Chương 1

Hiện nay trong giới giang hồ, chính tà oán hận chất chứa đã lâu, chỉ cần vừa chạm phải lập tức đại chiến trong tức khắc.

Sau mùa thu, giới võ lâm đồng ý lời mời cùng chính ta ước chiến trên đỉnh Thương Sơn. Tình hình chiến đấu cực kỳ thảm thiết, là một trận chiến mà suốt mấy trăm nay cũng chưa từng thấy trên giang hồ. Ngay thời điểm đang hỗn chiến, vị cao thủ giới chính đạo tên là Giang Thiên Viễn vậy mà lại cùng với tên đại ma đầu Phong Đoạn Vân ngã xuống vách núi, đồng quy vu tận.

Người tên Giang Thiên Viễn ấy là sư đệ của minh chủ Võ lâm. Mà Phong Đoạn Vân lại là cao thủ đệ nhất giới tà đạo. Trong trận chiến lần này cả hai giới chính tà đều bị thiệt hại quá nặng, rốt cuộc ngưng chiến. Lấy trận chiến lần này làm một ranh giới, đổi được bình an cho giới giang hồ.

Nếu Phong Đoạn Vân là một tiên sinh kể chuyện thì hắn nhất định sẽ viết như vậy.

Nhưng hắn không có chết, Giang Thiên Viễn cũng không có chết.

Không chỉ không chết mà hắn còn cùng Giang Thiên Viễn……

Thần sắc của Phong Đoạn Vân dần trở nên ngưng trọng. Gương mặt vẫn luôn không nhúc nhích dưới nước kia dù sao vẫn còn quá trẻ. Trên mặt vẫn còn mang chút ngây thơ, đã vậy còn là gương mặt mà hắn cực kỳ chán ghét kia nẵ.

Hắn vậy mà lại biến thành Giang Thiên Viễn.

……

Giang Thiên Viễn cũng đang rất buồn rầu.

Hắn ngồi xổm cách Phong Đoạn Vân một đoạn thật xa, cũng đang nhìn chằm chằm vào mặt nước, dùng sức nhéo nhéo gương mặt của chính mình.

Hắn đã từng nghe qua rất nhiều lời đồn từ những người có quan hệ với Phong Đoạn Vân nói. Từ yêu nghiệt họa thủy, đến cam đọa tà ma, mỗi một câu chuyện xưa tất nhiên đều vây quanh nhân vật chính Phong Đoạn Vân dung mạo tuấn tú này đây. Theo hắn quan sát, ít nhất có một trăm quyển sách tiểu thuyết kể về Phong Đoạn Vân gọi y là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, một trăm quyển khác lại gọi hắn là giang hồ đệ nhất họa thủy. Thậm chí còn có một trăm quyển tiểu thuyết đang nỗ lực tìm cho ra luận chứng về...

Phong Đoạn Vân nữ giả nam trang nhiều năm. Gương mặt của y đẹp đến mức âm dương không thể phân biệt được. Điều này chứng tỏ y nhất định là một nữ nhân.

Giang Thiên Viễn không nhịn được mà lại nhìn về phía người đang ánh lên trong nước kia.

Phong Đoạn Vân quá thật rất đẹp, gương mặt của y chẳng sợ dính vệt máu nước bùn cũng có thể khiến cho người khác nhìn đến mức không nỡ rời mắt.

Cái gương mặt này sao lại trắng như vậy, cái làn da này sao lại mềm mại như vậy. Thoạt nhìn hình như càng đẹp hơn so với làn da của các sư tỷ nhà hắn……

Hắn không khỏi yên lặng vươn tay ra, nâng không khí ở trước ngực mình lên, rồi sau đó lại xê dịch cái mông của chính mình, dùng linh hồn của chính mình tiến hành cảm thụ cái vị trí ở dưới hông kia.

Thực thất vọng, thì ra Phong Đoạn Vân thật sự là nam nhân.

……

Giang Thiên Viễn không có bất kỳ cái suy nghĩ không an phận gì đối với đại ma đầu trước mắt này cả.

Chỉ là hắn có chút cảm khái.

Gần đây trong mấy quyển tiểu thuyết truyền kỳ đang thịnh hành tình tiết về hoán đổi linh hồn như vậy. Mà những quyển sách này đều đại biểu cho một chuyện đó là dùng để khai triển tuyến tình yêu cho nhân vật. Bắt đầu từ những lần mập mờ manh nha, sau đó là sự thật, sau khi phát hiện mình sắp chết lại biến thành một người khác. Loại tình tiết này quả thật khiến Giang Thiên Viễn có một vài sự mong đợi nho nhỏ.

Nhưng người này vậy mà lại là Phong Đoạn Vân!!!

Giang Thiên Viễn tự mình chặt đứt bông hoa nhỏ tình yêu kia đi.

Hắn cả thấy người bình thường nhất định không có ai sẽ sinh ra hứng thú với loại ma đầu như thế này. Rốt cuộc thì tâm địa của người này như rắn rết vậy, ở trên giang hồ hành vi phạm tội chồng chất, mỗi một lần phạm tội đều khiến người người kinh sợ.

Càng đứng nói đến chuyện cái người này còn là một người đàn ông.

Ai lại cảm thấy hứng thú với một người đàn ông cao lớn thô kệch cơ chứ!

Trong lòng hắn tràn đầy thất vọng, sau đó ngẩng đầu đầu lên nhìn về gương mặt của cậu mà Phong Đoạn Vân đang sở hữu ở cách đó không xa. Nhớ tới những lời dạy bảo của tổ mẫu mà từ nhỏ cậu luôn nghe theo, chính tà là hai phương đối lập nhau. Thậm chí hắn còn không nên ở cùng một chỗ với tên đại ma đầu này vì thế hắn cố kéo khóe môi nói: “Phong ma đầu!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn nói những lời cực hung ác: “Cho dù hiện nay tại hạ gặp nạn cũng không nên ở cùng với một đại ma đầu như ngươi.”

Hắn bỗng nhiên phát hiện Phong Đoạn Vân đang che lại bụng nhỏ của mình, màu máu đang chậm rãi tản ra từ bên trong bộ trang phục màu trắng của cậu.

Đúng rồi, Giang Thiên Viễn nhớ rõ bản thân trước khi rơi xuống vực…

Lúc đó đã bị người này đâm cho một đao.

Giang Thiên Viễn: “Cũng không nên ở cùng một chỗ với một đại ma đầu như ngươi! Ngươi bị thương, ngươi không sao chứ? Trước tiên ngươi nên cầm máu cái đã?”

Phong Đoạn Vân: “……”

……

Phong Đoạn Vân cảm thấy vị đại hiệp giới chính đạo này thực sự có chút tật rất xấu.

Hắn trầm mặc không nói. Trước tiên cứ tạm cầm máu vết thương trước bụng cái đã. Mà vị đại hiệp đang đứng cách đó không xa, chỉ vào mũi hắn, dùng mấy lời mắng chửi ít ỏi của đám chính đạo kia, nỗ lực mắng hắn.

“Cái tên đại ma đầu tội ác ngập trời nhà ngươi! Hôm nay vậy mà lại không có ngã chết. Thật là thiên lý khó dung!” Giang Thiên Viễn mắng càng thêm ác hơn: “Thuốc cầm máu nằm ở trong ngực của ta, đúng đúng đúng, chính là chỗ đó.”

Phong Đoạn Vân: “……”

“Hôm nay tại hạ tất yếu phải vì giới giang hồ mà trừ đi mối họa này mới được!” Giang Thiên Viễn hung thần ác sát sờ món vũ khí giắt bên hông của mình cao giọng hét lên: “Ma đầu!!! … Ngại quá cho hỏi vũ khí này của ngươi dùng như thế nào ha?”

Phong Đoạn Vân: “……”

Phong Đoạn Vân che miệng vết thương lại rồi bước lên phía trước cướp đi cái quạt làm bằng ngọc cốt trong tay Giang Thiên Viễn.

Giang Thiên Viễn có hơi tủi thân.

Giang Thiên Viễn: “Có thể thỉnh ngươi đưa kiếm của tại hạ cho tại hạ không?”

Phong Đoạn Vân không thèm để ý tới hắn.

Giang Thiên Viễn: “Ngươi cũng đã cầm quạt của mình đi rồi, quân tử có qua có lại…”

Rốt cuộc thì Phong Đoạn Vân cũng nói ra câu đầu tiên kể từ khi rơi xuống vực: “Ta không phải quân tử.”

Giang Thiên Viễn: “Ma đầu chú ý đạo nghĩa.”

Phong Đoạn Vân: “Ngươi từng gặp qua ai đi giảng đạo lý cho ma đầu rồi sao?”

Giang Thiên Viễn: “Ngươi còn không cho! Tại hạ…… Tại hạ liền phải tới đoạt!”

Phong Đoạn Vân cầm lấy thanh kiếm của Giang Thiên Viễn quơ qua quơ lại trước mặt Giang Thiên Viễn nói: “Ngươi tới đoạt một cái thử xem?”

Giang Thiên Viễn: “……”

Giang Thiên Viễn hung thần ác sát vươn tay ra: “Xem ra hôm nay tại hạ phải làm người ác một lần…”

Phong Đoạn Vân mất máu quá nhiều vì thế lúc này đầu óc trở nên choáng váng hoa mắt, bước chân cũng lảo đảo.

Giang Thiên Viễn: “… Ngươi không sao chứ! Ngươi băng bó vết thương trước đi đã!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “……”