Chương 1

Giang Miên trong mắt mọi người xung quanh là một người rất hay cười và rất thích vẽ tranh, cậu thích ngâm mình trong phòng vẽ và tưởng tượng ra những khung cảnh xinh đẹp.

Cậu lớn lên trắng nõn xinh xắn, hai má tròn tròn còn có cả lúm đồng tiền nữa càng tăng thêm phần đáng yêu. Đáng lẽ bình thường người giống như Giang Miên đi đến đâu chắc chắn sẽ được rất nhiều người thích.

Nhưng cậu không như vậy, bạn của Giang Miên rất ít, ít đến đáng thương có thể đếm trên đầu ngón tay. Cậu sẽ không chủ động bắt chuyện, làm quen và kết bạn với bất cứ ai, ngoại trừ những người thân quen và một số trường hợp đặc biệt như giáo viên hay lớp trưởng chẳng hạn.

Lý do làm Giang Miên tự cô lập bản thân như vậy là do thân thể khác với người thường của mình.

Cậu là một người song tính.

Vì thân thể dị dạng này cha mẹ ruột vứt bỏ cậu ở cô nhi viện, cũng vì thân thể khác người này mà cậu tự ti yếu ớt, không có can đảm để làm quen và kết bạn với ai. Đằng sau lớp mặt nạ với nụ cười tỏa nắng như ánh mặt trời mà Giang Miên mang lên là một tâm hồn mỏng manh dễ vỡ, tự ti và yếu ớt.

___________________________

Trường đại học xxx.....

Giang Miên ôm túi dụng cụ của mình rời khỏi phòng vẽ tranh trong lòng nghĩ muốn nhanh nhanh về đến nhà.

Bởi vì hôm nay Tần Hạc đã nói anh ấy có thể sẽ về sớm nên khi vừa hết giờ Giang Miên đã nhanh chóng ra khỏi trường đi lên xe buýt trở về khu dân cư.

Do lớn lên ở cô nhi viện không có cha mẹ bên cạnh, Giang Miên khuyết thiếu tình cảm, cậu mong muốn được ai đó yêu thương chiều chuộng. Và tất nhiên cô nhi viện không thể đáp ứng được điều này, ở đó không chỉ có mình cậu thôi mà còn rất nhiều những đứa trẻ đáng thương khác nữa.

Cho nên năm 16 tuổi Giang Miên cầm theo một số tiền nhỏ mà viện trưởng đưa cho rời khỏi cô nhi viện và bắt đầu tự lập, mọi thứ từ tiền nhà, tiền học phí và tiền sinh hoạt cá nhân cậu đều phải tự lo lấy, không ai sẻ chia và giúp đỡ.

Và thật may mắn làm sao khi Giang Miên có một gương mặt đẹp đặc biệt là rất hay cười, nên khi mới rời khỏi cô nhi viện tìm được chỗ ở tạm thời, cậu đã nhanh chóng thành công tìm được công việc đầu tiên của mình là nhân viên phục vụ cho một quán cà phê khá nổi tiếng và một siêu thị tư nhân.

Hồi đó một ngày của cậu rất bận rộn và mệt mỏi. Buổi sáng cậu phải lên lớp, buổi chiều thì ở quán cà phê và ban đêm làm ở siêu thị. Đôi khi cậu ngủ không đến 4 tiếng đồng hồ đã phải tất bật thức dậy chuẩn bị mọi thứ cho ngày mới.

Sau này khi thời gian đã dư giả và sắp xếp công việc được hợp lí hơn, cậu không cần phải lo lắng quá nhiều vấn đề nữa thì cậu mới có chút thời gian để nghỉ ngơi.

Cứ như vậy cho đến khi Giang Miên tốt nghiệp cấp ba và thi đỗ đại học, trong khoảng thời gian ba năm đó cậu cũng có một chút tiết kiệm nhưng cậu lại nghĩ vào đại học thì cũng có rất nhiều thứ phải lo nên không dùng đến nó.

Đặc biệt là cậu còn phải đi tìm nhà mới để thuê cho bốn năm đại học sắp tới, mặc dù Giang Miên rất muốn ở kí túc xá để giảm chi tiêu không muốn ở ngoại trú nhưng thân thể của cậu lại không cho phép như vậy. Quá nguy hiểm!

Được cái là lên đại học thì cậu sẽ có nhiều thời gian tự do hơn là khi còn ở cấp ba và cũng có thể nhận một số công việc làm thêm khác.

"Đã đến trạm xxx mong quý khách vui lòng kiểm tra lại đồ đạc và xuống xe."

Tiếng loa của xe buýt bất ngờ vang lên, Giang Miên giật mình thoát khỏi hồi tưởng. Cậu cầm túi của mình rồi xuống xe, tiếp tục đi thẳng thêm 500m nữa thì đến khu dân cư chỗ mà hiện tại cậu đang ở.

Khu này vị trí rất tốt, có trạm xe buýt không xa, bệnh viện cũng chỉ cần đi hai trạm xe buýt là đến, taxi thì càng nhanh hơn 30 phút là đến nơi, còn có siêu thị và công viên ngay bên cạnh.

Phòng cho thuê cũng rất tốt và thoải mái, coa ban công thoáng khí, có phòng bếp, phóng tắm và phòng ngủ riêng. Tùy theo nhu cầu mỗi người mà thuê phòng đơn hoặc phòng ghép.

Ban đầu Giang Miên cũng không muốn thuê ở đây đâu vì giá cả của nó không tiện nghi với cậu một chút nào. Nhưng vị trí này thật sự quá tốt, hơn nữa những chỗ cho thuê xung quanh đây cậu cũng đã đi hỏi và hết chỗ rồi. Vì vậy Giang Miên cũng đành cắn răng mà chọn chỗ này.

Khi cậu đang muốn thuê phòng đơn thì mới biết nếu cậu và người khác thuê phòng ghép thì tiền phòng sẽ chia đều cho tất cả mọi người trong phòng đó, nó sẽ rẻ hơn khi cậu thuê phòng đơn ở một mình.

Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng.

"Miên Miên."

"A..."

Cậu giật mình quay người lại đập vào mắt là một người đàn ông đẹp trai, góc cạnh rõ ràng, mũi cao môi mỏng và đặc biệt là đôi mắt hẹp dài hút hồn người đối diện, phía đuôi mắt có thêm nốt ruồi son càng tăng thêm phần hấp dẫn.

Dáng người đàn ông cao lớn, đôi chân dài thẳng tắp sải từng bước chân về phía Giang Miên, sau đó nâng đôi tay thon dài có nhiều vết chai của mình khoác lên vai cậu, anh cúi người xuống để đầu sát bên tai cậu môi mỏng hé mở nói.

"Đang suy nghĩ gì vậy?"

"A....không có gì hết mà hôm nay anh về sớm vậy Tần Hạc." Giang Miên có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả vào tai và cổ mình, còn có bàn tay to lớn ấm áp đang khoác trên vai mình làm cậu vừa nhột vừa thẹn thùng. Anh ấy lúc nào cũng vậy, luôn làm ra mấy hành động quá thân mật làm cậu vừa thẹn thùng vừa suy nghĩ miên man rằng Tần Hạc có phải cũng có ý với cậu hay không?

Nhưng khi Giang Miên nhìn thấy khuôn mặt điển trai của anh thì suy nghĩ đó lại dập tắt. Tần Hạc xuất sắc như vậy sao có thể cong được, mà cho dù có cong thì cũng không đến lượt người có thân thể dị dạng như cậu.

"Hôm nay không phải trực đêm nên anh về sớm, còn em thì sao so với bình thường cũng về sớm hơn?" Tần Hạc vẫn không buông tay đang khoác trên vai cậu, chỉ thẳng lưng lại không trêu đùa thỏ con nhà mình nữa.

"Em hoàn thành bức tranh khá sớm nên được về trước." Giang Miên thành thật trả lời

"Vậy đi siêu thị với anh không? Vừa lúc nhà cũng hết thức ăn rồi." Tần Hạc buông tay từ trên vai Giang Miên xuống cầm điện thoại từ trong túi ra lướt một cái nói.

"Bây giờ 4h36 chúng ta mua đồ ăn sau đó về nhà chuẩn bị bữa tối là vừa kịp lúc, em thấy sao?" Anh cất điện thoại lại vào túi rồi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Ừm đi thôi." Nói rồi Giang Miên cất bước đi trước đến siêu thị gần đó. Ánh mắt của Tần Hạc làm cậu có chút không dám nhìn thẳng, nó làm cậu đôi khi hiểu lầm rằng anh có ý với mình nhưng khi cậu nhìn thấy anh nói chuyện với người khác, ánh mắt cũng sẽ hiện lên ý cười mà không phải chỉ đối với một mình cậu.

Giang Miên không hề hay biết rằng người đàn ông mà cậu cho rằng xuất sắc và thẳng tắp đang nhìn phía sau lưng cậu bằng ánh mắt phức tạp, có kiềm chế, có du͙© vọиɠ, có thất vọng và cũng có cả si mê.

Thấy Giang Miên đã đi được một quãng cách bản thân càng ngày càng xa, Tần Hạc nhấc đôi chân dài của mình đuổi theo, trên mặt mang lên nụ cười thường ngày, ánh mắt cũng trở lại như mọi ngày tràn ngập ôn nhu.

Cả hai đến siêu thị mua thức ăn cho một tuần sau đó cùng nhau trở về nhà.

Trên đường trở về khi bọn họ tiến đến gần thang máy chuẩn bị lên tầng của mình thì đột nhiên hai người nghe được tiếng động lạ phát ra từ cầu thang bộ.

Tiếng nước như có như không kèm theo tiếng người nói chuyện với nhau rất nhỏ còn thở gấp, lâu lâu lại có tiếng gì đó rất kì lạ vang lên.

Đến đây mà Giang Miên còn không biết chuyện gì thì thật uổng 18 năm sống trên đời của mình. Cậu có chút đỏ mặt thẹn thùng nghĩ thầm, tuy rằng cậu chưa bao giờ đυ.ng tới mấy cái này nhưng không có nghĩa là cậu không biết gì hết.

Còn nữa nếu nghe kĩ thì có thể nhận ra hai người ở cầu thang bộ kia đều là nam.

Nghĩ vậy Giang Miên càng thẹn thùng hơn có chút không dám nhìn Tần Hạc đang đứng bên cạnh mình.

Giang Miên nghe được thì Tần Hạc dĩ nhiên cũng nghe được, anh rũ mắt nhìn về phía thỏ con nhà mình như tìm kiếm gì đó.

"Cái đó...Chúng ta làm gì bây giờ?" Giang Miên thẹn thùng không dám ngẩng đầu nhìn anh, khi cảm nhận được Tần Hạc đang quan sát mình lại càng ngượng ngùng hơn nữa, hai má phúng phính trắng nõn có thể nhìn thấy bằng mắt thường chậm rãi đỏ lên.

"Mặc kệ, đi thôi!" Tần Hạc nghe cậu hỏi như vậy thì thu ánh mắt lại chỉ cười nhẹ dắt tay Giang Miên bước vào thang máy bấm số tầng của hai người.

Sau khi vào thang máy Tần Hạc cũng chưa buông tay cậu ra mà nhìn chăm chú vào Giang Miên. Nếu trên mặt cậu có xuất hiện chán ghét hay khó chịu thì anh sẽ kiềm chế tình cảm của mình lại.

Giang Miên cũng chưa để ý tay nhỏ của mình đang được người mà cậu yêu thầm một năm nắm trong lòng bàn tay. Trong đầu cậu hiện giờ không ngừng xuất hiện những hình ảnh không phù hợp với trẻ con. Đến khi thang máy đi được một đoạn rồi cậu mới tỉnh táo và cảm nhận được bàn tay ấm áp to lớn của anh đang cầm tay của mình.

Giang Miên đỏ mặt tuy rằng không muốn buông tay nhưng nếu anh là thẳng nam lỡ chán ghét cậu thì sao.

"Tần...Hạc anh...tay..." Nửa ngày cậu cũng chưa nói được câu hoàn chỉnh vừa thẹn thùng vừa lắp bắp. Sau đó lại nghĩ anh ấy năm tay cậu lâu như vậy, còn có khi gặp cặp đôi ở cầu thang bộ anh cũng không lộ ra chán ghét, vậy có phải cậu cũng có cơ hội không?

"A xin lỗi anh quên mất." Tần Hạc biểu hiện như thể bây giờ mới để ý, buông bàn tay nhỏ bé của thỏ con ra. Trong lòng anh nghĩ gì thì chưa ai biết chắc được à nha.

Dù sao anh cũng đã có đáp án mà mình muốn, trước sau gì cũng có thể nắm mà còn là quang minh chính đại cầm tay Giang Miên với một thân phận khác, anh không tiếc chút thời gian đứng thang máy này.

Hai người, hai suy nghĩ, hai tâm tư khác nhau nhưng lại trùng hợp có cùng một ý theo đuổi đối phương và có cùng một tình yêu lặng thầm dành cho người còn lại.

_______________________________________