Chương 25

“Đánh người không vả mặt nha.” Giang Thiên Viễn không khỏi nhíu mày: “Ma đầu, sao ngươi lại đánh hắn vậy?”

Phong Đoạn Vân: “Cũng không có gì……”

Phong Đoạn Vân quay đầu đi, hiển nhiên là cực kỳ không thích tiếp lời. Giang Thiên Viễn lại cực kỳ hứng thú với chuyện này, cố tình Đoạn Trì ở bên cạnh lại là một người thích nói nhiều. Hắn căn bản không cần Giang Thiên Viễn dò hỏi đã tự mình đem hết mọi chuyện phun ra: “Quỷ Toán Tử đoán mệnh cho hắn.”

Phong Đoạn Vân hừ một tiếng, nói: “Ông già kia chỉ thích nói hươu nói vượn.”

Giang Thiên Viễn càng tò mò hơn.

“Hắn đoán mệnh cho ngươi.” Giang Thiên Viễn hứng thú bừng bừng, “Hắn nói cái gì?”

Phong Đoạn Vân dời mắt: “Ta không tin số mệnh.”

Đoạn Trì cười một tiếng, có lẽ là muốn nhìn cảnh hai người bọn họ dây dưa với nhau cho nên cũng không trả lời. Ngược lại là Giang Thiên Viễn dựa theo lời nói của Phong Đoạn Vân mà suy đoán. Phong Đoạn Vân thoạt nhìn không vui như thế vậy thì những lời nói mà tên Quỷ Toán Tử kia nói tất nhiên không phải là lời hay ý đẹp gì. Trong sách, những lời mà thầy bói thường nói đều là cái gì mà…

Giang Thiên Viễn: “Đừng nói hắn bảo mệnh của ngươi là Thiên Sát Cô Tinh nha?”

Phong Đoạn Vân: “……”

Đoạn Trì còn đứng ở một bên cười nói: “Thì ra Giang thiếu hiệp còn biết xem tướng nha.”

Giang Thiên Viễn cảm thấy bản thân mình đoán đúng rồi.

Nhưng này đều là những lời kịch mà đám thầy bói thường nói, cũng thực sự là mệnh cách thường thấy trong nhóm nhân vật chính. Mười người xem bói thì cũng hết chín người nói như vậy rồi. Hắn có thể đoán trúng cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Giang Thiên Viễn nhíu mày, chỉ cảm thấy tên Quỷ Toán Tử kia lại nói những lời không hay đối với những người bên cạnh hắn. Hắn thật sự có chút bất mãn với hắn ta ấy nha.

Giang Thiên Viễn ho khan một tiếng, nghiêm túc mở miệng: “Hắn ta tính nhất định là không chuẩn rồi.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn lại nói: “Mệnh ta do ta không do trời. Nhất định là do hắn nói hươu nói vượn mà thôi.”

Phong Đoạn Vân hạ giọng, nhỏ giọng hỏi Giang Thiên Viễn: “Tối hôm qua ngươi còn nói với ta là ngươi tin vào số mệnh nha.”

Giang Thiên Viễn: “Tại hạ tin tốt, không tin xấu.”

Phong Đoạn Vân: “Hờ hờ……”

“Tại hạ cũng từng tìm người tính mệnh cho mình rồi.” Giang Thiên Viễn nói: “Người đó cũng nói tại hạ không tốt các thứ. Tại hạ cảm thấy, đều là mê tín cả thôi.”

Phong Đoạn Vân: “……”

“Về phần những chuyện tốt này kia á, tại hạ tin tưởng không chút nghi ngờ nha.” Giang Thiên Viễn nghiêm túc nói: “Rất hữu dụng, chỉ cần tin phần lớn là có thể ứng nghiệm, lần nào cũng đúng.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn lại nói: “Nếu như hắn ta nói ngươi là Thiên Sát Cô Tinh, tại hạ sẽ giúp ngươi đánh hắn ta!”

Phong Đoạn Vân rốt cuộc cũng không nhịn được mà mở miệng: “Không phải ngươi nói tay ngươi không dính máu sao…”

“Đấm có một nhát mà thôi, không dính máu được.” Giang Thiên Viễn giơ tay ra xem xét một cách tỉ mỉ. Chỉ thấy ngón tay của Phong Đoạn Vân thon dài, trắng nõn, xinh đẹp đến mức quả thực sự không giống như là bàn tay của một người sống trong giới giang hồ. Hắn không nhịn được mà gật đầu nói: “Hơn nữa, đây là tay của ngươi nha.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Đoạn Trì nhịn không được cười ra tiếng tới, nói: “Giang thiếu hiệp, ta có chút suy nghĩ muốn kết giao với một vị bằng hữu như ngươi nha.”

Giang Thiên Viễn bị khơi dậy hứng thú: “Tại hạ cũng rất thích kết giao với nhiều bằng hữu hơn!”

Hai người lẩm bà lẩm bẩm một hồi, tự mình đi tít ở phía trước. Phong Đoạn Vân hơi lạc nhịp, không theo kịp. Y nhìn theo bóng dáng của Giang Thiên Viễn, trầm mặc một lát. Cuối cùng vẫn không nhịn được mà hơi cong khóe môi lên.

Phong Đoạn Vân không khỏi nghĩ, con người của Giang Thiên Viễn này...

Quả thật rất thú vị.

……

Ba người lại lần nữa đi tới trước căn nhà ở nơi hẻm nhỏ kia. Quỷ Toán Tử đã mở cửa chờ bọn họ từ lâu.

Hắn ta vừa nhìn thấy Phong Đoạn Vân thì lập tức trở nên căng thẳng, cái tay cầm đồng tiền kia cũng không nhịn được mà run lên. Ngay cả nụ cười trên mặt trông cũng cực kỳ là miễn cưỡng, vừa run rẩy vừa hành lễ với bọn họ: “Đoạn hộ vệ, Phong…… Phong đại gia……”

Giang Thiên Viễn: “Phụt……”

Phong Đoạn Vân: “……”

Đoạn Trì đã thuận tay khép cửa cổng trong viện Quỷ Toán Tử lại để tránh có người ngoài nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, rồi lại kể tình huống mà bọn họ gặp phải cho Quỷ Toán Tử nghe, ý muốn cầu được một lời giải thích từ Quỷ Toán Tử. Thế nhưng bọn họ không ngờ khi Quỷ Toán Tử nghe xong tiền căn hậu quả của chuyện này thì âm thầm nhíu mày, run rẩy nói với ba người bọn họ: “Việc này lão phu từng gặp qua một lần…… Không tính là quá khó xử lý.”

Trong lòng Giang Thiên Viễn dâng lên một chút hi vọng.

“Việc này có căn tất có kết*.” Quỷ Toán Tử lại nói: “Hẳn là nên giải quyết từ ngọn nguồn mọi chuyện là được.”

(Có căn tất có kết: Có căn nguyên/nguyên do tất có kết quả.)

Giang Thiên Viễn: “……”

Phong Đoạn Vân: “……”

Hai người bọn họ liếc nhìn nhau, cơ hồ chỉ trong chớp mắt đó bọn họ đã hiểu rõ hàm ý mà Quỷ Toán Tử định nói là gì.

Ngọn nguồn kết quả của bọn họ hẳn là nguyện vọng mà khi cả hai rơi xuống vực đã bất chợt lóe lên trong đầu kia.

Nhưng mà cái ngọn nguồn của cái nguyện vọng này…… Giang Thiên Viễn thật sự không biết phải mở miệng nói kiểu gì. Hắn cảm thấy có lẽ Phong Đoạn Vân cũng không muốn nói ra.

“Chỉ cần sắp xếp lại ngọn nguồn sự việc một cách rõ ràng rồi thực hiện nó thì tất nhiên sẽ có thể hoán đổi trở lại.” Quỷ Toán Tử nói: “Nhị vị yên tâm, việc này lão phu gặp qua rất nhiều, không có chỗ nào là không làm như vậy cả, cũng tuyệt đối không để lại bất kỳ di chứng nào.”

Giang Thiên Viễn: “……”

Rất nhiều lần?

Đó có phải cũng đã tính Lãnh hộ pháp vào rồi hay không?

Giang Thiên Viễn ho khan một tiếng, không khỏi tò mò hỏi: “Một trong những người này… Có phải có cả Lãnh hộ pháp của ma giáo trong đó hay không?”

Quỷ Toán Tử: “……”

Đoạn Trì ngẩn ra, hứng thú cũng theo đó mà khơi dậy: “Ma giáo? Lãnh Uyên Tương? Hắn ta bị làm sao vậy?”

Quỷ Toán Tử lúng túng nói: “Vị này thiếu hiệp, đây là việc riêng của người khác……”

Giang Thiên Viễn có chút thất vọng.

Đoạn Trì nói: “Ngươi nói đi, không sao cả đâu.”

Quỷ Toán Tử rất là khẩn trương: “Không được, nếu lão phu nói ra rồi… Lãnh hộ pháp tới tận cửa tìm ta thì phải làm sao….”

Phong Đoạn Vân lạnh lùng liếc hắn ta một cái.

Quỷ Toán Tử: “……”

Quỷ Toán Tử dứt khoát khai hết sạch trong một hơi: “Hắn ta thích một người đàn ông mà hắn ta không nên thích. Lúc bị trọng thương gần chết, trước khi chết nguyện vọng của hắn ta chính là, nếu có kiếp sau, có thể làm một nữ tử thì tốt rồi.”

Giang Thiên Viễn: “……”

Đoạn Trì: “……”

Giang Thiên Viễn dừng lại, cẩn thận sửa lại một hồi hàm ý của Quỷ Toán Tử.

Lãnh hộ pháp thích nam nhân.

Người này hoặc là địa vị quá chênh lệch với hắn, hoặc là thân phận không xứng với hắn. Hai người tuyệt đối không thể có tương lai vì thế cho nên trước khi chết Lãnh hộ pháp đã nghĩ nếu có kiếp sau, bản thân có thể trở thành một nữ tử thì có lẽ bọn họ sẽ có thể đến với nhau.

Giang Thiên Viễn hóa đá ngay tại chỗ.

Từ từ, Ma giáo hộ pháp, thích nam nhân, địa vị khác biệt?!