Chương 21: Bị bỏ rơi

Sau khi mọi chuyện kết thúc, cũng vừa lúc đến giờ tan tầm. Tôi nhắn tin hỏi nàng đã tan tầm chưa. Nàng bảo rằng hôm nay cuối tuần cả tổ cùng nhau đi ăn nên bảo tôi không cần đợi nàng.

Tôi lại nhắn thêm một tin nhắn nữa là cho tôi đi cùng với. Nhưng bị nàng từ chối thẳng thửng, nhanh chống với lý do có tôi ở đó thì ai dám nói chuyện. Tôi nghĩ cũng đúng vì trong cuộc họp lần trước, tất cả những ai trong bộ phận quản lý thị trường đều đa thấy mặt tôi, nên tôi cũng không nói gì thêm. Chỉ là sao tôi lại muốn khóc quá, nàng bỏ tôi lại một mình ở nhà. Vốn hôm nay diệt triệu thị cùng triệu tĩnh, có một tâm trạng vui vẻ. Nhưng khi biết nàng không về sớm thì mọi niềm vui đã biến mất không một chút như chúng từng tồn tại.

Thật là buồn quá à.

Tôi đành phải trở về nhà một mình thôi.

Về đến nhà, dì Dương bước đến hỏi tôi một câu làm cho nỗi đau của tôi tăng lên xác thương ngàn lần. Đây chính là xác muối lên nỗi đau của tôi.

“Chủ tịch, ngài bị phu nhân bỏ rồi sao”. Dì Dương nói.

Tôi đứng đó không nói được lời nào.

“Thật sự ngài bị phu nhân bỏ rơi rồi sao”. Chú Phúc quản gia châm dầu vào lửa.

Tôi liếc nhìn hai người. Đúng vậy hai người này chăm tôi từ nhỏ nên đối với tôi không có gì không nói được. Tất cả mọi người trong nhà tôi đều như thế và cũng quen với việc tôi hay bị nói là không tim được vợ. Tôi làm chủ nhưng lúc ào cũng bị họ nói thêm có đau không chứ.

“À hôm qua ngài mới tân hôn, hôm nay bị bỏ cũng thật đáng thương”. Dì Dương lại nói tiếp.

“Dì Dương”. Tôi gọi.

“À tôi có việc trong bếp rồi, tôi đi trước đây”. Dì Dương nói.

Tôi lại quay sang nhìn chú Phúc. Chú ấy cũng nhanh chống tìm cớ bỏ chạy mất.

Tôi khổ quá mà, vợ sau đêm tân hôn bỏ tôi. Đến khi về nhà còn bị người ta cho ăn thêm đau khổ. Tôi thật đúng là người khổ nhất trên đời này.

Trên trở về phòng, lấy quần áo đi tắm. Cả một ngày bị làm cho nhức cả cái đầu, thật khó chịu.

Tôi tắm khoảng nửa tiếng.

Sau khi tắm xong tôi đến thư phòng một chút. Xem xét một số việc của công ty vào ngày mai, cũng như các hợp đồng. Và cũng nghĩ làm sao để chuẩn bị cho hôm lễ của chúng tôi. Mặc dù tôi đã thông báo cho ba mẹ tôi về việc của tôi nàng. Nhưng về ba mẹ nàng tôi không biết nên làm sao. Không phải vấn đề họ có đồng ý hay không dù sao ở kiếp trước chúng tôi cũng kết hôn. Là do họ đồng ý nhưng hình như lúc đó tôi với nàng đã phát sinh quan hệ, hay sao nhỉ. Tôi không thể nhớ được nguyên nhân họ đồng ý. Nếu là hôn ước thì họ vẫn còn một người con trai nhỏ hơn nàng một tuổi cũng có thể thực hiện hôn sự cùng tôi. Đột nhiên lúc này tôi lại cảm giác được biết đâu họ không đồng ý. Tôi lo quá.

Càng nghĩ thì nó lại càng rối, thật là không biết làm sao.

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho ba mẹ tôi. Nói về dự định của bản thân.

“Con thật sự muốn như vậy?”. Mẹ tôi nói.

“Dạ”. Tôi đáp lời mẹ.

“Vậy để ba mẹ điện nói trước với ba mẹ của Vănvăn”. Ba tôi nói.

“Đừng ba, hãy để con tự bản thân đến nhà của Tiểu Văn nói với ba mẹ em ấy”. Tôi vội ngăn cản ba tôi lại.

“Ừm, như vậy càng tốt”. Ba tôi đáp mang theo nụ cười tươi.

“Con gái chúng ta lớn rồi, cũng biết suy nghĩ hơn rồi”. Mẹ tôi vừa cười vừa nói.

“Dạ, vậy con tắt máy nha”. Tôi nói.

“Ừm. Lần sau về nhớ đưa con dâu của hai chúng ta về nha”. Mẹ tôi làm mặt nghiên túc nói.

“Dạ”. Nói rồi tôi tắt máy. Lúc này đã được 8 giờ, tôi bước xuống nhà bếp ăn cơm.

Đến 9 giờ thì có một cuộc điện thoại điện đến.

“Alo”. Tôi bắt máy khi thấy số của nàng.

“Xin hỏi có phải là bạn gái của Nguyễn Văn không?”. Người lạ bên kia điện thoại nói.

“Đúng vậy, có gì không, sao cô lại cầm máy của em ấy?”. Tôi hỏi.

“À chúng tôi đang ở cùng nhau. Nguyễn Văn đã say rồi nên cô có thể đến rước em ấy được không?”. Người lạ đó lại nói tiếp.

“Em ấy say, các người đang ở đâu, tại sao em ấy lại say”. Tôi vừa nói vừa lên lầu thay đồ.

“Hôm nay ăn mừng vì dự án hôm trước của em ấy được thông qua, nên cùng nhau ăn mừng. À nếu cô có đến thì nhớ mang tiền để trả chầu này nha”. Người đó vừa cười vừa nói.

“Các người đang ở đâu”. Tôi nói.

“Tôi gửi địa chỉ cho cô rồi”. Người đó nói.

“Được”. Tôi tắt máy. Chạy đến ga ra lấy xe đi đón nàng.