Chương 11

Giang Thiên Viễn cứng đờ người.

Tuy rằng hắn có thể ở trước mặt Phong Đoạn Vân thuận miệng bịa chuyện nhưng chuyện này không đại biểu cho việc hắn không sợ người trong giới tà đạo chứ đừng nói đến chuyện vị Ân Lan trước mắt hắn là giáo chủ ma giáo. Là người có cùng cấp bậc với đại sư huynh. Vừa nghe tới đây hắn đã thấy đủ khϊếp sợ!

Nhưng nhắc tới đại sư huynh Giang Thiên Viễn lại nhớ đến tình huống lúc chính ta giao chiến ấy.

Thời điểm lúc Tạ Cầu phong cùng Ân Lan giao thủ thì cả hai người bọn họ chưa từng đã thương đối phương. Phong Đoạn Vân nói là do thực lực của hai người bọn họ ngang nhau nên mới không thể đả thương đối phương được. Nói theo một cách khác thì chính là võ công của Ân Lan cùng Tạ Cầu phong hẳn không thua kém nhau bao nhiêu.

Phong Đoạn Vân là cao thủ đệ nhất ở trong giới tà đạo. Võ công của y hơn xa Ân Lan. Mà hai năm trước Giang Thiên Viễn đã có thể ganh đua cao thấp với đại sư huynh. Thời điểm hắn giao thủ với Phong Đoạn Vân cũng có thể nói là khó phân thắng bại. Vậy nói cách khác…

Giang Thiên Viễn hắn có thể trực tiếp đánh bay Ân Lan?

Giang Thiên Viễn đột nhiên lại có tự tin có thể đứng trước mặt Ân Lan.

Hắn quay đầu lại, nỗ bắt chước cái bộ dáng lạnh lùng như băng lãnh ngày thường của Phong Đoạn Vân.

Thời điểm chuẩn bị mở miệng nói chuyện, bày ra kỹ thuật diễn đầy tinh vi của hắn thì Ân Lan lại ngẩn ra. Hắn ta cực kì kinh ngạc, nhìn về phía Phong Đoạn Vân đang đứng ở bên cạnh hắn hỏi: “Sao mà hai người các ngươi lại ở bên cạnh nhau như vậy?”

Giang Thiên Viễn: “……”

Phong Đoạn Vân: “……”

Xong rồi.

Dụ này khó mà giải quyết rồi đây.

Giang Thiên Viễn có chút xấu hổ, hắn ngập ngừng nói: “Tại hạ…… Không, ta……”

Ân Lan: “Thôi, chuyện này cũng không có gì quan trọng lắm.”

Giang Thiên Viễn: “……”

Phong Đoạn Vân: “……”

Không phải đâu nha! Chuyện này rất rất rất là quan trọng đó!

Ân Lan lại thở dài nói: “Vừa nãy bổn tọa đã giao phó cho Lãnh hộ pháp vào thành điều tra tin tức. Đám người của giới chính đạo trong thành ai cũng truyền tin Giang Thiên Viễn gϊếŧ chết ngươi rồi. Vậy mà ta không ngờ rằng khi gặp lại ngươi thì đã rơi vào trong tình cảnh này.”

Giang Thiên Viễn: “…… Tình cảnh gì?”

Ân Lan hơi hơi mỉm cười, cũng không hỏi nhiều, không nói tiếp nữa. Chỉ là hắn ta vẫy tay ý bảo người bên cạnh tiến lên, sai hắn mang chút thuốc tới: “Hình như Giang thiếu hiệp bị thương rồi?”

Giang Thiên Viễn lập tức khϊếp sợ.

Hắn chính là hiệp khách thuộc giới chính đạo đó nha! Là tiểu sư đệ của minh chủ võ lâm! Là hai thái cực đối lập với tà đạo! Hà cớ gì vị giáo chủ ma giáo này lại muốn trị thương cho hắn cơ chứ? Cái bình thuốc kia đừng nói là có độc nha?

“Tuy rằng bổn tọa không biết hai người các ngươi muốn đi đâu nhưng mà đường xá xa xôi. Cũng không biết là sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm gì không.” Ân Lan thở dài, đoạn nói: “Bình thuốc trị thương này các ngươi cứ nhận lấy đi. Trước giờ thuốc của Lãnh hộ pháp đều là loại dùng được cả.”

Ân Lan phải nhắc tới thân phận của vị hộ pháp kia tận hai lần thì Giang Thiên Viễn mới nhớ ra, lần trước Phong Đoạn Vân cũng kể với hắn về cuốn tà đạo văn kia.

Cái gì mà trong ma giáo có một vị hộ pháp, từng bị hoán đổi hồn phách với một vị nữ tử nào đó, rồi thì là từ sau khi hoán đổi hồn phách thì ngày nào cũng muốn tự thiến chính mình. Mãi đến tận khi tìm được một cao nhân ở Quỷ Vực mới có thể hoán đổi hồn phách lại với nhau…

Người mà khi đó Phong Đoạn Vân kể đừng nói là cái vị đang đứng bên cạnh Ân Lan này nha?

Giang Thiên Viễn không khỏi tò mò quay đầu nhìn về phía người đang đứng bên cạnh Ân Lan, vừa chọc chọc Phong Đoạn Vân ở bên cạnh. Giang Thiên Viễn dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe âm thầm dò hỏi Phong Đoạn Vân: “Có phải là hắn ta hay không.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “Không hổ là Ma giáo, thật sự quá kí©h thí©ɧ.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn còn muốn nói tiếp thì Ân Lan đã không nhịn được mà hơi nhíu mày dò hỏi: “Các ngươi đang nói cái gì vậy?”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn lập tức tiếp lời, nhanh chóng nói bừa: “Ân giáo chủ, Giang thiếu hiệp không quá quen người trong giới tà đạo. Ta đang giới thiệu cho y vị hộ pháp ở bên cạnh ngài đây.”

Giang Thiên Viễn chọt chọt Phong Đoạn Vân ý bảo Phong Đoạn Vân thay hắn lấp liếʍ. Phong Đoạn Vân giận đến lạnh lùng trừng mắt liếc hắn hột cái sau đó lại đè nén tức giận trong lòng xuống nhanh chóng gật đầu.

Ân Lan tựa như đã hiểu ra chuyện gì đó.

Trên mặt Ân Lan mang theo nụ cười tươi, chủ động kéo người bên cạnh hắn ta qua giới thiệu: “Giang thiếu hiệp, đây là Lãnh hộ pháp trong ma giáo của chúng ta.”

Giang Thiên Viễn lại chọc chọc Phong Đoạn Vân người đang đứng bên cạnh hắn.

Phong Đoạn Vân: “…… Là hắn à.”

Ân Lan không khỏi hơi hơi mỉm cười, nói: “Nếu hai vị không có việc gì nữa thì…”

Ân Lan đảo mắt, thoáng nhìn túi tiền treo trên eo Giang Thiên Viễn.

Ân Lan: “…… Cái này.”

Giang Thiên Viễn: “Hả?”

Ý cười trên mặt Ân Lan càng sâu hơn: “Đây là tín vật đúng không.”

Giang Thiên Viễn: “?”

Ân Lan: “Xem ra ngươi đã vượt qua đoạn tâm ma kia rồi.”

Giang Thiên Viễn: “??”

Phong Đoạn Vân: “……”

Chưa nói đến tình cảnh đầy khó hiểu của Giang Thiên Viễn cùng với Phong Đoạn Vân. Ân Lan vừa nhìn đã thấy đang rất vui vẻ, ngữ khí cũng tràn ngập vẻ vui mừng: “Bổn tọa đã sớm nói với ngươi rồi, tương lai nhất định sẽ có một người…”

Phong Đoạn Vân cực kỳ không khách khí lạnh lùng nói với hắn ta: “Chuyện của ngươi cùng minh chủ võ lâm là thật sao?”

Ân Lan: “Hả?”

Phong Đoạn Vân lại lạnh lùng sửa miệng: “Chuyện của ngươi cùng với sư huynh của tại hạ là thật sao.”

Trên mặt Ân Lan lộ ra chút mê mang.

Phong Đoạn Vân cực kỳ bình tĩnh nói: “Xem ra là thật rồi.”

Vừa dứt lời thì y đã không chút do dự mà xoay người lại túm chặt lấy tay của Giang Thiên Viễn trên mặt vẫn mang theo vẻ lạnh lùng, kéo người rời đi.

Hiển nhiên Giang Thiên Viễn không ngờ rằng Phong Đoạn Vân lại đột nhiên nói những lời này với Ân Lan. Dù sao thì chỉ mới một lúc trước đây thôi, Phong Đoạn Vân có vẻ như còn cảm thấy những tin đồn trong giang hồ này cực kỳ nhàm chán. Sao mới đó mà Phong Đoạn Vân đã nổi lên hứng thú với chuyện này như vậy chứ. Thậm chí còn lôi đương sự trong chuyện này là Ân Lan ra hỏi thẳng như vậy. Chuyện này cũng quá là kỳ quái rồi đi.

Giang Thiên Viễn chỉ có thể tự mình cho rằng Phong Đoạn Vân nói như thế là bởi vì chán ghét những lời mà Ân Lan đang nói. Hơn nữa y cũng không hy vọng Ân Lan nói thêm câu nào nữa. Mà vừa rồi Ân Lan nói tới chuyện gì ha?

Tâm ma?

Tâm ma gì?

Trong lòng Giang Thiên Viễn tràn ngập nghi hoặc. Hắn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn về phía vị Ân Lan cùng với Lãnh hộ pháp ở phía sau.

Vừa đúng lúc hai người bọn họ cũng đang tràn ngập nghi hoặc mà nhìn hắn cùng với Phong Đoạn Vân. Lúc bọn họ thấy hắn quay đầu nhìn lại, hai mắt chạm nhau, Giang Thiên Viễn có chút xấu hổ. Hắn đành phải cười với hai người bọn họ, sau đó ánh mắt lại chuyển qua bên cạnh, nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Phong Đoạn Vân.

Thôi vậy, tâm ma của đại ma đầu thì có liên quan gì đến hắn cơ chứ.