Chương 27

Lúc trước hắn cảm thấy những việc này hắn nhất định sẽ không có cách nào làm được… Cho nên hắn chỉ lén lút tự mình ảo tưởng ra……

Mãi đến khi hắn gặp được Phong Đoạn Vân.

Khi ở bên cạnh Phong Đoạn Vân, hắn không cần phải để ý ngôn hành, cử chỉ của bản thân có phải phép hay không, không cần nói những câu thủ lễ kia, cũng không cần làm những chuyện mà người chính phái nên làm.

Mỗi một câu hắn nói đều có thể dùng câu nói trong những cuốn sách truyền kỳ không thể cho người khác thấy kia, cũng có thể tùy ý nói bậy, chọc cho Phong Đoạn Vân tức đến mức muốn gõ nát đầu hắn.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn rất khó để có thể thoát ly ra khỏi cái gông cùm xiềng xích đã đeo ở trên người mình rất nhiều năm kia. Hắn trước sau vẫn luôn không thể làm được một vị hiệp khách tiêu sái trên giang hồ như hắn từng ao ước.

Cũng may, hắn còn có Phong Đoạn Vân.

Giang Thiên Viễn ngẩng đầu, nhìn về phía Phong Đoạn Vân.

“Chúng ta đi một chuyến đến Giang Nam đi.” Giang Thiên Viễn nghiêm túc nói: “Biểu huynh của tại hạ sống ở Giang Nam, tiền căn hậu quả của tại hạ cũng ở Giang Nam.”

Phong Đoạn Vân cũng không dị nghị. Y khẽ gật đầu, lại nói: “Trước khi đi ngươi nên dịch dung trước thì hơn.”

Nếu Giang Thiên Viễn mang theo gương mặt này của Phong Đoạn Vân thì nhất định sẽ không thể xuất hiện ở trước mặt người trong giới chính đạo được.

Chuyện này cũng không phải là vấn đề gì quá lớn. Giang Thiên Viễn gật đầu đồng ý rồi sau đó thần sắc lập tức biến đổi. Y dán sát lại gần, cố nén đi sự kích động trong lòng, nghiêm túc nói với Phong Đoạn Vân: “Tiền căn hậu quả trong lòng tại hạ, còn có một chuyện.”

Phong Đoạn Vân ngẩn ra, hỏi: “Cái gì?”

Giang Thiên Viễn: “Ma đầu! Dạy ta!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Nội tâm của Phong Đoạn Vân lập tức phát giác ra điều gì đó không ổn.

Giang Thiên Viễn: “Tại hạ muốn không làm người chính phái như vậy, muốn tiêu sái!”

Phong Đoạn Vân: “…… Dạy không được.”

Giang Thiên Viễn: “Ngươi có thể!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “Bên người tại hạ lúc này! Chỉ có mình ngươi là có thể!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “Ma đầu! Cầu ngươi!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Phong Đoạn Vân thở dài.

Phong Đoạn Vân: “Ta không đảm bảo là……”

Giang Thiên Viễn: “Cảm ơn!”

Phong Đoạn Vân: “Nè……”

Lúc này Giang Thiên Viễn đã kích động đến mức nắm lấy tay Phong Đoạn Vân nói: “Ngươi chính là ma đầu tốt nhất!”

Phong Đoạn Vân: “……”

……

Sau khi hai người đàm luận xong mọi chuyện thì về phòng mình tạm nghỉ ngơi. nhưng Giang Thiên Viễn vừa mở cửa phòng ra lại đột nhiên phát giác, hình như trong phòng có khí tức của người khác.

Hắn không khỏi cảnh giác, nắm chặt bội kiếm bên eo, thật cẩn thận bước vào trong phòng. Lại thoáng nhìn Đoạn Trì đang cười nói với hắn: “Giang thiếu hiệp.”

Giang Thiên Viễn: “……”

Giang Thiên Viễn thu kiếm lại nhìn vào trong phòng. Lúc này hắn liền thấy một người mặc tố y ngồi ở trước bàn, trên mặt còn đội thêm chiếc mũ có mạng che mặt, phía sau tóc dài rũ xuống như tuyết, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Giang Thiên Viễn.

Giang Thiên Viễn không biết người này là ai nên không nhịn được mà ngẩn ra nghi hoặc nhìn về phía Đoạn Trì đang đứng bên cạnh. Đoạn Trì đành phải ho khan một tiếng, thay người đó giới thiệu: “Là thành chủ.”

Giang Thiên Viễn: “……”

Xong rồi, đừng nói là bởi vì hắn không lau sạch mặt tường bị khói hun đen nên Việt Tang Ảnh muốn tới tìm hắn tính sổ nha?!

Giang Thiên Viễn cực kỳ căng thẳng.

Việt Tang Ảnh nâng tay lên, Đoạn Trì liền chủ động thay hắn châm trà rồi đặt vào trong tay hắn. Giang Thiên Viễn nương theo ánh trăng nhìn thấy rõ cánh tay lộ ra dưới ống tay áo của hắn ta. Màu da tái nhợt như tờ giấy trông cực kỳ quỷ mị, không giống với người thường. Hắn không khỏi ngẩn ra, lại nghĩ tới Đoạn Trì từng nói qua, nếu như không có việc gì thì xin ngàn vạn lần không được nhìn chằm chằm vào Việt Tang Ảnh. Nghĩ tới đây Giang Thiên Viễn lại dời ánh mắt đi, căng thẳng nói: “Việt…… Việt thành chủ đêm khuya đến thăm là có chuyện gì sao?”

Việt Tang Ảnh cho hắn một cái liếc mắt: “Có liên quan đến Phong Đoạn Vân.”

Giang Thiên Viễn: “……”

May quá, không có liên quan gì đến chuyện trong phòng bếp.

Giang Thiên Viễn nhẹ nhàng thở ra.

Việt Tang Ảnh tựa như cực kỳ hứng thú mà nhìn hắn: “Có vẻ như y từng nói qua với ngươi???”

Giang Thiên Viễn kinh ngạc ngẩng đầu lên. Hắn cũng không rõ một câu này của Việt Tang Ảnh là đang muốn nói tới chuyện gì.

“Hôm nay bởi vì Lưu trường Cẩn ở bên trong Quỷ Vực, cho nên ta có thể ngăn cản Phong Đoạn Vân, không để y đuổi gϊếŧ hắn ta.” Việt Tang Ảnh nói: “Nhưng nếu rời khỏi Quỷ Vực, nếu y muốn gϊếŧ người của phái Lăng Tiêu thì ta nguyện ý trợ giúp y.”

Giang Thiên Viễn nhịn không được mở miệng hỏi: “Đến cùng thì Phái Lăng Tiêu đã làm chuyện gì?”

Việt Tang Ảnh lại không trả lời vấn đề này của hắn mà chỉ hỏi lại: “Nếu đối y mà nói, tiền căn hậu quả của chuyện này là phải tàn sát kẻ thù, vậy Giang thiếu hiệp, ngươi vẫn sẽ giúp y sao?”

Giang Thiên Viễn: “……”

Việt Tang Ảnh lẳng lặng nhìn hắn. Thấy hắn trước sau vẫn luôn giữ vẻ trầm mặc không nói thì cũng có chút thất vọng. Hắn ta không nói nhiều lập tức đứng dậy, than nhẹ một hơi: “Xem ra ngươi cùng với đám người trong chính đạo kia cũng không khác gì…”

“Tại hạ cũng không biết giữa Y cùng với Phái Lăng Tiêu đã xảy ra ân oán tình thù như thế nào. Nhưng dựa theo lời mà các ngươi nói thì có lẽ bởi vì chuyện này nên y mới rơi vào con đường tà đạo đúng chứ.” Giang Thiên Viễn đánh gãy câu nói của Việt Tang Ảnh, rốt cuộc cũng nói ra suy nghĩ của mình: “Vậy tại hạ cảm thấy, đơn thuần gϊếŧ người cũng sẽ không thể thay y lấy lại công bằng được.”

Việt Tang Ảnh: “……”

“Chẳng sợ gϊếŧ sạch người của Phái Lăng Tiêu rồi thì sao? Người trong thiên hạ cũng chỉ cảm thấy hắn là một tên đại ma đầu chỉ biết lạm sát người vô tội mà thôi.” Giang Thiên Viễn nói: “Mà việc này nếu không thể công khai ra cho khắp giang hồ đều biết, vậy thì Phái Lăng Tiêu vĩnh viễn đều sẽ là danh môn chính phái nổi tiếng nhất trong giang hồ mà thôi.”

Việt Tang Ảnh lại cười: “Giang thiếu hiệp mới bước vào trong giang hồ, ánh mắt nhìn mọi chuyện…… quả thật rất thú vị.”

Hắn như là đang nói Giang Thiên Viễn hành sự vừa ngây thơ lại đơn thuần. Nhưng nếu suy xét về toàn cục thì chuyện này vốn không có khả năng thực hiện được.

Nhưng Giang Thiên Viễn không thèm quan tâm đến.

Mấy ngày ở chung, hắn chỉ cảm thấy tuy rằng tính nết của Phong Đoạn Vân có chút quái gỡ nhưng cũng không phải là người tội ác đầy đầu như trên giang hồ vẫn luôn đồn thổi. Ít nhất thì ở thời điểm hiện tại hắn nguyện ý tin tưởng Phong Đoạn Vân.

“Các ngươi không chịu nói cho tại hạ biết nguyên do của chuyện này thì tại hạ vẫn có thể viết thư đi hỏi sư huynh, cũng có thể trực tiếp đi tới Phái Lăng Tiêu tìm đám người chưởng môn kia hỏi cho rõ ràng.” Giang Thiên Viễn nói với giọng điệu vừa nghiêm túc lại chắc chắn: “Cho dù có như thế nào đi chăng nữa thì tại hạ cũng nhất định sẽ tính toán từng chuyện, từng chuyện một cho thật rõ ràng.”

“Nhưng cho dù ngươi có tính rõ ràng đi nữa thì những năm gần đây, Phong Đoạn Vân cũng đã gϊếŧ qua không ít những người trong giới chính đạo từng đuổi gϊếŧ hắn rồi.” Việt Tang Ảnh chậm rãi đặt ly trà xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Thiên Viễn: “Ngươi thay y làm sáng tỏ mọi chuyện rồi đến cuối cùng, hắn vẫn chọn làm một đại ma đầu như cũ, vậy những việc mà ngươi từng làm còn có ý nghĩa gì nữa đây?”