Chương 24

Nhưng hắn ăn như hổ đói vậy. Lúc ngẩng đầu lên thì thấy hình như Phong Đoạn Vân không có gì ăn uống gì cả. Giang Thiên Viễn không khỏi ngẩn ra, cảm thấy có lẽ là do Phong Đoạn Vân không thích ăn mì, vì thế lập tức mở miệng nói: “Trong nhà tại hạ có rất nhiều mỹ thực.”

Phong Đoạn Vân nâng mắt lên nhìn hắn.

Giang Thiên Viễn nói: “Tại hạ ở tại Giang Nam.”

Phong Đoạn Vân thế nhưng khó có được một lần mở miệng trả lời hắn: “Ta biết.”

Giang Thiên Viễn: “Đồ ăn thật sự rất ngon.”

Phong Đoạn Vân: “Ừm.”

Giang Thiên Viễn lại nói: “Mẫu thân tại hạ là Xuyên Thục nhân sĩ.”

Phong Đoạn Vân: “Từng nghe nói qua.”

Giang Thiên Viễn: “Trong nhà cửu cửu của tại hạ cũng có rất nhiều đồ ăn ngon!”

Phong Đoạn Vân: “…… Ừm.”

Hắn không rõ vì sao Giang Thiên Viễn lại đột nhiên nhắc tới những việc này, vì thế im lặng nghe nhưng không ngờ Giang Thiên Viễn lại vì những câu đáp lại đầy nhàm chán của hắn mà như được tiếp thêm động lực. Hắn ném đũa lên trên bàn, chống lên mặt bàn, sát lại gần nói với Phong Đoạn Vân: “Nếu như có cơ hội!”

Phong Đoạn Vân nâng mắt lên nhìn hắn.

Giang Thiên Viễn: “Tại hạ sẽ dẫn ngươi đi ăn ngon!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Phong Đoạn Vân thấp giọng nói: “Có lẽ là không có cơ hội đâu.”

Hai người bọn họ vốn đã đứng về hai phía chính tà đối nhau. Chờ tới khi tìm được Quỷ Toán Tử, tìm được biện pháp hoán đổi lại thì sẽ không còn cơ hội nói chuyện một cách ôn bình khí hòa như hiện tại nữa rồi.

Nhưng Giang Thiên Viễn lại nhíu mày. Hắn cảm thấy lời nói của Phong Đoạn Vân thật sự không đúng.

Cái gì gọi là không có cơ hội?

Nếu hắn thật sự muốn mời Phong Đoạn Vân cùng đi ăn cơm, vậy có ai có thể ngăn được hắn?

“Chân cũng mọc ở trên người của tại hạ.” Giang Thiên Viễn nói: “Nếu như tại hạ muốn đi tìm ngươi thì chẳng lẽ đám người đó có thể ngăn cản được à?”

Phong Đoạn Vân: “……”

“Tại hạ tin vào số mệnh.” Giang Thiên Viễn nói: “Nếu như ngươi đã hoán đổi thân phận với tại hạ thì điều đó đã chú định, tại hạ có duyên phận với ngươi.”

Phong Đoạn Vân lại nói: “Ta không tin.”

Giang Thiên Viễn không thèm để ý tới y.

Giang Thiên Viễn nghiêm túc nói: “Đoạn duyên phận này không thể cắt đứt được đâu. Cho dù có hoán đổi lại thì ít nhất, tại hạ sẽ không thể quên được như việc này.”

Phong Đoạn Vân:”…… “

Cuối cùng Phong Đoạn Vân vẫn không nhịn được mà khe khẽ thở dài.

Phong Đoạn Vân y biết chuyện ngày hôm nay khiến cho Giang Thiên Viễn cảm thấy cực kỳ tò mò.

Có một số việc y vẫn luôn không muốn nói ra, cũng cảm thấy bản thân mình không nên mở miệng nói. Nhưng có một chuyện y biết rất rõ đó chính là có lẽ y… nên cho Giang Thiên Viễn một lời giải thích.

Phong Đoạn Vân hơi khép mắt, nhẹ giọng nói: “trước kia ta là đệ tử phái Lăng Tiêu.”

Giang Thiên Viễn nhìn y, cực kỳ kinh ngạc.

Từ trong chiêu thức của Phong Đoạn Vân thì kì thật hắn đã biết trước được loại đáp án này. Nhưng hắn không ngờ rằng Phong Đoạn Vân vậy mà lại chịu nói những chuyện này cho hắn nghe.

“Ta có huyết hải thâm thù với phái Lăng Tiêu.” Phong Đoạn Vân nhẹ giọng nói: “Cho dù ngày hôm nay ta không dùng thân xác của ngươi để gϊếŧ hắn thì sau này khi hai ta hoán đổi trở lại thì ta cũng sẽ gϊếŧ chết ông ta.”

Giang Thiên Viễn: “……”

Ngoại trừ Hoắc Liên Châu kia ra thì ở bên ngoài hắn chưa từng kết thù với ai.

Nếu muốn nói tỉ mỉ thì chuyện của Hoắc Liên Châu cũng không phải là do hắn chủ động muốn kết thù. Hắn không biết đến tột cùng thì huyết hải thâm thù là một loại thế nào thể nghiệm như thế nào. Cũng không rõ khi một người chấp nhất gϊếŧ người đến mức này, thì rốt cuộc cừu hận phải lớn đến mức nào mới có thể khắc cốt ghi tâm như vậy.

“Nhưng chuyện đó không liên quan đến chuyện ngày hôm nay.” Giang Thiên Viễn nhẹ giọng nói: “Cũng không có bất kỳ liên quan gì đến giao tình của ta với ngươi.”

Phong Đoạn Vân nhìn về phía hắn, mang theo vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.

“Tại hạ đã từng hi vọng rất nhiều lần rằng, đời này sẽ không tiếp tục làm người tốt nữa.” Giang Thiên Viễn nghiêm túc nói: “Chờ tới khi mọi chuyện đều chấm dứt, tại hạ sẽ dẫn ngươi đi Giang Nam, nếm thử mĩ vị ở quê nhà ta.”

Phong Đoạn Vân chưa từng trả lời, Giang Thiên Viễn lại coi như là y đã cam chịu.

Hắn không nhịn được mà nói không ngừng nghĩ về những món ăn ngon ở Giang Nam cùng Xuyên Thục cho Phong Đoạn Vân nghe. Sau khi ăn xong nguyên một bát mì lớn, lại uống thêm hai bát nước giải khát, lúc này mới nhớ ra một chuyện càng cấp bách hơn.

“Nguy rồi.” Giang Thiên Viễn nói: “Tại hạ còn chưa thu dọn phòng bếp nữa.”

Lúc trước hắn tìm Đoạn Trì, chỉ nói là mượn phòng bếp của bọn họ dùng một chút. Đoạn Trì nghe vậy liền thay hắn tìm một nữ đầu bếp cho hắn, còn bảo hắn đi về trước đi. Lúc đó hắn còn hứa sẽ trả lại phòng bếp nguyên vẹn cho hắn ta, nhưng trước khi Phong Đoạn Vân đến thì hắn đã quậy cái gian bếp đó thành một đống hỗn loạn, ngay cả vách tường cũng bị khói hun đen, tới giờ còn chưa kịp thu dọn. Nếu như giữ nguyên hiện trạng của phòng bếp trả lại cho người ta thì Giang Thiên Viễn cảm thấy……

Việt Tang Ảnh nhất định sẽ nổi điên.

Phong Đoạn Vân lại bình tĩnh nói: “Không cần quan tâm đến hắn.”

Giang Thiên Viễn: “Có điều……”

Phong Đoạn Vân: “Hắn đã đủ nổi điên rồi.”

Giang Thiên Viễn: “……”

Phong Đoạn Vân đứng lên, nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Giang Thiên Viễn: “Tại hạ……”

Giang Thiên Viễn thấy Phong Đoạn Vân không có chút ý định đi dọn dẹp phòng bếp với hắn thì, đứng sững nơi đó do dự hồi lâu cuối cùng vẫn quay đầu lại.

Không được, ma đầu không quét dọn thì thôi đi. Hắn không thể không quay về quét dọn một chút được nha!

Đến sáng sớm ngày hôm sau, Việt Tang Ảnh liền sai Đoạn Trì tới nói cho bọn họ, Quỷ Toán Tử đã trở lại Quỷ Vực.

Nếu không có chuyện gì quá quan trọng thì Việt Tang Ảnh tuyệt đối sẽ không rời khỏi quỷ thành. Hắn ta sai Đoạn Trì đi tìm Quỷ Toán Tử chung với hai người bọn họ, sau khi biết rõ phương pháp giải quyết chuyện này thì quay về báo lại cho hắn ta. Đoạn Trì nghe vậy liền cười hì hì đi theo hai người, vừa đi vừa nói: “Hai vị yên tâm, việc này nhất định sẽ tìm được phương pháp giải quyết.”

Phong Đoạn Vân cùng Giang Thiên Viễn đi theo phía sau hắn ta. Phong Đoạn Vân nhìn thấy hôm nay tâm tình của Đoạn Trì cực kỳ tốt cho nên thấp giọng nói với Giang Thiên Viễn: “Ta nói chứ, Việt Tang Ảnh không tức giận sao.”

Giang Thiên Viễn mang theo hai cái quần thâm trên mắt, dùng dáng vẻ cực kỳ đáng thương nhìn Phong Đoạn Vân.

Phong Đoạn Vân: “…… Ngươi quét dọn hả?”

Giang Thiên Viễn: “Không quét dọn… hình như không được tốt lắm…”

Phong Đoạn Vân: “……”

Phong Đoạn Vân thở dài.

Đoạn Trì không biết hai người nói gì nên có chút tò mò. Thế nhưng hắn ta không dám hỏi nhiều nên đành phải nói một câu có liên quan đến Quỷ Toán Tử: “Phong Đoạn Vân, lần trước Quỷ Toán Tử bị ngươi dọa không nhẹ. Hôm nay thành chủ bảo ta đến nói không biết bao nhiêu lời hay ý tốt với hắn thì hắn mới đồng ý gặp ngươi một lần.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Ánh mắt của Giang Thiên Viễn không khỏi trôi qua cuối cùng ngừng ở trên mặt Phong Đoạn Vân: “Ma đầu, ngươi làm cái gì vậy?”

Đoạn Trì nói: “Hắn đấm một đấm thẳng vào mặt Quỷ Toán Tử.”