Chương 10

Phong Đoạn Vân lại ngẩn ra, hỏi: “Ân giáo…… Tên ma đầu kia tìm Phong Đoạn Vân làm cái gì?”

Phong Đoạn Vân vốn cho rằng bản thân ở trên giang hồ vốn chưa từng kết thân với bất kỳ ai. Bản thân cùng với giáo chủ ma giáo cùng lắm chỉ được tính là quen biết. Dù sao cũng không phải là mối quan hệ như kiểu khi y rơi xuống vực thì Ân Lan sẽ phái người tìm kiếm như vậy.

“Người trong tà đạo hành sự không coi trọng nguyên do.” Tạ Cầu phong nói: “Có lẽ là vì đang muốn mượn sức Phong Đoạn Vân cũng có lẽ là vì Phong Đoạn Vân thiếu hắn ta một cái nhân tình, có lẽ……”

Tạ Cầu Phong hơi ngừng lại, như là không muốn thừa nhận chuyện ma đầu tà đạo cũng chịu nói tình nghĩa giống như người trong giới chính đạo bọn họ. Hắn ta chỉ hàm hồ đáp quá: “Có lẽ hắn ta coi Phong Đoạn Vân là bạn tốt… trậc, ai biết đám người trong giới tà đạo bọn họ suy nghĩ cái gì chứ.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Hắn nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ nguyên do mà Ân Lan phái người đi tìm y. Sau khi suy nghĩ một lúc vẫn không thu hoạch được gì, rồi sau đó rồi lại bỗng nhiên cả kinh, mơ hồ chú ý tới…… Mới vừa rồi giọng điệu khi Tạ Cầu phong nhắc tới Ân Lan giáo chủ sao có vẻ không bình thường lắm nhỉ?

Đều do Giang Thiên Viễn đầu độc, Phong Đoạn Vân càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái. Cũng may Tạ Cầu phong lo lắng thân thể của y không khoẻ nên khuyên y nên nghỉ ngơi thêm sau đó lại khuyên đám người ở bên cạnh hóng chuyện rời đi. Chờ cho tới khi tất cả mọi người đều đã rời đi thì Tạ Cầu Phong mang theo vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng quay đầu lại hỏi Phong Đoạn Vân: “Tiểu sư đệ…… đệ thật gϊếŧ Phong Đoạn Vân rồi?”

Phong Đoạn Vân: “Cái này…”

“Việc này nếu như truyền đến tai đám người tà đạo thì chỉ sợ sẽ có người tới trả thù.” Tạ Cầu phong cực kỳ lo lắng cho hắn: “Mấy ngày nay đệ cứ ở trong khách điếm này đi. Đợi tới khi ta xử lý xong mọi chuyện sẽ đưa đệ quay về.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Phong Đoạn Vân còn chưa gật đầu thì Tạ Cầu Phong đã coi như y đồng ý. Dù sao thì mấy năm nay Giang Thiên Viễn đều rất nghe lời bọn họ.

Đợi tới khi Tạ Cầu Phong rời khỏi nơi này thì Phong Đoạn Vân cũng vào phòng đó cửa lại. Vừa vào phòng đã thấy Giang Thiên Viễn soạt nhảy xuống khỏi xà nhà sốt ruột đến trước mặt Phong Đoạn Vân mở miệng thốt ra một câu kinh người: “Ma đầu, ngươi có cảm thấy những lời mà sư huynh của tại hạ nói có hơi… hay không?”

Phong Đoạn Vân cũng không biết ý của hắn là câu nói kia. Y chỉ thuận tay trả lời: “Hắn thực sự rất quan tâm ngươi.”

Giang Thiên Viễn: “Hình như có chút… giống như đang hờn dỗi với giáo chủ ma giáo?”

Phong Đoạn Vân: “……”

Phong Đoạn Vân: “…… Xem ra quan tâm nhiều năm như vậy lại phí công vô ích rồi.”

“Không chỉ mỗi lời đồn trong giới giang hồ, tại hạ cũng cảm thấy bọn họ thực không đơn giản.” Giang Thiên Viễn sờ sờ cằm: “Thời điểm khi chính tà đại chiến tại hạ cũng từng nhìn thấy sư huynh đối đầu với giáo chủ ma giáo. Nhưng mà hai người bọn họ khoa tay múa chân suốt cả một ngày thế nhưng ngay cả ống tay áo của đối phương cũng chưa từng bị cắt lấy một vết.”

Phong Đoạn Vân: “Ngang tài ngang sức mà thôi.”

Giang Thiên Viễn: “Tại hạ cảm thấy… không giống.”

Phong Đoạn Vân: “Thời điểm ngươi và ta giao thủ cũng chưa từng khiến đối phương bị thương mà.”

Giang Thiên Viễn: “…… Đúng nha.”

Phong Đoạn Vân rồi lại nhớ tới một chuyện.

Vừa rồi Phong Đoạn Vân nhìn cử chỉ cùng thần sắc của Tạ Cầu Phong hiển nhiên là thật lo lắng cho Giang Thiên Viễn, khác xa so với biểu huynh Hoắc Liên Châu của Giang Thiên Viễn. Như vậy…… Nếu như y nói những chuyện mà Hoắc Liên Châu đã làm cho Tạ Cầu Phong……

Phong Đoạn Vân nhớ lại dáng vẻ năm đó Tạ Cầu Phong dẫn người đuổi gϊếŧ y thì chỉ cảm thấy bên trong giới chính đạo này hẳn sẽ không còn chỗ cho Hoắc Liên Châu dung thân.

Trong lòng y bắt đầu ngo ngoe rục rịch, thật sự rất muốn nhìn thử cái kết cục thê thảm của Hoắc Liên Châu. Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã hồi thần lại, bỗng nhiên ý thức được cái suy nghĩ của bản thân ở trong giang hồ gọi là hành hiệp trượng nghĩa, mà cái này…… Thật sự không phải là cảm xúc mà y nên có.

Phong Đoạn Vân hít vào một hơi thật sâu. Y quay đầu lại nói với Giang Thiên Viễn: “Chúng ta vẫn nên tranh thủ tới Quỷ Vực thì hơn.”

Phong Đoạn Vân y thật sự không muốn ở lại trong khách điếm này thêm mấy ngày nữa. Dù sao thì lấy kinh nghiệm giao thủ với đám người Tạ Cầu Phong suốt mấy năm trời thì y biết rõ. Nếu như hôm nay bọn họ không nhân lúc còn sớm rời đi nơi này, chờ tới khi đám sư huynh sư tỷ của Giang Thiên Viễn xốc dậy tinh thần thì chỉ sợ rằng hai người bọn họ có mọc cánh cũng không thể rời khỏi nơi này nữa.

Bọn họ nhanh chóng chuồn êm.

……

Giang Thiên Viễn để lại một phong thư cho Tạ Đình Phong.

Hắn tìm đại một cái cớ, nói rằng giang hồ lớn như vậy, hắn muốn đi nhìn một chút. Sau khi để lại phong thư đó, hai người lập tức thu dọn đồ đạc, thừa dịp mọi người không chú ý đến lập tức chuồng êm, chạy thẳng một đường tới khi ra khỏi thành mới ngừng lại.

Nhưng bọn họ chạy cả một đoạn đường xa như vậy mà từ sau khi bị thương đến giờ Phong Đoạn Vân vẫn chưa được nghỉ ngơi dù chỉ một khắc nên lúc này hắn chỉ cảm thấy miệng vết thương của mình ẩn ẩn có chút đau đớn, có vẻ còn chảy máu nữa.

Giang Thiên Viễn khó tránh khỏi có chút lo lắng.

Hắn thấy trên mặt của Phong Đoạn Vân lộ ra chút cảm giác không ổn liền dứt khoát giữ chặt lấy Phong Đoạn Vân muốn y dừng lại nghỉ ngơi một chút. Thế nhưng lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã nghe một giọng nói truyền đến từ phía sau: “Phong Đoạn Vân? Ngươi chưa chết?”

Phong Đoạn Vân quay người lại theo bản năng. Giang Thiên Viễn cũng quay đầu lại nhìn một cái sau đó cả hai người đều đồng loạt cương cứng ngay tại chỗ.

Người đang sốt ruột chạy từ xa tới đây quả thật chính là Ân Lan, giáo chủ ma giáo.