Chương 2

Sau khi hai người về đến nhà.

Tần Hạc đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra vừa cất thức ăn vào vừa nói với Giang Miên.

"Chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi cùng nhau làm bữa tối được không?"

"Được vậy em về phòng trước."

Cậu gật đầu đồng ý rồi xách túi của mình lên đi về phòng.

Phòng của cậu không lớn nhưng vẫn có đủ không gian để những thứ cần thiết, cửa sổ sát đất mở ra là có một ban công nhỏ để phơi đồ hoặc trồng cây cảnh, màu chủ đạo là màu trắng và xanh da trời làm cho căn phòng có một cảm giác thoải mái không quá khó chịu.

Một chiếc giường đơn màu trắng đặt ngay bên cạnh cửa sổ, đầu giường có một cái tủ nhỏ để đèn ngủ và một số đồ vật linh tinh, đối diện giường là một cái bàn làm việc cũng màu trắng trang trí khá xinh đẹp.

Bên cạnh bàn làm việc là một tủ sách màu đen khá lớn để cậu có thể đặt tranh lên đó, một số quyển sách và dụng cụ vẽ của mình.

Giữa phòng có một bàn trà nhỏ đặt trên một tấm thảm tối màu dùng để ăn uống hoặc thư giãn.

Tủ quần áo màu trắng cỡ trung đặt ở một góc phòng có thêm cả gương trên cánh cửa khi đóng lại.

Phòng ghép nên phòng bếp, phòng vệ sinh và phòng khách hai người sẽ dùng chung, nhưng nếu cảm thấy không tiện thì có thể vào phòng riêng của mỗi người cũng được.

Giang Miên đặt túi của mình lên bàn rồi đi đến cạnh giường nằm phịch xuống, trong đầu không tự chủ được nhớ đến việc ban nãy gặp ở thang máy mà thẹn thùng.

Cậu giơ bàn tay nhỏ nhắn mượt mà của mình lên ngắm nghía. Bàn tay này đã được Tần Hạc người cậu yêu thầm gần một năm nắm lấy.

Nghĩ vậy trong lòng Giang Miên vừa có chút ngọt ngào vừa chua xót. Nếu cậu cũng giống như những người con trai khác thì tốt biết mấy, khi đó cậu sẽ không chút do dự chạy tới thổ lộ với anh cho dù có bị từ chối đi chăng nữa.

Nghĩ đến Tần Hạc, Giang Miên không khỏi có chút suy nghĩ miên man nhớ tới lần đầu tiên khi mà cậu gặp anh, nhớ lại lần đầu tiên cậu biết được rung động là cảm giác như thế nào.

Khi đó Giang Miên 17 tuổi, cậu vừa mới biết được tính hướng của mình không lâu, cậu sợ hãi hoảng loạn và càng tự ti về bản thân hơn nữa.

Cũng do cậu quá lo lắng và quá khẩn trương, ban đêm ngủ không đủ giấc, cộng thêm buổi sáng phải lên lớp và đi làm thêm suốt ngày suốt đêm đâm ra tinh thần rất mệt mỏi, sức khỏe cũng giảm sút trông thấy.

Và rồi thân thể của cậu chịu đựng không nổi nữa đã sụp xuống, cậu ngất xỉu khi đang làm thêm ở quán cà phê. May mắn là đồng nghiệp đã xin nghỉ cho cậu và đưa cậu đến một bệnh viện tư nhân cách quán cà phê không xa.

_____________________

Trên giường bệnh một thiếu niên với gương mặt khá tiều tụy, hai má phúng phính có thể thấy bằng mắt thường đã hóp lại một chút, mặc dù đang ngủ nhưng đôi lông mày đẹp lâu lâu nhíu lại chứng tỏ chủ nhân nó ngủ hề an ổn, thân hình gầy yếu nhỏ nhắn càng tăng thêm vẻ yếu ớt của cậu lúc này.

Bàn tay nhỏ xinh để trên bụng của thiếu niên bắt đầu động, mí mắt như hai cánh quạt nhỏ dần dần nâng lên lộ ra một đôi mắt đen nhánh mang theo mờ mịt.

Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi Giang Miên, ngay khi cậu còn chưa kịp suy nghĩ đây là chuyện gì thì cậu nghe được tiếng nói chuyện như có như không và tiếng bước chân càng ngày càng gần chỗ cậu.

"Bệnh nhân này có chút đặc biệt tôi sẽ đích thân nói với cậu ấy, cô đi làm việc của mình đi."

"Vâng bác sĩ Tần."

Sau đó tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng Giang Miên, chưa đầy 2s cánh cửa mở ra.

Một đôi chân thẳng tắp trong chiếc quần đen đạp trên đôi giày cùng màu bước vào. Người đàn ông dáng người cao lớn và mạnh mẽ hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài nhỏ xinh của Giang Miên.

Khoác trên người là bộ đồ bác sĩ màu trắng phác họa rõ cơ thể hoàn hảo của người đàn ông này, vai rộng, eo hẹp, chân dài.

Gương mặt người đàn ông cũng làm biết bao nhiêu chị em, tiểu thụ phải gục ngã vì độ đẹp trai. Khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng, mũi cao môi mỏng và đặc biệt là đôi mắt hẹp dài thu hút.

Giang Miên ngẩng đầu nhìn về phía Tần Hạc và anh cũng vậy. Ánh mắt hai người chạm nhau.

.................

Không gian và thời gian như ngừng lại ở giây phút này. Hai người cùng nhìn thẳng vào mắt đối phương không ai lên tiếng.

*Xẹt Xẹt Xẹt*

Tiếng sét thoáng qua đâu đây.

Tiếng trái tim rung động đập từng nhịp thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Đột nhiên một giọng nữ vang lên sau lưng Tần Hạc phá hủy không khí kì lạ này. Nữ hộ sĩ cũng không biết bản thân vừa làm chuyện gì, cô ngây ngô đi tới bên cạnh Tần Hạc vừa nói vừa đưa báo cáo trên tay mình cho anh.

"Đây là báo cáo kiểm tra của cậu ấy ban nãy tôi quên đưa cho anh."

Giang Miên và Tần Hạc giật mình bừng tỉnh, cậu hoảng loạn quay đầu ra chỗ khác che giấu ánh mắt của mình.

Anh thì quay qua nhận báo cáo từ hộ sĩ nói.

"Cảm ơn hộ sĩ Lý."

"Không có gì."

Sau đó là tiếng bước chân hộ sĩ rời đi.

Lúc này Tần Hạc đi tới gần giường bệnh của Giang Miên vì giảm bớt không khí anh vừa đọc báo vừa nói.

"Chào cậu tôi là Tần Hạc bác sĩ ở đây, theo báo cáo lí do cậu ngất xỉu là do tụt huyết áp và thân thể quá mệt mỏi, cậu nên suy nghĩ đến việc nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân nhiều hơn."

Giang Miên như trẻ con bị cha mẹ răn dạy ngoan ngoãn ngồi trên giường nghe người đàn ông nói, xong gật đầu tỏ vẻ bản thân đã biết cũng như cảm ơn, sau đó hơi ngẩng đầu mở miệng nói.

"Vậy tôi có thể trở về chưa bác sĩ?"

Tần Hạc vốn dĩ đang muốn trả lời "Có thể" thì đột nhiên ánh mắt anh dừng lại trên dòng chữ "Người song tính" trên báo cáo. Trong đôi mắt hẹp dài có thoáng qua một tia kinh ngạc rồi rất nhanh bình tĩnh lại, anh nhìn về phía Giang Miên một chút rồi nói.

"Thân thể cậu khác với người thường nên tôi đề nghị cậu nên làm kiểm tra tổng quát để đảm bảo an toàn và không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày."

Đầu Giang Miên *Ong* một tiếng, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói của Tần Hạc.

"...Thân thể cậu khác với người thường."

"...Thân thể cậu khác với người thường."

"...Thẩn thể cậu khác với người thường."

.........

Anh ta đã biết bí mật của cậu, bí mật mà Giang Miên đã che giấu suốt 17 năm không dám lộ ra với ai ngoài viện trưởng, khi còn ở cô nhi viện cũng là viện trưởng tự tay chăm sóc và nuôi lớn cậu chứ không để các dì khác, bây giờ nó đã bị người đàn ông xa lạ này phát hiện.

Giang Miên không biết sau khi bản thân rời khỏi đây thì những người xung quanh sẽ nhìn cậu thế nào, tò mò, soi mói, khinh thường hay chán ghét.

"Thấy không cậu ta là quái vật đấy nam không ra nam nữ không ra nữ."

"Thật sự trên thế giới có loại người như vậy sao?"

"Hừ đồ dị loại."

"Mẹ ơi quái vật trông như anh ấy ạ?"

"Đúng rồi con gái nên con phải cẩn thận bị bắt đi đó."

"Đồ nam không nam nữ không nữ."

"Đồ quái vật."

"Đồ dị loại."

"Cút đi."

"....Quái vật....dị loại...."

Từng câu nói, tiếng cười nhạo, ánh mắt ngây thơ chuyển sang sợ hãi của trẻ con,.... Tất cả như một thước phim chiếu từ từ trong đầu Giang Miên.

Cũng là từng vết dao cắt lên da thịt và trái tim mỏng manh yếu ớt của cậu.

"Không...không phải. Tôi không phải quái vật. Tôi không phải..."

Trong đầu Giang Miên phân thành hai nửa, một bên không ngừng hô cậu là quái vật, một bên khác phản bác lại rằng cậu không phải.

Tần Hạc thật lâu không nghe được tiếng trả lời cảm thấy có chút gì đó không đúng, anh nhìn về phía Giang Miên đang không ngừng run rẩy thân mình ngồi trên giường.

Anh nhanh chóng bước tới nâng tay đυ.ng vào người cậu.

"Giang Miên cậu không sao chứ?"

Cậu cảm giác được có một bàn tay chạm vào người mình vừa to lớn vừa ấm áp.

"Không...tôi không phải quái vật...không phải...đừng chạm vào tôi..."

Giang Miên vừa run rẩy lắp bắp nói vừa dãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay của Tần Hạc.

Tần Hạc thấy cậu phản ứng mạnh như vậy không chút do dự nâng tay còn lại lên ôm Giang Miên vào lòng vỗ lưng trấn an, môi mỏng không ngừng an ủi cậu bình tĩnh lại.

"Cậu không phải quái vật chỉ là có một bộ phận người khác không có mà thôi, không ai có chỉ cậu có, cho nên cậu là đặc biệt chứ không phải dị loại."