Chương 12

Hiện tại hắn là một tên đại ác nhân!

Hắn không nên tiếp tục làm một người hiệp nghĩa nữa!

……

Ân Lan cùng Lãnh hộ pháp đứng ở tại chỗ im lặng thật lâu. Lúc này Ân Lan mới mở miệng ra vẻ bình tĩnh, nói: “Lãnh hộ pháp, có phải vừa nãy tên kia mới cười hay không?”

Lãnh hộ pháp gật đầu.

Ân Lan hít vào một ngụm khí lạnh, nói: “Vừa nãy hình như y vừa nhìn ngươi cười đúng không.”

“Giáo chủ.” Cả người của Lãnh hộ pháp đều xù lông cả lên: “Có phải y đang muốn gϊếŧ thuộc hạ hay không?”

Ân Lan lại hít sâu vào một hơi. Lấy kinh nghiệm sống còn nhiều năm trong giới giang hồ của hắn ta thì lập tức cẩn thận phán đoán tình huống vừa rồi.

“Yên tâm đi.” Ân Lan đã tính xong kết quả: “Hẳn là y đang muốn ngươi giữ kín chuyện này mà thôi.”

Lãnh hộ pháp tựa như cũng đã hiểu ra.

“Thuộc hạ chưa từng nhìn thấy ai cả.” Lãnh hộ pháp nhắc đi nhắc lại câu nói vừa rồi tựa như đang muốn thôi miên bản thân vậy: “Chưa từng nhìn thấy Phong Đoạn Vân, cũng chưa từng nhìn thấy Giang Thiên Viễn, không thấy bọn họ đang nắm tay nhau.”

Ân Lan: “Đúng vậy, vừa nãy hai người bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì với nhau cả.”

Lãnh hộ pháp nghiêm túc gật đầu, khẳng định một cách chắc cú.

Lãnh hộ pháp: “Con đường này ngoại trừ ta cùng với giáo chủ ra thì chả còn ai khác cả!”

……

Phong Đoạn Vân sợ đám người Tạ Cầu phong đuổi theo nên sau khi rời khỏi thành y cũng không chịu nghỉ ngơi thêm. Trực tiếp túm lấy Giang Thiên Viễn bỏ chạy lấy người.

Lúc này mới dừng lại thay thuốc cho miệng vết thương trên người rồi sau đó lại tìm một khách điếm mà không có bất kỳ người trong giang hồ nào cư trú, tùy tiện rửa mặt chải đầu, thay một bộ quần áo mới.

Giang Thiên Viễn đã đọc rất nhiều tiểu thuyết bán trên phố. Hắn thích nhất là một vị đại hiệp xinh đẹp mặc trên người cả một bộ bạch y vì thế khi chọn quần áo sẽ không chút do dự mà chọn toàn màu trắng.

Nhưng thoạt nhìn Phong Đoạn Vân cũng không quá tình nguyện mặc mấy bộ này. Dáng vẻ hiện tại của y giống như là nếu không phải lúc này y đang mang trên người thân xác của Giang Thiên Viễn thì chỉ sợ là y sẽ trực tiếp ném luôn cái bộ bạch y này đi mất thôi.

Nhưng Phong Đoạn Vân y đã đã đồng ý giả trang thành Giang Thiên Viễn vì thế y chỉ có thể nhẫn nại.

Phong Đoạn Vân cau mày cầm bộ y phục lên thay, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Giang thiên Viễn vuốt vuốt cằm nhìn chằm y không nhúc nhích.

Phong Đoạn Vân có chút không được tự nhiên. Y hơi nhướng mày, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Xem chính mình thay quần áo, cảm giác thật kỳ quái.” Giang Thiên Viễn lắc lắc đầu, lại nói: “Tại hạ nghĩ mãi không ra.”

Phong Đoạn Vân thiết chặt dây lưng lạnh lùng nói: “Ta không muốn biết ngươi đang suy nghĩ cái gì.”

Nhưng cự tuyệt của Phong Đoạn Vân không có hiệu quả. Giang Thiên Viễn vẫn nhỏ giọng lầm bầm: “Dáng vẻ của tại hạ cũng đâu có tệ, hà cớ gì cho tới hiện tại, ngay cả một đoạn nhân duyên cũng không có cơ chứ.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “Nhất định là bởi vì tại hạ quá thích luyện kiếm.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Lúc này Giang Thiên Viễn mới nhìn về phía Phong Đoạn Vân hỏi: “Ma đầu, ngươi từng thích ai chưa?”

Phong Đoạn Vân mặc kệ hắn.

Phong Đoạn Vân đã thay y phục xong. Thời điểm đang muốn vươn tay ra cầm lấy cây quạt ngọc phiến thì khẽ khựng lại một chút, sau đó trở tay cầm lấy thanh kiếm của Giang Thiên Viễn.

Trong chốn giang hồ này thứ dễ nhận ra thân phận của một người nhất không phải khuôn mặt mà là vũ khí.

Người trong giang hồ đều biết Phong Đoạn Vân quen dùng quạt. Mà từ nhỏ Giang Thiên Viễn đã tập dùng kiếm.

Nếu như lúc này hai người bọn họ đổi vũ khí thì chỉ sợ người sáng suốt, chỉ cần nhìn một cái đã có thể nhận ra vấn đề. Cái này hiển nhiên là một tai họa ngầm cực kỳ lớn.

Phong Đoạn Vân cũng không muốn vì cái này mà thân phận của hai người bọn họ bị bại lộ.

Nhưng Giang Thiên Viễn lại ngẩn ra. Hắn đè tay của Phong Đoạn Vân lại nói: “Tại hạ không biết dùng quạt.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Dù Phong Đoạn Vân có dùng sức kéo như thế nào đi chăng nữa thì thanh kiếm kia vẫn vững vàng nằm ở trong tay của Giang Thiên Viễn.

Sau đó y lại ném cây quạt của mình cho Giang Thiên Viễn người đang cực kỳ tủi thân, nói: “Dùng nó như cách dùng một thanh đoản kiếm là được.”

Giang Thiên Viễn nhận lấy thanh ngọc cốt phiến kia rồi lại nhỏ giọng lầm bầm: “Có điều cái cây quạt ngọc này dễ vỡ như vậy.”

Phong Đoạn Vân nắm lấy tay của hắn dẫn ngón tay hắn đến một chỗ trên thanh ngọc cốt, nhẹ nhàng ấn một cái. Lập tức trên đỉnh ngọc cốt lộ ra một hàng gai nhọn.

Cây quạt này tỏa ra ý lạnh nồng đậm khiến cho Giang Thiên Viễn có chút căng thẳng mà nuốt xuống một ngụm nước miếng: “Cái này… không có độc chứ?”

Phong Đoạn Vân: “Nếu như ngươi muốn...”

“Tại hạ không muốn!” Giang Thiên Viễn trả lời một cách đầy quyết đoán: “Chính nhân quân tử, tuyệt không dùng độc!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Phong Đoạn Vân đã quay sang nhìn thanh kiếm của Giang Thiên Viễn.

Thanh kiếm này quá nhẹ, lại quá mức thon dài. Thứ này đối với y mà nói cũng không được coi là quá thuận tay. Có điều đây cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.

Phong Đoạn Vân treo thanh kiếm ở bên cạnh sườn eo, Giang Thiên Viễn ở bên cạnh lại hít vào một ngụm khí lạnh, nhịn không được mà tiếp tục nói: “Đối xử với Bạch Bạch của tại hạ tốt một chút.”

Phong Đoạn Vân: “Cái gì… Bạch á?”

Giang Thiên Viễn nghiêm túc trả lời: “Kiếm của tại hạ.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Phong Đoạn Vân cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay mình.

Trắng……

Cái vỏ kiếm này thật sự rất trắng.

Giang Thiên Viễn nhìn thấy ánh mắt đầy kinh ngạc của Phong Đoạn Vân thì lại không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Đừng nói cái cây quạt này của ngươi không có tên nha?”

Phong Đoạn Vân: “…… Vũ khí của người bình thường đều không có tên như vậy.”

Thần sắc của Giang Thiên Viễn dần ngưng trọng: “Ngươi với ta đều không phải là người bình thường.”

Sau khi dứt lời hắn lại nâng cây bạch cốt phiến trong tay lên, nghiêm túc quan sát một cách đầy tỉ mỉ.

Phong Đoạn Vân: “Tốt nhất là ngươi đừng có…”

Giang Thiên Viễn: “Tại hạ đặt cho nó một cái tên.”

Phong Đoạn Vân: “……”

“Xanh như vậy.” Giang Thiên Viễn nói: “Vậy gọi nó là Thúy Thúy đi.”

Hiển nhiên Phong Đoạn Vân không thể chấp nhận cái tên này.

Y rất muốn xé rách cái miệng này của Giang Thiên Viễn đi nhưng mà y không thể. Y chỉ có thể hít sâu vào một hơi cật lực muốn nhịn xuống, chỉ coi như không có nghe thấy những lời vừa rồi Giang Thiên Viễn nói.

Hai người chuẩn bị xong, lại vào trong thành mua hai con ngựa. Sau mấy ngày chạy về phía Quỷ Vực thì rốt cuộc cũng đã tiến vào khu vực Nam Cương đồi núi chập chờn.

Đường núi ở nơi này so với Giang Nam thật sự là gập ghềnh khúc khủy đến đáng sợ. Nơi vách núi kia cao ngất đến mức có thể chạm đến mây. Đường lên núi chỉ đủ cho hai ba người sánh vai đi qua.

Giang Thiên Viễn thật sự chưa từng đi qua con đường này mà khó đi đến như vậy. Trong lòng hắn khó mà không oán hận mấy câu.

Lại nghĩ sâu xa thêm chút nữa thì…

Sau khi hắn đổi lại thân thể với Phong Đoạn Vân, hắn còn phải đi qua con đường này thêm một lần nữa.

Giang Thiên Viễn không khỏi nhỏ giọng oán giận, nói: “Quỷ Vực sao lại có thể tọa lạc ở một nơi đầy quỷ quái như vậy chứ.”