Chương 26

Đại sư huynh của hắn có phải càng ngày càng xanh rồi hay không!!!

(Càng ngày càng xanh: Ý là cỏ mọc đầy đầu á. Giống kiểu bị cắm sừng á.)

……

Ba người trở về thành.

Việc này Đoạn Trì không có cách nào nhúng tay hỗ trợ vì thế hắn ta tạm thời cáo từ, đi trước. Sau đó hắn ta lại tiếp tục chạy tới chỗ Việt Tang Ảnh xử lý sự vụ mà Việt Tang Ảnh giao phó.

Về phần Phong Đoạn Vân, y vì chuyện này mà đau đầu không thôi, thế rồi chỉ có thể ngồi xuống cái bàn bên cạnh, tính toán nói chuyện đàng hoàng với Giang Thiên Viễn.

Nhưng Giang Thiên Viễn lại ủ rũ cụp đuôi, dáng vẻ giống như là đã chịu đã kích gì đó lớn lắm vậy.

Phong Đoạn Vân cực kỳ khó hiểu, hắn hỏi: “Ngươi bị làm sao vậy?”

Giang Thiên Viễn thở dài.

Giang Thiên Viễn bi thương nói: “Trước kia đọc rất nhiều sách, cũng từng nghe tiên sinh đọc sách, tin rất nhiều chuyện.”

Phong Đoạn Vân: “…… Ngươi định không đọc những quyển sách kia nữa?"

Giang Thiên Viễn: “Tại hạ thế nhưng thật sự cho rằng Giáo chủ ma giáo là một đôi với sư huynh của tại hạ!”

Phong Đoạn Vân: “……”

“Có điều hiện tại xem ra! Chấp niệm của Lãnh hộ Pháp hình như là Giáo chủ ma giáo.” Giang Thiên Viễn thở dài: “Mà nay hắn đã trở về với thân thể vốn có của hắn rồi. Vậy chẳng phải là đang nói…… Giáo chủ ma giáo đối hắn cũng……”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn có chút bi thương: “Tại hạ, không ngờ lại nghĩ sai rồi.”

Nói thật, Phong Đoạn Vân cũng không thể lý giải được suy nghĩ thật sự ở trong lòng Giang Thiên Viễn.

Nhưng hắn thấy Giang Thiên Viễn mang theo dáng vẻ như trời sập của hắn thì nhịn không được mà mở miệng nói: “Người mà hắn vẫn luôn hâm mộ, hẳn là người trong chính đạo.”

Giang Thiên Viễn ngẩn ra, hỏi: “Sao ngươi lại biết được?”

Phong Đoạn Vân hơi hơi nhướng mày: “Bởi vì người trong tà đạo, không để bụng chuyện người thích mình là người nào, cũng không ngại thân phận cao thấp.”

Giang Thiên Viễn: “……”

Đúng vậy, sao hắn lại có thể quên chuyện này được chứ.

Cái gì mà thân phận cao thấp, cái gì địa vị không xứng.

Mấy cái đó đều chỉ có người trong chính đạo mới thèm để ý mà thôi. Đối với người tà đạo mà nói thì những chuyện này căn bản không được coi là chuyện đại sự gì quá lớn.

Người mà Lãnh hộ pháp thích hẳn là người trong chính đạo mới đúng.

Giang Thiên Viễn không khỏi gật gật đầu. hắn nhìn về phía Phong Đoạn Vân.

Người thuộc tà đạo sẽ không để ý chuyện đối phương là nam hay là nữ hay là chuyện địa vị này kia. Vậy Phong Đoạn Vân, tất nhiên cũng sẽ không để ý những việc phù phiếm này kia kia nọ đúng không.

Giang Thiên Viễn không khỏi nhìn về phía Phong Đoạn Vân trên mặt còn lộ ra thần sắc khẳng định chắc chắn.

Giang Thiên Viễn: “Phong ma đầu, quá tiêu sái!”

Phong Đoạn Vân: “?”

Giang Thiên Viễn đã vỗ vỗ ngực chính mình mang theo khí thế đầy hào hùng nói: “Tại hạ, cũng muốn làm một vị hiệp khách giang hồ giống như ngươi vậy!”

Phong Đoạn Vân: “……”

………………………….

Đến cuối cùng, hai người vẫn mặt đối mặt ngồi xuống nói về cái chuyện tiền căn hậu quả kia, cùng hai người thân phận trao đổi ngọn nguồn.

Giang Thiên Viễn hiểu rất rõ, tiền căn hậu quả của hắn nằm ở trên người Hoắc Liên Châu.

Hắn chưa bao giờ ngờ rằng Hoắc Liên Châu lại làm như vậy với hắn.

Phụ mẫu của Giang Thiên Viễn mất sớm, hắn theo bên cạnh tổ mẫu mà lớn lên. Về phần Hoắc Liên Châu là biểu huynh của hắn. Hoắc gia bị người khác diệt môn, Hoắc Liên Châu không chỗ để đi vì thế chỉ có thể đến nhờ cậu mẫu thân nhà mẹ đẻ. Từ nhỏ Giang Thiên Viễn đã lớn lên cùng với hắn ta. Hắn hầu như coi Hoắc Liên Châu là huynh trưởng ruột thịt mà đối đãi. Thế nhưng hắn chưa từng ngờ rằng khi đại chiến chính tà xảy ra, Hoắc Liên Châu vậy mà lại có ý đồ muốn gϊếŧ hắn.

Nhưng nếu mọi chuyện đã trở thành thế này thì ngược lại Phong Đoạn Vân cảm thấy càng dễ giải quyết hơn.

Tiền căn hậu quả của Giang Thiên Viễn chính là chuyện mà Hoắc Liên Châu đã làm. Vậy y chỉ cần trực tiếp gϊếŧ chết Hoắc Liên Châu vậy thì chuyện này sẽ chấm dứt.

Phong Đoạn Vân biết Giang Thiên Viễn không xuống tay được. Nhưng đối y mà nói thì gϊếŧ một người bội nghĩa vô ơn như hắn thì không phải là chuyện gì quá khó.

Phong Đoạn Vân y có thể thay Giang Thiên Viễn hạ thủ, giúp hắn gϊếŧ Hoắc Liên Châu.

“Không được.” Giang Thiên Viễn vội vã nói: “Không thể gϊếŧ người!”

Nếu dùng cách gϊếŧ người để giải quyết việc này, kia không phải đã vi phạm nguyện vọng cuối cùng trước khi chết của Phong Đoạn Vân rồi hay sao?

Hắn nghĩ nếu có kiếp sau sẽ không làm người tốt nữa… Vậy nguyện vọng của Phong Đoạn Vân…

Hẳn là làm một người tốt đi.

Tuy rằng Giang Thiên Viễn không biết vì sao Phong Đoạn Vân lại có suy nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy việc này tất nhiên có liên quan đến Phái Lăng Tiêu. Hắn không thể hỏi nhiều vì thế chỉ có thể chờ Phong Đoạn Vân chủ động nói cho hắn biết.

Phong Đoạn Vân căn bản không có bất kỳ ý định muốn mở miệng nói. Giang Thiên Viễn ngồi chờ một lát, cuối cùng thật sự không thể nhịn được nữa, chỉ có thể thở dài một tiếng, hỏi: “Còn ngươi thì sao?”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn lại sửa miệng, nói: “Nếu ngươi không muốn nói, tại hạ không ngại.”

Phong Đoạn Vân thở dài, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Tiền căn hậu quả của ta là ở Phái Lăng Tiêu.”

Giang Thiên Viễn không muốn y gϊếŧ người, nhưng mối tử thù này của y không có cách nào không làm như vậy được.

Giang Thiên Viễn lại hỏi hắn: “Nếu là ngươi đem Phái Lăng Tiêu người đều gϊếŧ sạch rồi thì ngươi có thể thoát khỏi loại chuyện này sao?”

Phong Đoạn Vân: “…… Không thể.”

Giang Thiên Viễn: “Vậy việc này có lẽ không thể giải quyết bằng cách gϊếŧ người được rồi.”

Phong Đoạn Vân trầm mặc không nói.

Giang Thiên Viễn ngẩng đầu nhìn hắn. Y biết hiện giờ Phong Đoạn Vân không đủ thẳng thắn thành khẩn. Có thể nói là do hai người bọn họ quen biết nhau chưa được bao lâu, Phong Đoạn Vân không muốn nói những chuyện mà y đã giấu kín đến cỡ này ra ngoài cũng là chuyện hết sức bình thường. Hắn chỉ có thể thở dài, quyết định trước tiên vẫn nên bắt đầu từ phía hắn thì hơn. Cứ giải quyết chuyện của hắn trước đã rồi hẳn tính.

Vì thế Giang Thiên Viễn ngồi thẳng người dậy nghiêm túc nói: “Tại hạ muốn làm một người xấu, nhưng cũng cũng không phải là thật sự muốn làm ra cái loại chuyện gϊếŧ người phóng hỏa kia.”

Phong Đoạn Vân quả thực nâng mắt lên nhìn hắn.

“Tại hạ chỉ……” Giang Thiên Viễn có chút do dự, khó khăn lắm mới hạ được quyết tâm nói: “Chỉ muốn làm một người không phải là người trong giới giang hồ chính phái mà thôi.”

Tổ mẫu cùng sư phụ của hắn đều những lão tiền bối đức cao vọng trọng bên trong giới giang hồ chính phái. Mà cha mẹ quá cố của hắn cũng là hiệp khách tiếng tăm lừng lẫy trong giới chính đạo. Tổ mẫu hy vọng hắn có thể trở thành người giống như cha mẹ hắn vậy. Sư phụ ký thác cùng kỳ vọng về hắn rất cao cho nên hắn bị bắt phải sống theo khuôn phép quy cũ, tự mình đặt áp lực cho chính mình, ép bản thân thành một hiệp khách chính đạo cực kỳ nhàm chán.

Lúc luyện kiếm xong có thời gian rảnh rỗi thì hắn luôn thích lén lút đọc những quyển tiểu thuyết truyền kỳ kia. Đó cũng là bởi vì hắn cảm thấy những nhân vật chính trong sách tiêu sái đến mức khiến hắn không thể kiềm chế được bản thân. Bọn họ có hết thảy những thứ mà hắn luôn khao khát, là người mà hắn luôn hướng tới, một người không phải là người thuộc chính phái. Mà những người đó ở trong mắt tổ mẫu cùng với sư phụ hắn vừa hay lại là một đám người xấu chỉ biết phóng túng không biết kiềm chế bản thân.