Chương 5: Dạy Ma Đầu hướng Thiện

Giang Thiên Viễn: “Tại hạ sẽ quỳ xuống nói lời xin lỗi với bọn họ!”

Phong Đoạn Vân: “…… Ngươi dám!”

Giang Thiên Viễn: “Ta dám, ta liền dám!”

Phong Đoạn Vân: “…… Ngươi!”

Giang Thiên Viễn: “Dập đầu xin lỗi bọn họ!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “Quỳ thẳng không đứng dậy! Chỉ cầu bọn họ tha thứ!”

Phong Đoạn Vân tức giận đến mức siết chặt lấy cây ngọc cốt phiến trong tay.

“Ngươi đánh tại hạ cũng chính là đang đánh chính ngươi.” Giang Thiên Viễn căng da đầu sát lại gần: “Tới đây, đánh vô mặt nè.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “……”

Phong Đoạn Vân cắn răng: “Sau khi đổi lại việc đầu tiên ta làm là sẽ gϊếŧ ngươi.”

Giang Thiên Viễn: “Vậy hiện tại thì sao?”

Phong Đoạn Vân siết chặt lấy ngọc cốt phiến đến mức đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch, sức nắm cực kỳ lớn tựa như muốn đem cây quạt kia bóp nát. Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn chỉ có thể hít sâu vào một hơi mạnh mẽ ổn định lại tâm trí rồi sau đó mở miệng, nói từng chữ từng chữ một: “Ngày thường ngươi nói chuyện như thế nào?”

Giang Thiên Viễn cực kỳ vui sướиɠ.

“Người không có lễ, không thể thành người.” Giang Thiên Viễn vui vẻ nói: “Ngươi nói chuyện, phải có lễ phép.”

Giang Thiên Viễn thu được thú vui từ chuyện dạy đại ma đầu học cách hướng thiện nhưng Phong Đoạn Vân lại không cảm thấy vui vẻ.

Hắn thật sự không muốn tiếp tục nghe Giang Thiên Viễn lải nhải ở bên tai nhắc đi nhắc lại mãi vì thế thẳng thừng nói: “Trước tiên chúng ta cứ rời khỏi nơi này đã.”

Giang Thiên Viễn ngẩn ra, hơi hơi nhíu mày: “Nhưng thương thế của ngươi…”

Hắn vốn còn nghĩ sẽ nghỉ tại ở nơi này một đêm chờ tới khi thân thể của Phong Đoạn Vân không phục lại đã rồi hẳn tìm cách rời khỏi nơi này. hưng Phong Đoạn Vân lại không muốn ở đây quá lâu vì thế nói: “Vực này là nơi cực kỳ nguy hiểm lại hiểm trở, nhưng đối với người có võ công cao cường mà nói thì khi rơi xuống cũng không khó để thoát thân.”

Lúc này Giang Thiên Viễn mới hồi thần lại gật đầu: “Nếu bạn tốt của ngươi thắp đèn nhảy xuống đây tìm ngươi thì quả thật quá nguy hiểm.”

Hai người bọn họ là chính tà phân tranh. Tình huống hiện tại lại cực kỳ đặc thù, bọn họ thật sự rất khó có thể giải thích rõ ràng cho người người khác hiểu.

Phong Đoạn Vân trả lời: “Ta không có bạn tốt.”

Giang Thiên Viễn ngẩn ra: “Vậy…”

Phong Đoạn Vân: “Nhưng ngươi có.”

Trên giang hồ Giang Thiên Viễn có rất nhiều bạn tốt càng không nói đến chuyện sư đệ của hắn chính là Minh Chủ Võ Lâm. Nếu như hắn xảy ra chuyện thì khẳng định sẽ có rất nhiều người lo lắng sốt ruột thay hắn.

“Sư huynh của ngươi sẽ xuống dưới này tìm ngươi.” Phong Đoạn Vân nói: “Ta là người trong giới tà đạo nên ta không muốn nhìn thấy hắn ta.”

Giang Thiên Viễn gãi gãi đầu, cảm thấy lời nói của Phong Đoạn Vân quả thật rất có đạo lý.

Hắn đã đứng lên, đang muốn duỗi tay ra đỡ Phong Đoạn Vân đang bị thương rồi lại nghe Phong Đoạn Vân nói: “Cho dù đại sư huynh của ngươi không có tới thì biểu huynh Hoắc Liên Châu của ngươi cũng nhất định sẽ tới.”

Giang Thiên Viễn không khỏi cứng đờ người lại.

Hắn cha mẹ mất sớm, từ nhỏ hắn đã lớn lên bên cạnh tổ mẫu. Hai năm trước tổ mẫu của hắn cũng đã tạ thế, người thân duy nhất còn lại trên cõi đời cũng chỉ còn lại vị biểu ca này của hắn… Danh chấn thiên hạ trường sương kiếm Hoắc Liên Châu.

Phong Đoạn Vân nói: “Ta từng giao thủ với hắn, đánh gãy một chân của hắn. Hắn hận ta thấy xương, mà ta cũng không muốn nhìn thấy hắn.”

Giang Thiên Viễn: “……”

Lúc này Phong Đoạn Vân mới ngẩng đầu, thấy thầy sắc của Giang Thiên Viễn có chút cổ quái lại không biết bản thân hắn đã nói sai cái gì.

Hắn đành phải nhíu mày, ngậm miệng, đứng dậy đi tới trước mấy bước. Thấy Giang Thiên Viễn không có đuổi theo hắn mới quay người lại, tay trái cầm lấy kiếm của Giang Thiên Viễn nâng kiếm gõ lên vai Giang Thiên Viễn: “Trả lại cho ngươi.”

Giang Thiên Viễn ngốc lăng trong chốc lát, duỗi tay nhận lấy, trên mặt lại mang theo ý cười, nói: “Ma đầu, tại hạ cảm thấy ngươi quả nhiên là người tốt!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “À tạ đạo của các ngươi có phải không thịnh hàng cách khen người khác như vậy không?”

Phong Đoạn Vân: “…… Không có.”

Giang Thiên Viễn lại đã kích động dựng ngón cái lên, dụng tâm khen: “Ma đầu, ngươi thật đúng là một tên bại hoại!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Phong Đoạn Vân hít sâu một hơi, gắng hết sức lực để bình ổn lại tâm tình của bản thân.

Giang Thiên Viễn nhanh chóng đuổi theo sau Phong Đoạn Vân, dường như chỉ trong chớp mắt đã khôi phục lại sức sống như trước, chỉ hận không thể dán lên trên người Phong Đoạn Vân mà liên tục hỏi: “Ma đầu, mới vừa rồi tại hạ đã đã dạy ngươi làm việc thiện như thế nào rồi. Hiện tại ngươi nên dạy tại hạ làm ác như thế nào đi!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn đã quen với dáng vẻ trầm mặc ít nói của Phong Đoạn Vân nên chỉ thở dài một hơi rồi lại tiếp tục nói: “Gϊếŧ người phóng hỏa, gian, da^ʍ bắt cướp, ngươi đã làm cái nào?”

Phong Đoạn Vân: “…… Gϊếŧ người.”

Giang Thiên Viễn: “Chỉ có gϊếŧ người?”

Phong Đoạn Vân: “Chỉ có gϊếŧ người.”

Giang Thiên Viễn không khỏi có chút thất vọng.

Giang Thiên Viễn nhỏ giọng nhắc mãi: “Không phải ngươi là kẻ tội ác tày trời sao?”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn lại nói: “…… Nhưng ta lại không muốn gϊếŧ người.”

Người trên giang hồ đều nói Phong Đoạn Vân là một đại ma đầu gϊếŧ người không biến sắc, đã từng gϊếŧ qua trăm ngàn người. Thế nhưng Giang Thiên Viễn lại cảm thấy hắn có chút hữu danh vô thực.

Hắn không khỏi thật sâu thở dài, có chút thất vọng đối với việc hành ác trong tương lai của bản thân.

Thế như hắn cũng chỉ thất vọng trong chốc lát rồi lại tìm được thú vui mới.

Giang Thiên Viễn giành trước một bước, nghiêm túc mở miệng: “Ma đầu, tại hạ có mấy vấn đề…”

Phong Đoạn Vân: “Không biết.”

Giang Thiên Viễn chỉ chờ Phong Đoạn Vân nói hai chữ này. Hắn mang theo vẻ mặt đầy chờ mong, nghiêm túc dò hỏi: “Giáo Chủ Ma Giáo các ngươi thật sự yêu thầm sư huynh của tại hạ hả?”

Bước chân của Phong Đoạn Vân nhất thời dừng lại, có chút nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn hắn.

Giang Thiên Viễn nghĩ nghĩ một chút lại tiếp tục bổ sung thêm một câu: “Chính là cái vị… Minh Chủ Võ Lâm, sư huynh của tại hạ đó.”

Phong Đoạn Vân: “……”

“Người kể chuyện đều nói như vậy.” Giang Thiên Viễn dừng lại, lại nhỏ giọng bổ sung nói: “Trong sách cũng thường xuyên viết về nó.”

Thần sắc của Phong Đoạn Vân dần trở nên phức tạp.

Giang Thiên Viễn thấy có vẻ hắn không biết chuyện này nên càng phấn chấn hơn. Hắn chỉ hận không thể đuổi theo Phong Đoạn Vân hỏi: “Giáo chủ ma giáo của các ngươi thật sự nuôi tận năm trăm tình nhân nhỏ ở bên người sao?”

Phong Đoạn Vân: “…… Ỏ?”

Giang Thiên Viễn: “Chuyện này có ít nhất mười người đã từng kể qua cho ta nghe.”

Nội tâm của Phong Đoạn Vân lập tức chấn động.

Giang Thiên Viễn lại nói: “Nghe nói năm trăm vị tình nhân nhỏ bé này còn đang tranh sủng với nhau nữa cơ.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “Ừm…… Chuyện này, cũng không biết sư huynh của ta có biết hay không.”

Phong Đoạn Vân hít một hơi thật sâu: “…… Cái đám chính đạo của các ngươi đều não động như vậy à?”

Hắn thật sự không nghĩ ra, vì sao Giang Thiên Viễn lại có nhiều chuyện muốn nói như vậy chứ.

Giang Thiên Viễn vẫn nghiêm túc trả lời: “Người giới chính đạo không thể não động.”