Chương 8

Phong Đoạn Vân: “?”

“Từ xưa đến nay hiệp sĩ đều đa tình.” Một người khác lại tiếp tục khen ngợi: “Giang thiếu hiệp yên tâm, chúng ta đều hiểu cả.”

Phong Đoạn Vân: “???” Sau khi cả đám đồng loạt rời đi, trong miệng miệng còn không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu linh ta linh tinh kiểu như ‘chúc mừng nha’ ‘không làm phiền nữa’… Rồi lại nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang, chỉ chừa lại một mình Phong Đoạn Vân mang theo vẻ mặt mờ mịt cực kỳ khó hiểu.

Y nhíu mày đóng cửa lại rồi sau đó quay đầu. Lúc nhìn thấy Giang Thiên Viễn chui ra khỏi ổ chăn thì mê mang mà hỏi hắn: “Sao bọn họ đều đi hết cả vậy?”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “……”

Phong Đoạn Vân đột nhiên tỉnh ngộ.

Phong Đoạn Vân có chút tức giận: “Cái căn phòng này lớn như vậy? Vì sao ngươi lại thích chui lên giường trốn thế hả!”

Giang Thiên Viễn cũng đột nhiên tỉnh ngộ.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ mọi chuyện lại có thể phát triển theo hướng này. Hắn cũng có chút tủi thân, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trong sách đều viết như vậy.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Phong Đoạn Vân hít sâu một hơi, lại hít sâu thêm một hơi, rốt cuộc mới có thể áp lửa giận trong lòng mình xuống.

Cũng may hiện tại y đang đổi thân thể với Giang Thiên Viễn. Mà vừa nãy cả đám người kia đều chưa nhìn thấy người trốn ở trên giường là ai…. Nói cách khác…

Không phải y đang vứt bỏ mặt mũi của bản thân.

Phong Đoạn Vân ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn mở túi tiền của mình ra bình tĩnh nói tiếp: “Dù sao ta cũng không có việc gì.”

Giang Thiên Viễn ngẩn ra.

Phong Đoạn Vân: “Việc này đâu có liên quan gì tới ta.”

Giang Thiên Viễn: “……”

Giang Thiên Viễn không hiểu sao lại nổi da gà cả lên.

Đợi đã.

Việc này nếu truyền vào tai của sư phụ hắn…

Đừng nói đến chuyện đóng cửa ăn năn hối cải mà chỉ sợ là cặp chân này của hắn đều sẽ bị người đánh nát mất thôi.

Giang Thiên Viễn đột nhiên đứng dậy, vội vàng nói với Phong Đoạn Vân: “Ngươi nhanh đi giải thích chuyện này với bọn họ đi.”

Phong Đoạn Vân rót cho bản thân một ly trà: “Không đi.”

Giang Thiên Viễn: “Ngươi bị người khác bôi nhọ như vậy…”

Phong Đoạn Vân: “Thế nhưng người bị hủy hoại thanh danh cũng không phải là ta.”

Giang Thiên Viễn: “……”

Giang Thiên Viễn bắt đầu nổi giận.

Hắn cũng ngồi xuống bên cạnh Phong Đoạn Vân, vừa mở miệng đã ngắm thẳng vào tử huyệt của Phong Đoạn Vân mà đâm: “Thanh danh của ngươi cũng mất.”

Phong Đoạn Vân: “Hừ.”

Giang Thiên Viễn chậm rãi mở miệng: “Bởi vì ngươi đã chết.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “Bị tại hạ đánh chết.”

Phong Đoạn Vân: “Nói hươu nói vượn!”

Giang Thiên Viễn: “Toàn bộ giang hồ đều biết ngươi chết ở trong tay tại hạ.”

Phong Đoạn Vân: “Ồ!”

Giang Thiên Viễn: “Ngươi đã chết!”

Phong Đoạn Vân: “Ngươi…!”

Giang Thiên Viễn: “Ngươi đã chết!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Y đánh một cái lên bàn tức giận nắm chặt Ngọc Cốt Phiến đứng dậy làm bộ muốn đánh lên đầu Giang Thiên Viễn, một mặt cả giận nói: “Ngươi lặp lại lần nữa?!”

Giang Thiên Viễn vội vàng tránh đi. Còn chưa kịp cải lại thì cả hai đều đồng loạt nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài.

Từ xa tới gần, tựa như là đang đi về phía này vậy.

Giang Thiên Viễn lại nhảy tót lên giường lần nữa. Chỉ là lần này hắn không dám trốn ở trên giường. Có điều vừa cuối người xuống thì lại thấy dưới giường quả bẩn, hắn thật sự không muốn trốn ở bên dưới. Đang do dự thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa của người bên ngoài: “Thiên Viễn, là ta.”

Cả người Giang Thiên Viễn lập tức cứng đờ không dám đáp lại.

Phong Đoạn Vân thấy thần sắc trên mặt hắn như vậy thì cũng dời ánh mắt ra ngoài cửa dò xét. Sau đó y hạ giọng thì thầm hỏi Giang Thiên Viễn: “Ngươi sợ hắn?”

Giang Thiên Viễn: “……”

Giang Thiên Viễn cũng không trả lời câu hỏi của Phong Đoạn Vân. Soạt một tiếng hắn đã nhảy lên trên xà nhà. Loại thái độ như vậy đã đủ nghiệm chứng suy nghĩ của Phong Đoạn Vân.

Người ngoài cửa có tám chín phần mười là Hoắc Liên Châu, người đã đâm Giang Thiên Viễn một dao.

Phong Đoạn Vân hiểu rất rõ cái tên Giang Thiên Viễn mà ngay cả lúc mắng người còn mang theo kính ngữ này. Nếu hiện tại hai người bọn họ không trao đổi hồn phách cho nhau thì lúc này Giang Thiên Viễn nhất định sẽ không trực tiếp giằng co với Hoắc Liên Châu.

Cùng lắm là sau này hắn sẽ tránh Hoắc Liên Châu xa một chút, cũng sẽ chán ghét Hoắc Liên Châu hơn một chút. Dù sao thì hắn cũng sẽ không trả thù chứ đừng nói đến việc bày ra thủ đoạn hãm hại tiểu nhân. Nếu hôm nay Phòng Đoạn Vân không triệt để chấm dứt loại chuyện này thì chỉ sợ không lâu sau đó y sẽ nghe được tin đồn Giang Thiên Viễn bất ngờ bỏ mình trên giang hồ mất thôi.

Vả lại y cũng không quá thân quen với Giang Thiên Viễn. Cùng lắm thì là một hồi gặp mặt, cùng nhau giao thủ vài trận, y không có bổn phận phải giúp Giang Thiên Viễn làm đến mức này.

Nhưng cả đời y ghét nhất là hạng người bội tín bội nghĩa.

Trong mắt y thì loại người như Hoắc Liên Châu là thứ không đáng sống trên cõi đời này nhất.

Phong Đoạn Vân đi ra mở cửa, trước khi người ở bên ngoài phòng mở miệng thêm một lần nữa đã kéo người vào phòng.

Y đoán không sai, người ngoài của quả thật chính là Hoắc Liên Châu.

Trên mặt Hoắc Liên Châu đều là ý cười. Thấy y vừa bước ra thì lập tức mở miệng nói với y: “Thật may, đệ không bị làm sao cả.”

Phong Đoạn Vân: “……”

“Thiên Viễn, huynh nghe bọn họ nói đệ bị thương.” Hoắc Liên Châu cẩn thận thăm dò: “Vết thương có nguy hiểm không?”

Phong Đoạn Vân không thể nhìn nổi cái loại ngụy quân tử cỡ này.

Y vẫn đứng yên đó nghe Hoắc Liên Châu dùng mọi cách thăm dò tựa như muốn biết thái độ của y đối với việc này là như thế nào vậy. Y cũng lười vòng vo với loại người này vì thế dứt khoát nói thẳng vào vấn đề: “Thân thể của tại hạ đã không có gì đáng ngại nữa rồi. Đa tạ biểu huynh đã quan tâm.”

Hoắc Liên Châu nghe thấy lời y nói thì càng cho rằng y chưa phát hiện ra chuyện trước khi rơi xuống vực. Nụ cười trên mặt hắn càng trở nên nồng đậm hơn, dáng vẻ thoạt nhìn cực kỳ dịu dàng lại dễ gần: “Thiên Viễn, huynh là biểu huynh của đệ nên tất nhiên phải quan tâm chăm sóc cho đệ thật tốt rồi.”

“Cũng may rằng thường ngày biểu huynh luôn cười biếng luyện võ.” Phong Đoạn Vân không nhanh không chậm nói: “Nếu không một kiếm này sao có thể đâm một cách nhẹ nhàng như vậy được.”

Ý cười trên mặt Hoắc Liên Châu lập tức trở nên cứng đờ lại.

Tới rồi lúc này rốt cuộc thì Hoắc Liên Châu mới đối diện với ánh mắt của Phong Đoạn Vân.

Bên trong ánh mắt kia đều là ý lạnh khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu. Ánh mắt này không phải là ánh mắt của Giang Thiên Viễn lúc trước. Dưới khí thế áp bách của y hắn không khỏi lui về phía sau một bước, xấu hổ mở miệng: “Thiên Viễn, đệ lại đang nói đùa…”

Phong Đoạn Vân dùng giọng điệu lạnh như băng nói: “Ta không nói đùa với ngươi.”

Hoắc Liên Châu: “……”

“Nếu còn có một lần nữa.” Giọng nói của Phong Đoạn Vân càng ngày càng hạ thấp thế nhưng từng câu từng chữ đều rất rõ ràng: “Ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi.”

Hoắc Liên Châu hoảng loạn rời khỏi nơi này. Lúc này Phong Đoạn Vân mới quay về phòng, vừa quay đầu lại đã đối diện ngay tầm mắt mang theo chút hoang mang cùng hơi cổ quái của Giang Thiên Viễn.

Phong Đoạn Vân không khỏi ngẩn ra. Y còn nghĩ Hoắc Liên Châu là huynh trưởng của Giang Thiên Viễn, lấy tính cách của Giang Thiên Viễn thì có lẽ hắn cũng không thích y nói chuyện với Hoắc Liên Châu như vậy.