Chương 2

Giang Thiên Viễn hơi có cảm giác bị nhục.

Hắn cũng không phải là một đứa mới hành tẩu trong giang hồ này đầu tiên, cũng không phải là lần đầu gặp được một đại ác nhân ở trong giang hồ.

Chẳng qua là lúc trước hắn luôn có bạn tốt làm bạn ở bên cạnh. Mà tên ác nhân thuộc tà đạo này cũng không phải bị thương quá nặng như vẻ bề ngoài. Hắn quả thật rất khó để động thủ với người đang bị thương như vậy. Càng không cần phải nói đến chuyện hiện tại thân thể mà Phong Đoạn Vân đang dùng là của chính Giang Thiên Viễn.

Giang Thiên Viễn cẩn thận hồi tưởng lại những câu chuyện tiểu thuyết mà bản thân đã từng xem qua. Ít nhất thì trong số bảy phần tiểu thuyết mà hắn từng đọc, nếu sau khi xuất hiện chuyện hoán đổi linh hồn thì thân xác nguyên bản đều đã chết. Nếu theo lẽ đó thì có lẽ hắn sẽ không thể quay trở về chính thân thể của mình nữa rồi đi.

Giang Thiên Viễn không cho phép loại chuyện này phát sinh.

Hắn chỉ có thể nhẫn nhịn cảm giác nhục nhã trong lòng cố gắng quên thân phận của người trước mắt, chỉ nghĩ rằng người này đang bị thương, hẳn là cần hắn cứu giúp. Sau khi xác định như vậy thì hắn lập tức tiến tới đỡ lấy cánh tay của Phong Đoạn Vân nói: “Tại hạ tới giúp ngươi băng bó.”

Phong Đoạn Vân: “……”

……

Nếu như có thể thì cả đời này Phong Đoạn Vân cũng không bao giờ chấp nhận việc người của giới chính đạo ra tay giúp đỡ.

Nhưng hắn thật sự chảy quá nhiều máu, chảy nhiều đến mức đầu váng mắt hoa. Ngay cả cánh tay đang xử miệng vết thương cũng nhịn không được mà khẽ run lên. Trước mắt, nếu còn không chịu để người này giúp đỡ, tương trợ… thậm chí Phong Đoạn Vân bản thân còn mơ hồ cảm thấy có lẽ bản thân sẽ không thể sống sót ở nơi đáy vực này nữa.

Mà từ trước đến nay hắn đều là một người tiếc mệnh.

Vì thế Phong Đoạn Vân trầm mặc không nói tiếp nhận ý tốt của Giang Thiên Viễn. Đợi đến khi miệng vết thương đã được băng bó xong hắn vẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa. Giang Thiên Viễn liền nhóm một đống lửa cho hắn. Cũng không biết hắn tìm từ đâu ra một đống quả dại có thể ăn được, đưa tới tay Phong Đoạn Vân. Sau khi ngồi xuống một cách nghiêm chỉnh lại bắt đầu mở miệng nói chuyện: “Ma đầu, tại hạ cảm thấy… có lẽ chúng ta nên hợp tác với nhau.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Sau một lát, Phong Đoạn Vân hơi hơi gật gật đầu tựa như đồng ý với yêu cầu của Giang Thiên Viễn.

Chuyện mà bọn họ gặp phải thật sự kỳ quái đến mức không thể kỳ quái hơn. Lại vừa vặn có liên quan đến đối phương, thân thể của mình lại được đối phương sử dụng. Nếu thật sự muốn khôi phục lại như lúc ban đầu thì tất nhiên không thể trốn thoát khỏi việc hợp tác với nhau.

Chẳng qua là nên xuống tay từ đâu đây…

Phong Đoạn Vân không có manh mối.

Giang Thiên Viễn hiển nhiên là người có rất nhiều biện pháp.

Hắn ho khan một tiếng, mở miệng liền nói: “Mấy năm nay ta đã đọc qua rất nhiều sách vở, cũng đã từng đọc qua rất nhiều câu truyện có tình cảnh giống như chúng ta.”

Phong Đoạn Vân gật gật đầu.

Ở trên giới giang hồ hắn đã từng nghe nói đến cái danh hào của Giang Thiên Viễn. Nói rõ ra thì chính là cái vị thiếu gia nhà họ Giang này chính là một người thư kiếm song tuyệt*. Ngoại trừ một thân kiếm pháp cực tốt ra thì hắn còn là một người đọc qua rất nhiều tiểu thuyết trong thiên hạ, là một người bác học nhiều thức. Nghĩ đến việc huyền huyễn bực này hẳn là cũng có trong những câu chuyện mà hắn từng xem qua.

(Thư kiếm song tuyệt: Đọc sách luyện kiếm đều là tuyệt thế.)

Giang Thiên Viễn lại nói: “Chuyện trao đổi linh hồn như vầy đại khái có thể chia làm mấy loại.”

Phong Đoạn Vân nghiêm túc lắng nghe.

“Giàu-Nghèo hoán đổi, đắt rẻ-sang hèn hoán đổi, thù-địch hoán đổi, còn có…… Ừm, người có nhân duyên với nhau hoán đổi.” Giang Thiên Viễn ngồi xổm xuống, nhặt một cây gỗ lên viết một dãy số trên mặt đất: “Ngươi ta không phải là kẻ giàu người nghèo, giang hồ nhi nữ, vô luận là cao thấp sang hèn. Vậy thì khả năng cao nhất chính là… chỉ còn lại mỗi trường hợp là cừu địch với nhau cùng với… Cùng với…”

Hắn cảm thấy bản thân không thể nói ra được câu này đành phải hơi dừng lại, lại ngẩng đầu nhìn về phía Phong Đoạn Vân hỏi: “Ngươi sẽ không coi ta như một món đồ dùng để luyện kiếm, cực kỳ thù địch, đem bức tranh vẽ ta treo ở trước đầu giường để mà ngày đêm ngắm ta đúng chứ? Mỗi ngày đều muốn gϊếŧ ta?”

Phong Đoạn Vân: “……”

“Ha ha…… Ta nghĩ ngươi cũng không có nhàm chán như vậy đâu nhỉ.” Giang Thiên Viễn nhìn thần sắc trên mặt Phong Đoạn Vân, cười mỉa một tiếng, cuối cùng đưa ra kết luận: “Nhưng nếu ngươi cũng không hận ta… Không ổn.”

Thần sắc trên mặt Giang Thiên Viễn nhất thời trầm xuống chứng tỏ đã gặp phải chuyện gì đó cực kỳ nan giải rồi. Phong Đoạn Vân thấy hắn như thế, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi, nói: “Ngươi lại nghĩ đến cái gì nữa?”

Giang Thiên Viễn mang theo thần sắc phức tạp nói: “Nếu vậy chúng ta chỉ có thể thuộc vào lại cuối cùng.”

Lấy kinh nghiệm suốt bao nhiêu nằm đọc sách vở của hắn, một loại cuối cùng này muốn đổi về như cũ quả thật rất là đơn giản.

Đây là một hồi kịch do ông trời loạn điểm uyên ương, tùy tiện tóm lấy hai người thắt dây tơ hồng vào nhau, hoàn toàn mặc kệ sự chênh lệch về bối cảnh cũng như thân phận của hai người. Nếu việc này chỉ xảy ra ở trong sách thì thậm chí Giang Thiên Viễn còn cảm thấy…… sự chênh lệch về thân phận của hai người này càng lớn thì những câu chuyện xưa ấy càng thêm đẹp.

Thí dụ như nói chính tà đối lập, thí dụ như nói tế vây phù nguy hiệp khách chính đạo, cùng tội ác tày trời ma đầu tà đạo.

Giang Thiên Viễn: “……”

Phong Đoạn Vân còn đang tiếp tục truy vấn: “Một loại cuối cùng là như thế nào?”

Giang Thiên Viễn: “Ừm…”

Phong Đoạn Vân: “Ta không thích người quanh co lòng vòng, ngươi nói thẳng là được.”

Giang Thiên Viễn: “Ừm…… Chính là…… Nhân duyên thì phải……”

Phong Đoạn Vân: “Nói thẳng.”

Giang Thiên Viễn gõ vang một tiếng để cổ vũ tinh thần hăng hái thêm: “Hai người chỉ cần thân thiết với nhau vài lần thì tự khắc có thể đổi trở về!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “……”

Phong Đoạn Vân cười lạnh: “Ta cảm thấy hiện tại ta chỉ muốn đánh ngươi thêm mấy cú, chúng ta cũng có thể đổi về đi.”

……

Giang Thiên Viễn yên lặng lui về phía sau một bước, nói: “Ngươi đánh ta, chính là đang đánh chính bản thân ngươi.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “Tại hạ chẳng qua chỉ là thư sinh đọc thêm chút sách, rồi lại đem những sự việc xảy ra trong sách thuật lại từng câu từng chữ cho ngươi nghe mà thôi.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn còn có chút tủi thân: “Ngươi sao lại có thể tùy ý mắng chửi người khác như vậy chứ. Đám nhân sĩ tà đạo các ngươi sao lại không chịu nói đạo lý như vậy.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Rốt cuộc Phong Đoạn Vân cũng nhịn hết nổi.

“Rốt cuộc thì ngươi đọc sách gì vậy hả?” Phong Đoạn Vân nhướng mày nói: “Làm gì có sách nào dám viết mấy cái nội dung này cơ chứ?”

Giang Thiên Viễn: “…… Chính là…… Cái đó……”

Phải thừa nhận sở thích lén lút của mình ở trước mặt người khác quả thật rất ngại nha.

Có điều vậy cũng tốt, Phong Đoạn Vân cũng không phải là người trong chính đạo. Dù cho có tiết lộ với hắn những chuyện khó xử này cũng không lo Giang Thiên Viễn sẽ truyền những lời này ra giới giang hồ. Có điều dù vậy thì hắn cũng cực kỳ rối rắm, chợt thấy Phong Đoạn Vân yên lặng đẩy cái quạt ngọc cốt kia ra. Phía cuối phiến ngọc cốt tỏa ra gai nhọn, hàn quang lấp lánh nhắm thẳng vào điểm yếu hại của Giang Thiên Viễn.