnh một nhịp.

**

Không nhận được lời “chia tay vui vẻ” từ Giang Tùy Châu khiến cô rất bất ngờ, nhưng sau khi nghe anh phân tích một cách tỉnh táo như vậy, cô cũng cảm thấy quan hệ của hai người không dễ dàng tan vỡ.

Bao năm qua, nói chấm dứt là chấm dứt, vậy thì người chịu tổn thất lớn chính là anh. Cắt đứt mối quan hệ vất vả xây dựng lên, chẳng bằng giúp cô tính toán đứng vững ở nhà họ Quan.

Quan Hề hiểu rõ quan hệ lợi ích này, trong lòng cũng an tâm phần nào.

Nhưng khi về đến nhà anh, điện thoại vẫn liên tục bị người lạ người quen gọi đến, cô vẫn chán chường ngồi trên sofa.

Sau khi chuyện này lộ ra, cô còn có rất nhiều chuyện phiền lòng. Ví dụ như... người trong vòng quan hệ của cô sẽ nhìn cô thế nào, có âm thầm đặt điều về cô không.

“Rốt cuộc có thôi đi không...”

Giang Tùy Châu tắm xong đi ra, vỗ vỗ chân cô, “Đi tắm.”

Cô vùi người trong sofa, “Chắc chắn bọn họ đang cười em...”

Giang Tùy Châu nhìn cô, thấy vành mắt cô càng đỏ hơn lúc trước, nhíu mày nói: “Cười em cái gì?”

“Còn có thể là gì! Chính là cười đứa hàng giả em đây, lúc đầu chẳng phải anh còn chê cười Tạ Diên sao.”

Giang Tùy Châu khựng người, “Anh không cười chuyện...”

“Anh có! Em nghe thấy rồi, không lên được bàn tiệc đúng không?”

Giang Tùy Châu duỗi tay cầm lấy cốc nước trên bàn, uống một ngụm rồi nói: “Trí nhớ của em lúc cần nhớ thì không nhớ, lúc không cần nhớ thì lại nhớ dai như vậy.”

Quan Hề khẽ hừ một tiếng, ôm gối dựa nhìn chằm chằm điện thoại. Vừa bướng bỉnh tỏ vẻ “tôi không để ý”, vừa không nhịn được mà khóc thút thít.

Giang Tùy Châu không thể tiếp tục nhìn nữa, rút điện thoại khỏi tay cô, “Đi tắm, mau lên.”

Quan Hề cúi đầu, ngay cả ý định giành lại điện thoại cũng không có. Chậm chạp đứng dậy, đi về hướng phòng tắm.

Tiếng đóng cửa vọng lại từ xa.

Điện thoại Quan Hề trong tay Giang Tùy Châu vang lên, Giang Tùy Châu nhìn tên người gọi đến, bắt máy.

“Alo? Cuối cùng chị cũng bắt máy rồi, chị đang ở đâu...”

“Có chuyện gì?” Giang Tùy Châu hờ hững nói với người ở đầu bên kia điện thoại.

Rõ ràng Ngụy Tu Dương nghe thấy giọng của anh thì sửng sốt giây lát, “Sao lại là anh, Quan Hề đâu?”

“Ngủ rồi.”

“Làm sao có thể? Chị ấy mới rời đi bao lâu...”

“Sao lại không thể.” Giang Tùy Châu nói: “Cậu muốn nói gì thì mai hãy gọi.”

“Anh bảo cô ấy nhận điện thoại!”

Giang Tùy Châu thoáng nhíu mày, “Tôi nói rồi, cô ấy ngủ rồi.”

Người kia im lặng hai giây, “Giang Tùy Châu, từ lâu anh đã biết chuyện của cô ấy?”

“Hôm nay mới biết.”

“Vậy anh có ý gì? Còn tìm cô ấy làm gì?” Giọng của Ngụy Tu Dương như được dát thêm một lớp băng, “Nếu cô ấy chỉ là đứa con gái được nhà họ Quan nhận nuôi từ cô nhi viện, các người có thể không cần đóng kịch nữa nhỉ?”

“Đây là chuyện của tôi.” Giang Tùy Châu trầm giọng, “Nhưng ngược lại tôi muốn hỏi cậu, nếu đã biết cô ấy chỉ là con gái được nhận nuôi từ cô nhi viện, cậu cũng không cần chị em tình thâm nữa nhỉ?”

Ngụy Tu Dương: “Liên quan gì đến anh.”

Giang Tùy Châu: “Vậy tôi với cô ấy, cũng chẳng liên quan gì đến cậu.”

Giang Tùy Châu trực tiếp cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên.

Anh cầm điện thoại của mình lên, lướt xem tin nhắn kia một lần nữa.

Thực ra, lúc ở quán bar nhìn thấy tin nhắn này anh cũng kinh ngạc. Sau đó sự kinh ngạc này đã biến thành sự xác định khi nhìn thấy Quan Hề quay đầu đi thẳng.

Đây là tin tức thật.

Anh không ngờ đằng sau Quan Hề lại có chuyện như vậy, nhưng trong nháy mắt, một số thắc mắc trước kia đều đã thông suốt.

Ví dụ như “Cá mắm” Quan Hề không sợ trời không sợ đất này sao bỗng dưng lại trở nên chăm chỉ, vội vàng nghiêm túc làm việc. Cho dù có thêm chị gái đi chăng nữa, dựa vào tính cách của cô cũng sẽ không có cảm giác nguy cơ như này mới phải.

Hơn nữa anh nhớ lại chuyện Tạ Diên lúc trước, chuyện này anh vẫn luôn không hiểu, vì sao lúc đó Quan Hề lại nhảy dựng lên vì anh nói Tạ Diên vài câu...

Đầu óc Giang Tùy Châu nhanh nhạy, lợi ích trên hết, trong đó đều là thủ đoạn thâm hiểm trên thương trường.

Giây phút đầu tiên sau khi xác nhận chuyện kia, ý nghĩ “Mối quan hệ giữa anh và Quan Hề có cần tiếp tục hay không” quả thực đã quanh quẩn trong đầu anh. Nhưng anh còn chưa nghĩ xong thì ngay sau đó đã nhìn thấy Quan Hề rời khỏi đó.

Khoảnh khắc ấy, trái tim anh chợt run sợ, cơ thể đã đưa ra phản ứng...

Đuổi theo cô.

Anh nghĩ, chuyện này không đến mức độ đó. Giữa hai người, không thể chấm dứt một cách dễ dàng như vậy.

**

Quan Hề tắm xong, rầu rĩ làm ổ trên giường trong phòng ngủ phụ, vì thế lúc Giang Tùy Châu cầm điện thoại vào phòng ngủ định đưa cho cô, phát hiện cô không ngủ trong phòng anh.

Thế là anh lại trở ra, đi đến phòng ngủ phụ.

“Hôm nay em muốn ngủ một mình.”

Vừa đẩy cửa đi vào liền nghe thấy giọng nói rầu rĩ của Quan đại tiểu thư truyền ra từ trong chăn.

Giang Tùy Châu đi đến bên giường, đặt điện thoại của cô lên tủ đầu giường.

“Hình như em chưa từng ngủ trong phòng này.”

Quan Hề để lộ ra đôi mắt, “Hôm nay em muốn ngủ ở đây.”

“Sang phòng anh.” Giang Tùy Châu ngập ngừng giây lát rồi nói: “Anh sẽ không chạm vào em.”

Quan Hề uể oải nói: “Lấy lương tâm của anh ra mà nói, bản thân anh có tin lời này không?”

“...”

Quan Hề lập tức chùm chăn kín đầu, “Ra ngoài, tắt điện hộ em.”

“Sao thế, tâm trạng vẫn không tốt?”

“Đổi lại là anh anh có tốt không!”

Giang Tùy Châu kéo góc chăn đang chùm đầu cô ra, “Có lẽ cái giường này ít nhất một tuần chưa có người quét dọn, em thật sự không ngại lắm bụi bặm sao?”

Sắc mặt Quan Hề thoắt tái mét.

“Ngày mai anh có thời gian, cùng em đi mua sắm.” Giang Tùy Châu quay đầu đi ra ngoài, “Mau lên, sang kia ngủ.”

Quan Hề từ từ ngồi dậy, “Đợi đã.”

Giang Tùy Châu quay đầu lại.

Quan Hề chỉ vào bên cạnh giường, “Anh qua đây.”

Giang Tùy Châu nhìn cô giây lát, quay trở lại, “Lại làm sao?”

Cô đứng trên giường, hai tay khoác lấy cổ anh, nhấc một chân lên ra hiệu anh bế cô, nói với vẻ giận dỗi: “Vì sao anh không nói chỗ này không có người quét dọn ngay từ đầu.”

Giang Tùy Châu hơi cúi xuống, luồn tay qua đầu gối cô, bế cô ra khỏi phòng.

Trên hành lang có ánh đèn êm dịu, Quan Hề tựa đầu vào vai anh. Cô chợt cảm thấy, dường như cũng không tồi tệ, cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.

Lời của Nhị Cẩu tuy có hơi máu lạnh, nhưng dường như anh... cũng không có ý định bỏ cô thật.

Quan Hề ôm chặt cổ anh, giây phút này cõi lòng lại thấy ấm áp, “Giang Tùy Châu, anh vừa nói ngày mai sẽ đi mua sắm với em, thật ư?”

“Ừm.”

Quan Hề cảm thấy tâm trạng của mình lại được an ủi đôi chút, “Vậy đến lúc đó anh đừng có kêu mệt đấy nhé.”

Giang Tùy Châu khẽ nói: “Tối nay em không kêu mệt, ngày mai anh sẽ không kêu mệt.”

Quan Hề sửng sốt, “Anh vừa lấy lương tâm ra nói, anh nói anh không...”

“Anh không có lương tâm.”

“...”

Một đêm buồn phiền tăm tối như vậy, làm sao cô còn có thể “cá nước thân mật” với anh đây???

Quan Hề cảm thấy, tình tiết này hoàn toàn không đúng. Tối hôm nay, hình như cô phải ở một mình trong phòng lặng lẽ khóc lóc, sắm vai người phụ nữ bi thảm...

Vậy mà Giang Nhị Cẩu lại nhất quyết kéo cô ra khỏi bầu không khí bi thương kia, thậm chí còn cho cô một “mũi trợ tim” rằng ngày mai đến trung tâm thương mại quẹt thẻ thỏa thích.

Vì thế, cô cũng không muốn khóc lắm đâu.

... Không khỏi cảm thấy có chút không tôn trọng với thân thế thê lương của mình.

“Không muốn ngủ?” Một trận dày vò trôi qua, Giang Tùy Châu quay sang thấy Quan Hề nằm nghiêng, nửa khuôn mặt vùi trong gối, mắt vẫn mở thao láo.

Quan Hề lắc đầu, thân thể mệt mỏi nhưng tinh thần lại trở nên hưng phấn vì sự kịch liệt và cao trào ban nãy, nhất thời không thể bình ổn trở lại.

Giang Tùy Châu vốn đang dựa vào gối, thấy thế liền nghiêng người ghé sát lại, duỗi tay nhấc cằm cô lên.

Quan Hề bị ép ngẩng đầu nhìn anh.

Người đàn ông trước mắt chỉ đắp chăn lên giữa thắt lưng, bên trên để trần, làn da trơn bóng, cơ bắp rõ ràng, trên xương quai xanh và l*иg ngực vẫn còn lấm tấm mồ hôi, vẻ gợi cảm lặng lẽ toát ra.

Quan Hề khẽ nuốt nước bọt, lúc này mới nhận ra cổ họng khô khốc.

Cô gỡ tay anh ra, ngồi dậy.

“Cho em ngụm nước.” Cô chỉ vào chiếc cốc thủy tinh đặt ở đầu giường bên anh.

Giang Tùy Châu cũng ngồi dậy, cầm cốc nước đưa cho cô.

Quan Hề thật sự khát nước, uống có chút vội vàng, nửa cốc nước nhanh chóng thấy đáy.

“Em cũng không để lại cho anh một ít?” Giang Tùy Châu bật cười.

Quan Hề đưa cốc nước không cho anh, để anh đặt lại chỗ cũ, “Anh cũng khát sao?”

Giang Tùy Châu không nói gì, chỉ nhìn giọt nước vì cô uống vội mà tràn ra cằm cô. Giọt nước ở trên cằm trượt xuống cổ rồi dừng lại ở xương quai xanh.

“Ừm, khát.”

Quan Hề: “Vậy anh tự ra ngoài rót đi, em không đi đâu.”

“Cũng không cần.” Giang Tùy Châu đột nhiên ôm lấy cô, “Cái này là được.”

Quan Hề cảm thấy nghi hoặc, còn chưa hiểu anh đang nói cái gì đã thấy anh ghé người đến.

Hơi thở nóng rực của anh lướt qua cổ cô, một giây sau, đầu lưỡi chạm vào da thịt, men theo dấu vết của giọt nước, chầm chậm đi lên trên.

Đê mê chết người, Quan Hề hóa đá giây lát, chỗ xương quai xanh tê dại.

“Ưʍ...” Cô vô thức ngẩng đầu lên.

Đầu lưỡi dừng lại nơi giọt nước bắt đầu, Giang Tùy Châu hôn cô một cái, du͙© vọиɠ nóng bỏng trong đáy mắt hoàn toàn nổi lên, “Không ngủ thì tiếp tục.”

Quan Hề bị lời của anh dọa cho hết hồn, nhưng mệt thì mệt thật, nghĩ đến lát nữa nhất định sẽ trải qua các loại tư thế, cô lại cảm thấy hơi sợ hãi.

Cô còn đang đắn đo, Giang Tùy Châu lại không có tâm trạng chờ đợi...

Trực tiếp đè lên người kia, cắn mạnh vào môi cô...

**

Ngày hôm sau, hai người ăn xong liền đi đến trung tâm thương mại có đầy đủ và nhiều hàng hiệu nhất Bắc Kinh.

Hôm nay Quan Hề có ý định trốn tránh nên điện thoại vẫn luôn tắt máy.

“Cô Quan, những mẫu này đều là mẫu mới của năm nay. À đúng rồi, những đôi cô đã mua sẽ không bày ra nữa.” Nhân viên trong cửa hàng giày cao gót mà Quan Hề thích nhất đứng một bên nói.

Quan Hề rất cuồng mua sắm, cũng rất thích quá trình mua sắm. Dù tối qua tâm trạng không tốt thì lúc này cũng trở nên hào hứng vui vẻ.

“Biết rồi.” Quan Hề cũng không thử, quay sang nhìn Giang Tùy Châu ngồi bên cạnh, “Anh thấy cái nào đẹp?”

Giang Tùy Châu chưa đi mua sắm cùng cô bao giờ, nếu cô muốn cái gì, hầu như anh đều bảo trợ lý đi giải quyết, vì vậy nhân viên cửa hàng không quen anh một chút nào.

Thấy Quan Hề hỏi như vậy, nhân viên cửa hàng không khỏi nhìn Giang Tùy Châu một hồi. Người đàn ông trước mắt vô cùng đẹp trai, khí chất đặc biệt. Cô ta nghĩ bụng, có khả năng hai người này là người yêu.

“Đều đẹp.” Giang Tùy Châu thuận miệng nói.

Quan Hề nhíu mày, “Gì mà đều đẹp, không có cái nào nổi bật hơn sao?”

Giang Tùy Châu nhìn cô một cái, không thể nói rõ nguyên do.

Quan Hề khẽ hừ một tiếng, “Nói đẹp cả là phải chịu trách nhiệm đấy anh hiểu không.”

Giang Tùy Châu: “Hửm?”

Quan Hề mỉm cười với anh, quay sang nói với nhân viên cửa hàng: “Gói hết lại.”

Nhân viên sửng sốt, “Hả?”

Quan Hề chỉ vào hai hàng giày cao gót, nhắc lại một cách khẳng định: “Toàn bộ, sau đó quý ông này đi trả tiền là được.”

Nhân viên nhanh chóng nhìn Giang Tùy Châu.

Giang Tùy Châu bật cười, ra hiệu cho cô ta đi làm.

Mắt người nhân viên lập tức sáng lên, niềm vui sướиɠ “đột nhiên có thêm thành tích khủng” trên khóe miệng không thể che giấu nữa, “Vâng, cô Quan!”

Đồ đạc quá nhiều, hai người không thể mang đi được đành bảo nhân viên chuyển đến nhà.

Sau khi ra khỏi cửa hàng giày, Quan Hề ung dung đi sang một cửa hàng khác.

“Cách mua sắm này của em cũng nhanh gọn thật.” Giang Tùy Châu đi bên cạnh cô, lên tiếng.

Quan Hề gật đầu, vẻ ảm đạm trong ánh mắt trước đó đã hoàn toàn biến mất, cô nói với vẻ mặt tươi roi rói, “Đúng vậy, thử tới thử lui lãng phí thời gian của anh biết bao. Mỗi phút mỗi giây của sếp Giang chúng ta đều

là tiền bạc.”

Giang Tùy Châu nhìn dáng vẻ của cô, thầm nghĩ quả nhiên cô như này nhìn vẫn thuận mắt hơn. Dáng vẻ lặng lẽ khóc lóc hôm qua không giống “Cá mắm” Quan Hề chỉ biết tiêu tiền một chút nào.

Vì thế, hôm nay đi mua sắm là việc sáng suốt.

Sau đó họ lại vào mấy cửa hàng xa xỉ phẩm. Quan Hề mua túi mua quần áo mua trang sức, trên người từ trên xuống dưới không để thiếu chỗ nào.

Sau một tiếng mua sắm, cô vẫn tràn đầy hứng thú.

Kể ra thể lực của Giang Tùy Châu tuyệt đối không thể thua kém cô, nhưng trên phương diện mua sắm, anh lại cảm thấy cánh phụ nữ có thiên phú dị bẩm, những lúc như vậy sức lực vô hạn.

Anh không thể đi tiếp nữa.

Thế là, khi Quan Hề còn muốn xuống tầng dưới, anh liền nhét vào tay cô một tấm thẻ.

“Anh vào quán cà phê đợi em, tự đi mua đi.”

Quan Hề lập tức túm áo anh, “Chờ đã! Hôm qua là ai nói, em không kêu mệt anh sẽ không kêu mệt.”

Giang Tùy Châu gỡ tay cô ra, “Quan Hề, em chắc tối qua em không kêu mệt chứ?”

Vẻ mặt Quan Hề hơi cứng đờ, nhưng cái tật có chết cũng không nhận lại nổi lên, “Đâu có, em không kêu mệt, nhất định là anh nghe nhầm. Lần sau bảo Chu Hạo đăng kí khoa tai mũi họng cho anh đi.”

“Hay là em bảo Dương Thanh đăng kí khoa tâm thần cho em trước đi.”

Quan Hề: “Giang Tùy Châu...”

“Tự chơi đi.” Giang Tùy Châu vỗ đầu cô một cách vô nhân tính, quay đầu đi thẳng vào quán cà phê cách đó không xa.

Quan Hề: “...!”

Quán cà phê khá yên tĩnh, người ngồi bên trong hầu như đều dùng máy tính làm việc.

Giang Tùy Châu tìm một chỗ ngồi xuống, gọi một cốc cà phê, cầm điện thoại xem một số tài liệu trợ lý gửi đến.

Anh đã chuẩn bị tinh thần sẽ xử lý công việc ở đây một thời gian, vì anh đoán rằng Quan Hề cầm thẻ của anh, cộng thêm cơn giận vì anh không đi mua sắm cùng cô, sẽ quẹt thẻ thả ga để xả giận.

Song anh không ngờ là, mười phút sau Quan Hề bước vào.

Tay cô cầm hai cây kem, ngồi xuống trước mặt anh.

“Mua một tặng một, thưởng cho anh.” Quan Hề đưa qua một cái.

Giang Tùy Châu nhận lấy, “Sao lại quay lại?”

Quan Hề cắn một miếng kem, “Thực ra em cũng đi mệt rồi, nghỉ một lát.”

Ôi... lạnh quá.

Quan Hề nhìn Giang Tùy Châu, thực ra cô chợt phát hiện đi một mình không có ý nghĩa gì. Cô cũng nhận ra rằng Giang Tùy Châu không có ở đó, một mình cô cảm thấy rất cô quạnh xen lẫn nỗi sợ hãi.

Có điều cô sẽ không nói chuyện này cho Giang Tùy Châu, bằng không... không chừng anh lại cười nhạo cô mà xem.

Giang Tùy Châu không thích ăn thứ này, ăn một miếng thì không muốn ăn nữa.

“Không được vứt, kem tình nhân, mua một tặng một.” Quan Hề nhìn ra ý định của anh, lập tức nói.

Vẻ mặt của Giang Tùy Châu vẫn bình thản, “Vậy em cầm lấy mà ăn.”

“Nhưng em mua cho anh mà.”

Giang Tùy Châu vẫn không động lòng, mánh lới kinh doanh kiểu này là thứ anh ngứa mắt nhất, “Vứt đi.”

Quan Hề nói: “Anh vứt đi vứt đi, vứt cái em liền rủa anh cả đời này không lêи đỉиɦ được.”

Giang Tùy Châu nói với giọng lạnh buốt: “Em nói lại lần nữa?”

“Em nói...”

Reng reng reng...

Điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Cuộc đối thoại vô bổ cộng thêm chút yếu tố người lớn của hai người bị cắt ngang.

Giang Tùy Châu nhìn cô một cái, “Chẳng phải tắt nguồn rồi sao?”

“Vừa mới mở.” Quan Hề nhìn màn hình, vẻ mặt bất chợt hiện lên sự phiền muộn.

Nhưng điện thoại lại reo lên một hồi, cô đành nghe máy, “Alo, vâng... đến rồi ạ, con ra ngay đây.”

Quan Hề cúp điện thoại, ánh mắt rạng rỡ vì một buổi mua sắm hôm nay lại trở nên xám xịt, “Ba em đến rồi, đang đợi em ở bên dưới, em đi trước đây.”

Giang Tùy Châu nhìn thần sắc của cô, nhíu mày nói: “Em...”

“Chuyện hôm qua ắt hẳn đã gây ồn ào lớn, em đi trước đây.”

Quan Hề nói xong thì không nhìn anh nữa, cầm cây kem cô ăn được một nửa, đi ra khỏi quán cà phê.