Chương 4

Giang Thiên Viễn càng thêm kích động: “Cái thanh lâu tự có kia, trong lâu cũng có mỹ nhân tuyệt thế tại quỷ vực sao!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “Cái kia đi vào liền phải mang mặt nạ, tuyệt đối không lấy thật khuôn mặt kỳ người Quỷ Vực sao!”

Phong Đoạn Vân cắn răng: “…… Câm miệng.”

Nhưng Giang Thiên Viễn vẫn là thực kích động: “Tại hạ có thể chọn một cái mặt nạ thật hung ác không!”

Phong Đoạn Vân: “Câm miệng!”

Giang Thiên Viễn: “…… ò.”

Hắn thật sự khép miệng lại, an tĩnh nghe Phong Đoạn Vân lạnh lùng kể lại những câu chuyện ở trong Quỷ Vực. Đợi tới khi Phong Đoạn Vân tóm tắt vài câu xong Giang Thiên Viễn cực kỳ bức thiết muốn lên tiếng. Lúc này Phong Đoạn Vân mới cho hắn mở miệng, rồi lại nói nhiều hơn một câu: “Không được hỏi nhiều.”

Giang Thiên Viễn không nhịn được mà gật đầu: “Tại hạ chỉ có một nghi hoặc!”

Phong Đoạn Vân: “Nói.”

Giang Thiên Viễn vạn phần chờ mong: “Mỹ nhân trong thanh lâu ở Quỷ Vực, có đẹp như ngươi không?”

Phong Đoạn Vân: “……”

…… Dưới sự uy hϊếp khi Phong Đoạn Vân cần ngọc cốt phiến đập đập, rốt cuộc thì Giang Thiên Viễn cũng thức thời mà ngậm miệng.

Nói nhiều như vậy, Phong Đoạn Vân cũng đã mệt mỏi.

Hắn che miệng vết thương lại, thấy máu đã ngừng chạy thì nhanh chóng vận công giúp vết thương nhanh chóng khép miệng nhưng chờ tới khi hắn nhắm mắt lại thì bỗng nhiên nhớ tới một chuyện mang tính cực kỳ mấu chốt.

Hắn cũng không biết bí quyết công pháp của Giang Thiên Viễn cũng không biết sở học chi thuật của chính mình có thể mượn thân thể của Giang Thiên Viễn để thi triển hay không.

Vì thế hắn đành phải mở mắt ra nhìn về phía Giang Thiên Viễn. Đúng lúc nhìn thấy ánh mắt đầy chờ mong của Giang Thiên Viễn đang nhìn hắn, thấy hắn nhìn qua thì lập tức lên tiếng: “Tại hạ còn có thể hỏi lại một vấn đề không?”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn thật cẩn thận hỏi: “Tâm pháp khẩu quyết của ngươi là gì vậy?”

Phong Đoạn Vân ngậm miệng không nói.

Giang Thiên Viễn: “Tại hạ không phải muốn nhìn trộm công pháp võ công của ngươi đâu. Chỉ là nếu như tại hạ không biết tâm pháp khẩu quyết của ngươi thì làm sao có thể thúc dục nội công được chứ?”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn vẫn còn đang nhắc đến vấn đề này: “Đường tới Quỷ Vực dài đằng đẵng. Nếu trên đường đi gặp phải nguy hiểm mà hai người chúng ta đều không thể động võ…”

Phong Đoạn Vân trực tiếp nhắm mắt lại vận công. Dùng chính sở học của bản thân thoáng vận chuyển nội công. Lúc này hắn mới phát giác ra một chuyện rằng công pháp của hắn không có bất kỳ trở ngại nào cho Giang Thiên Viễn cũng không có bất kỳ dị thường nào cả. Hắn mở mắt ra nhìn về phía Giang Thiên Viễn, nói: “Vì sao ngươi không thử dùng võ công của ngươi xem.”

Giang Thiên Viễn: “……”

Giang Thiên Viễn rầm rì ngồi xuống, trong miệng nhịn không được lẩm bẩm: “Đây là tà đạo sao? Một chút cũng không quý trọng thân thể của ngươi.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “Thôi vậy, người không thể tức giận với tà đạo được. Tại hạ tha thứ cho ngươi.”

Phong Đoạn Vân hít sâu một hơi.

Giang Thiên Viễn kịp thời khép miệng lại trước khi Phong Đoạn Vân nổi điên.

Hắn thử vận chuyển nội lực trong cơ thể, cũng may toàn bộ quá trình đều thông thuận. Cũng không có bất kỳ cảm giác không khỏe nào cả. Lúc này hắn lập tức trợn tròn mắt nhìn về phía Phong Đoạn Vân, nói: “Ngươi ngồi xích qua bên kia một chút đi?”

Phong Đoạn Vân cảm thấy khó hiểu.

“Nếu ngươi không ngồi xích qua bên kia một chút thì tại hạ làm sao có thể truyền nội công qua cho ngươi được?” Giang Thiên Viễn lại tiếp tục thúc giục: “Lẹ cái chân lên, ngươi phải sớm khôi phục thì chúng ta mới có thể lên đường được chứ.”

Hắn đã sắp chờ không kịp muốn tới cái Quỷ Vực mà cứ mười quyển đã có hết chín quyển đề cập đến kia rồi!

Phong Đoạn Vân có chút chần chừ.

Giang Thiên Viễn đành phải nói: “Tại hạ cũng sẽ không hại ngươi!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Hắn đã thấy rất nhiều người trong giới chính đạo giả nhân giả nghĩa. Vốn hắn không bao giờ tin tưởng bất kỳ một người trong giới chính đạo nào cả.

Thế nhưng lần này lại khác.

Hắn cùng Giang Thiên Viễn đều đang khống chế thân thể của nhau. Điều đó cũng tương đương với chuyện điểm yếu của chính mình đang bị đối phương nắm giữ. Hắn không tin người trong chính đạo nhưng lại tin tưởng hết những thứ hắn có thể nắm giữ ở trong tay.

Phong Đoạn Vân khẽ khép mắt ngồi xuống. Giang Thiên Viễn vốn còn đang muốn vòng ra sau hắn để truyền công nhưng không ngờ rằng Phong Đoạn Vân vậy mà lại mở mắt ra, mặt vô biểu tình nói: “Ngươi cứ ngồi ở trước mặt ta là được.”

Giang Thiên Viễn cũng không tranh luận với hắn mà dứt khoát ngồi xuống trước mặt hắn lại tiếp tục nói: “Ngươi nghĩ kỹ rồi? Sau khi rời khỏi nơi này rốt cuộc phải làm gì nữa giờ.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Hắn cũng đang nhức đầu với cái vấn đề này.

Hai người bọn họ đã hoán đổi thân thể cho nhau. Nếu như trên đường tới Quỷ Vực mà gặp người quen biết vậy chỉ sợ là sẽ gây ra chuyện lớn.

Hắn sẽ không chủ động làm việc thiện, cũng không có khả năng chủ động giao hảo với người trong chính đạo. Về phần vị thiếu hiệp họ Giang kia…

Phong Đoạn Vân thấy dáng vẻ người này khi mắng người còn cực kỳ lễ phép như vậy thì hẳn là không làm ra được việc xấu gì đó.

“Tại hạ có cái biện pháp!” Giang Thiên Viễn hiển nhiên đã nổi lên hứng thú: “Nếu trước khi ta và ngươi lâm trung đều đã nghĩ đến một ước nguyện thì chi bằng nhân cơ hội lần này dùng thân thể của đối phương đi học phong cách hành sự luôn đi.”

Phong Đoạn Vân nhíu mày: “Làm như thế nào?”

“Tại hạ sẽ bắt chước ngươi, ngươi tới dạy tại hạ phải làm chuyện ác như thế nào.” Giang Thiên Viễn kích động nói: “Ngươi lại bắt chước tại hạ, bây giờ ta sẽ chỉ cho ngươi cách làm việc thiện!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Phong Đoạn Vân không muốn làm việc thiện.

Hắn còn đang muốn mở miệng cự tuyệt cái loại chủ ý này thì Giang Thiên Viễn lại tiếp tục mở miệng nói: “Đừng nói ngươi muốn dùng thân thể của tại hạ đi làm chuyện ác nha?”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn có chút nóng nảy.

Hắn không nhịn được sát lại gần hơn một chút, áp sát đến trước mặt Phong Đoạn Vân, nhìn chằm chằm vào hai mắt của Phong Đoạn Vân Nghiêm túc nói với Phong Đoạn Vân: “Nếu ngươi dùng thân thể của tại hạ đi làm chuyện ác tại hạ liền… liền…”

Không ổn rồi, hắn không thể nói ra lời tàn nhẫn được.

Giang Thiên Viễn hít sâu một hơi, lại hít sâu vào thêm một hơi, lại hít sâu vào thêm thêm một hơi.

Phong Đoạn Vân nhịn không được: “…… Ngươi liền làm như thế nào?”

Giang Thiên Viễn: “Ta…… Tại hạ liền……”

Phong Đoạn Vân: “Hả?”

Giang Thiên Viễn: “……”

Giang Thiên Viễn: “Vậy tại hạ liền gϊếŧ heo gϊếŧ dê ngay tại chỗ, còn dẫn theo gà vịt, đi nói xin lỗi với những người bị ngươi đả thương!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “Tiêu hết tiền của của nhà ngươi, quyên góp cho lưu dân, chùa miếu, đền bù hết thảy những tổn thất mà ngươi gây cho thân thể của tại hạ!”

Phong Đoạn Vân: “……”

“Ngươi nghiệp chướng nặng nề, chỉ đến bù có bấy nhiêu cũng không đủ!” Giang Thiên Viễn dùng sức vỗ vỗ ngực của chính mình: “Tại hạ còn phải vì ngươi quy y xuất gia! Trường kỳ làm bạn trước phật tổ, cố gắng giảm đi những tội nghiệt mà đời này ngươi gây ra.”

Phong Đoạn Vân: “……”

“Ngươi…… nếu như ngươi dám làm như vậy.” Phong Đoạn Vân nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi cứu một người ta lại gϊếŧ một người.”