Chương 3

Tần Hạc cũng không rõ Giang Miên có nghe lọt tai lời anh nói hay không, điều anh có thể làm lúc này cũng chỉ có thể là chờ đợi mà thôi.

Qua một lúc lâu thì cuối cùng anh cũng cảm nhận được người trong lòng không động đậy nữa, xem ra Giang Miên đã bình tĩnh và lấy lại lí trí.

"Thế giới cũng có rất nhiều người có những bộ phận thừa ra không phải chỉ có mình cậu, vậy nên hãy bình tĩnh và sống thật tốt. Cậu sống là cho bản thân chứ không phải sống cho người khác, cậu không cần quản những người đó nói gì, nên nhớ rằng trên thế giới này cậu là độc nhất không có người thứ hai."

Vừa nói xong anh nghe được giọng nói nhẹ nhàng mang theo thẹn thùng từ trong lòng mình phát ra;

"Cái đó...bác sĩ Tần...anh có thể buông tay không?"

"A được xin lỗi tôi đã tự tiện chạm vào người cậu."

Tần Hạc nghe vậy bấy giờ mới buông Giang Miên ra.

"Không sao và...cảm ơn anh." Giang Miên rời khỏi cái ôm của anh trong lòng tuy là có luyến tiếc nhưng lí trí không cho phép cậu làm ra hành động nào quá giới hạn.

Thật ra Giang Miên đã bình tĩnh lại được một lúc rồi nhưng phần lớn do cậu ngượng ngùng không không dám nhìn mặt vị bác sĩ này nên không lên tiếng.

Một phần còn lại là do cậu luyến tiếc hơi ấm từ anh, đây là người thứ hai quan tâm cậu như vậy mặc dù cậu biết anh ấy chỉ làm theo công việc bác sĩ quan tâm bệnh nhân mà thôi. Nhưng không ngăn được trái tim thiếu tình thương này luyến tiếc hơi ấm và quan tâm từ anh.

Nghe Tần Hạc nói bản thân là độc nhất, trong lòng Giang Miên không hiểu sao lại có chút ngọt ngào, trên mặt cũng xuất hiện ý cười chứng tỏ tâm trạng cậu đã đỡ hơn.

Tần Hạc nhìn Giang Miên mềm mại ngoan ngoãn, hai má còn phúng phính đáng yêu như vậy còn có hai mắt hơi sưng đỏ, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: Giống thỏ con thật đấy.

Nhưng bên ngoài vẫn dùng đôi mắt tràn đầy ý cười nói với cậu.

"Tôi làm kiểm tra tổng quát cho cậu được không? Yên tâm là tôi sẽ đích thân làm cũng sẽ không tiết lộ chuyện của cậu."

Giang Miên nghe vậy tuy không muốn nhưng nếu cậu thật sự bị gì thì sao? Đắn đo do dự nửa ngày cuối cùng cậu cũng gật đầu đồng ý.

Dù sao anh ta cũng biết bí mật của cậu rồi, cậu có từ chối hay không cũng có ý nghĩa gì nữa đâu. Nếu anh ta không nói ra ngoài thì tốt, còn nếu anh ta muốn nói cậu cũng chẳng làm được gì.

Không thể làm gì, quyền lựa chọn cũng không nằm trong tay, thì sao cậu không đặt cược một lần.

"Được."

Đây chính là lần đầu tiên cậu và anh gặp nhau.

_____________________

Giang Miên nhớ lại lúc đó mà cảm thấy thật may mắn, bởi vì cậu đã cược đúng.

Tần Hạc làm người cũng tốt như vẻ ngoài của anh ấy vậy, như lời đã nói anh đích thân làm kiểm tra tổng quát cho Giang Miên và cũng không hề nói với ai về chuyện của cậu.

Sau lần gặp ở bệnh viện đó, khi mà cậu cho rằng bản thân sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa thì thật trùng hợp làm sao, ông trời sắp đặt cho cậu và anh trở thành người cùng nhà.

Chuyện cũng không có gì phức tạp lắm, chỉ là anh và cậu trùng hợp đăng kí thuê phòng ghép trong cùng một tòa nhà chung mà thôi và cũng không biết duyên phận ra sao khi trong hơn 50 phòng thì chủ nhà lại xếp cậu và anh ở cùng nhau.

Lúc cậu nhận được thông báo có thể chuyển vào ở, thấy được người cùng phòng với mình lại là Tần Hạc làm Giang Miên vô cùng bất ngờ. Bởi vì cậu không nghĩ tới một bác sĩ vừa giỏi vừa đẹp trai xuất sắc như Tần Hạc lại có thể ở phòng ghép.

Giang Miên bất ngờ thì Tần Hạc cũng kinh ngạc không kém, anh không nghĩ tới bản thân sẽ gặp lại thỏ con sớm như vậy, còn trở thành người cùng nhà với nhau.

Hai người ở chung không lâu thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tình cảm cậu dành cho anh càng ngày càng biến đổi theo thời gian.

Giang Miên lật người lại nhìn trần nhà màu trắng đối diện mình, tính đến bây giờ cậu đã yêu thầm Tần Hạc được một năm rồi.

Tuy rằng có rất nhiều lần cậu muốn thổ lộ với anh, nhất là khi anh làm mấy hành động thân mật qua mức, Giang Miên chỉ muốn hỏi anh rằng, có phải anh cũng có tình cảm với cậu hay không? Nếu không sao lại làm những hành động ái muội như vậy.

Mỗi lần như vậy cậu đều rất muốn nói ra nhưng lí trí đã kéo bước chân cậu lại. Nếu đó chỉ là hành động vô ý thì sao? Hay nếu anh chỉ thích phụ nữ? Hoặc là nếu anh chỉ coi cậu là bạn, là một người em trai thì sẽ thế nào?

Cậu năm nay 18 tuổi còn anh 27, rất có thể anh chỉ coi cậu là người em trai thân thiết. Và nếu cậu thổ lộ, anh chỉ thích phụ nữ mà từ chối rồi xa lánh cậu thì làm sao bây giờ. Nếu nói ra rồi thì đến bạn hay em trai đều không thể, thậm chí là anh sẽ rời khỏi đây và biến mất, đến lúc đó cậu phải làm sao? Ôm nỗi buồn vào lòng rồi tự nhấm nháp ư? Cậu không dám đặt cược chút nào.

Giang Miên thà rằng giấu kín phần tình cảm này, anh vẫn sẽ ở bên cạnh cậu, mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy anh, được ăn bữa cơm chính tay anh làm, còn hơn là nói ra tình cảm thầm kín này rồi mất đi anh mãi mãi.

*TING TING TING*

Giang Miên còn đang chìm trong chua xót thì tiếng chuông điện thoại ở bên cạnh vang lên cắt đứt mọi suy nghĩ cũng như tâm trạng không vui của cậu.

Cậu cầm điện thoại lên xem hóa ra chỉ là tin nhắn của tổng đài mà thôi, nhìn thấy thời gian là 5h30 rồi, cũng đã có thể chuẩn bị làm bữa tối.

Giang Miên ngồi dậy, rời giường đi đến trước tủ quần áo mở ra lấy một bộ đồ mặc ở nhà rồi bước ra khỏi phòng mình đi vào phòng tắm.

Khi từ phòng tắm bước ra đúng lúc gặp Tần Hạc cũng cầm quần áo chuẩn bị tắm rửa.

"Em đi vào phòng bếp đợi anh một chút rồi chúng ta cùng nhau làm."

"A được."

Giang Miên gật đầu lau tóc gần khô xong bước vào phòng bếp chuẩn bị một số nguyên liệu nấu ăn.

Không đến 30 phút sau cậu đã nghe tiếng bước chân của Tần Hạc vang lên càng ngày càng gần. Sau đó là một đôi tay tràn ngập sức mạnh vòng qua ôm eo cậu, lưng dán vào một thân thể mạnh mẽ nóng rực, bên tai cảm nhận đc hơi ấm phả ra từ người phía sau.

"Em làm món gì vậy?"

Giang Miên tuy thẹn thùng với hành động thân mật này của anh, trên mặt cũng có chút ửng đỏ nhưng vẫn giả vờ chấn định trả lời.

"Cà chua xào trứng."

Ôm đủ rồi Tần Hạc mới buông tay của mình ra đi đến bên cạnh nói.

"Anh giúp em."

"Được."

Giang Miên thấy anh đã buông tay trong lòng trộm thở phào một hơi, Tần Hạc lúc nào cũng vậy làm ra những hành động quá mức làm cậu dễ hiểu lầm quá, nếu về dài chắc chắc tình cảm của cậu sẽ bị phát hiện mất.

Hai người cùng nhau làm bữa tối, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem ti vi và cùng nhau làm việc ở phòng khách.

Mặc dù việc ai nấy làm, không trao đổi, không nói chuyện, lâu lâu đáp lại đối phương một câu nhưng không khí giữa hai người rất hài hòa và ấm áp.