Chương 3

Mà trong tay của Giang Thiên Viễn lúc này trống không không có bất kỳ vật gì để phòng thủ cả. Kiếm của hắn vẫn còn đang treo ở bên sườn eo Phong Đoạn Vân.

Giang Thiên Viễn nhanh chóng mở miệng trả lời: “Tại hạ chỉ tùy tiện đọc một chút!”

Phong Đoạn Vân: “Sách gì?”

Giang Thiên Viễn: “…… [Nhật ký oan gia giới giang hồ rơi vào bể tình ái].”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “[Nhật ký theo đuổi tình yêu sau khi ly hồn của chàng ngốc giới giang hồ].”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “[Dăm ba chuyện đêm khuya của minh giới võ lâm].”

Phong Đoạn Vân: “……”

Phong Đoạn Vân rốt cuộc nhịn không được thật sâu hít vào một hơi.

Phong Đoạn Vân: “Ngươi mà cũng coi như là người thuộc giới chính đạo trong giang hồ?”

Hiển nhiên Giang Thiên Viễn có chút căm giận, cực kỳ bất bình.

Giới chính đạo trong giang hồ. Sao hắn lại không được coi là người thuộc giới chính đạo trong giang hồ?

Không phải hắn chỉ thích đọc vài quyển sách giải trí trong giang hồ thôi sao? Trộn lẫn trong giới giang hồ áp lực lớn như vậy, mà không có một vài hứng thú tiêu khiển nhàm chán cơ chứ?

Nhưng hắn lại không biết mắng chửi người. Sau khi rối rắm một hồi lâu cuối cùng cũng chỉ nghẹn ra một câu: “Tại hạ cứ thích đọc vậy đó, làm sao nào?”

Phong Đoạn Vân hừ lạnh một tiếng, thu ngọc cốt phiến lại, lạnh giọng nói: “Ngươi không sợ ta truyền những chuyện như thế này ra giang hồ à?”

Lấy hiểu biết của hắn đối với dám người chính đạo cổ lỗ sỉ đó thì tuy rằng việc này không được coi như là tội ác tày trời gì thế nhưng cũng có thể khiến hắn nếm phải tư vị bị phạt cho mấy tháng đi.

Nhưng Giang Thiên Viễn vẫn mang theo tâm tình bình đạm bình tĩnh trả lời: “Ngươi nghĩ những lời mà ngươi nói, sẽ có người tin sao?”

Phong Đoạn Vân: “……”

“Sợ là bọn họ chỉ cảm thấy.” Giang Thiên Viễn cố ý hạ giọng, kéo dài giọng nói: “Ngươi đang tìm đánh.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Lúc này Phong Đoạn Vân mới phát giác, vị thiếu hiệp họ Giang này, còn thú vị hơn xa so với những gì hắn nghĩ.

Chuyện này khơi lên một chút hứng thú của hắn. Không để ý tới chuyện vừa rồi Giang Thiên Viễn đã lôi ra một đống tình tiết kỳ kỳ quái quái trong tiểu thuyết tới suy luận, nghiêm túc nói: “Ngươi có từng nghĩ tới, vì sao lại là ngươi cùng ta?”

Lần này chính tà đại chiến, trong chốn giang hồ có vô số người đến báo danh. Mà trước đó hắn cùng Giang Thiên Viễn đều chưa từng xảy ra gút mắt gì với nhau. Cùng lắm thì chỉ là do vừa đúng lúc làm đối thủ của nhau mà thôi. Hắn vì sao chuyện hoán đổi này lại xảy ra trên người hắn cùng với Giang Thiên Viễn, vì sao lại cố tình là hắn cùng Giang Thiên Viễn cơ chứ.

Hắn vừa nói như vậy thì dường như Giang Thiên Viễn lại được thứ gì đó dẫn dắt vội vã mở miệng, nói: “Lúc ngươi rơi xuống vực là đứng nói là vừa vặn suy nghĩ đến chuyện gì đó nha?”

Phong Đoạn Vân: “……”

Lúc này Phong Đoạn Vân mới chậm rãi nhớ tới những chuyện khi đó.

Lúc rơi xuống vực hắn đã nghĩ rằng nếu có kiếp sau, nếu hắn chưa từng đặt chân vào giới giang hồ, nếu hết thảy có thể làm lại từ đầu.

Có lẽ hắn sẽ làm một người tốt.

Hắn hơi hơi nhíu mày, lại không muốn thổ lộ suy nghĩ trong lòng của mình ra bên ngoài nên chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Giang Thiên Viễn, hỏi: “Ngươi suy nghĩ cái gì?”

Giang Thiên Viễn sờ sờ đầu. Quả thật hắn không biết nói dối, có chút ngượng ngùng mở miệng nói: “Tại hạ đã nghĩ… Nếu có kiếp sau, ta hẳn sẽ không làm một người tốt nữa.”

Giang Thiên Viễn càng nói càng nhỏ, thanh âm cũng càng hạ thấp hơn nữa tựa như là đang nói đến chuyện gì đó không thể đề cập tới. Lại không ngờ rằng Phong Đoạn Vân chỉ hơi ngẩn ra rồi sau đó mở miệng nói với giọng khẳng định: “Ta hiểu được.”

Cuối cùng từ đây hắn cũng đã nhìn thấy một tia hi vọng.

Việc kỳ quái bực này, tuy rằng hắn còn chưa từng gặp qua trên giang hồ nhưng cũng nghe những người thuộc phe tà đạo trong giang hồ đồn qua không ít. Hắn cũng hiểu rõ khi những người này gặp phải chuyện cổ quái như vậy, hẳn là sẽ đi tới nơi đó tìm kiếm phương pháp phá giải.

Phong Đoạn Vân mở miệng, nói: “Đi tới Quỷ Vực.”

Giang Thiên Viễn: “?”

Cái tên đại ma đầu này sao nói chuyện lệch tông như vậy cơ chứ. Hắn có chút nghe không hiểu á nha.

Phong Đoạn Vân giải thích cho Giang Thiên Viễn hiểu: “Trong giới tà đạo khi gặp phải chuyện tương tự như vậy…”

Giang Thiên Viễn bỗng chốc nảy sinh hứng thú.

“Ma…… giáo hộ pháp, là một nam nhân.” Phong Đoạn Vân nói: “Sau một lần hắn bị trọng thương, thì tin chắc chắn rằng bản thân là một nữ tử. Luôn muốn… muốn… ừm…”

Giang Thiên Viễn: “Muốn tự thiến?”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn lại nhỏ giọng nói: “Nếu đổi thành tại hạ thì, tại hạ nhất định cũng rất muốn làm như vậy.”

Phong Đoạn Vân không khỏi ngẩn ra, thần sắc khẽ biến.

Giang Thiên Viễn ho khan một tiếng: “Ngươi ta đều là nam nhân, không giống nhau.”

Phong Đoạn Vân đành phải tiếp tục nhịn xuống: “Giáo chủ gian nan lắm mới ngăn cản được. Cuối cùng bọn họ nghĩ ra một chủ ý đó chính là dẫn hắn đi tới Quỷ Vực.”

Giang Thiên Viễn thần sắc phức tạp.

“Quỷ Vực trung có dị nhân, nói là có thể thông hiểu thiên địa âm dương. Những chuyện cổ quái bực này phần lớn hắn đều có thể giải quyết.” Phong Đoạn Vân lại nói tiếp: “Tuy nói lúc phế đi chút trắc trở, nhưng hắn quả thật đã trị hết bệnh cho hộ pháp.”

Thần sắc của Giang Thiên Viễn càng thêm phức tạp.

Phong Đoạn Vân cho rằng hắn lo lắng đến việc người chính đạo không nên đặt chân đến quỷ vực vì thế liền nhíu mày giải thích, nói: “Bên trong Quỷ Vực vốn đã không phân chính tà rồi.”

Giang Thiên Viễn: “Cái đó… hắn tự thiến thành công sao?”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “Ngươi nói giáo giáo nào đó, là Ma giáo sao?”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “Không phải chứ. Loại sự tình này… vì sao ngươi lại hiểu rõ dữ vậy?!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “Cái vị Ma giáo hộ pháp kia, không phải là chính ngươi chứ?”

Phong Đoạn Vân không thể nhịn được nữa.

“Ta không phải Ma giáo hộ pháp!” Phong Đoạn Vân giận nói: “Ta không có bất kỳ liên quan nào tới ma giáo cả á!”

“Ồ vậy hả.” Giang Thiên Viễn nhỏ giọng nhắc mãi: “Thì ra thật đúng là ma giáo.”

Phong Đoạn Vân: “……”

……

Phong Đoạn Vân nhìn vẻ mặt đầy chân thành của Giang Thiên Viễn hít sâu một hơi.

Hắn tưởng, nếu Giang Thiên Viễn không phải đang dùng gương mặt của hắn thì hắn nhất định sẽ nhịn không được mà bước qua xé miệng của người này ngay lập tức.

Nhưng ít nhất vào thời điểm hiện tại hắn nhất định phải giữ được vẻ bình tĩnh của mình.

“Quỷ Vực cách nơi này không quá xa.” Phong Đoạn Vân tận lực giữ cho bản thân trấn định lại: “Bắt đầu đi từ đây thì khoảng hơn mười ngày sau là tới.”

Lúc này Giang Thiên Viễn mới hơi ngẩn ra. Hắn tựa như có chút lo lắng vì thế mở miệng lẩm bẩm nói: “Quỷ Vực đó…”

Phong Đoạn Vân cho rằng Giang Thiên Viễn tuổi còn trẻ, nghe nhiều lời đồn đáng sợ có liên quan đến quỷ vực nên trong lòng lo sợ mới không dám đi như vậy. Nghĩ tới đây hắn liền mở miệng giải thích: “Giang hồ nghe đồn trong Quỷ Vực chứa rất nhiều oán tà nhưng đó cũng chỉ là những tin đồn vô căn cứ.”

Giang Thiên Viễn rất là kích động: “Đám người trong giang hồ khi bỏ trốn đều nhất định phải tới Quỷ Vực sao!”

Phong Đoạn Vân: “… tin.”

Phong Đoạn Vân: “……”