Chương 8: Đến Tô đại nhân cũng quy phục?

Trần Đạt bất đắc dĩ, lắc đầu.

“Đại nhân, ta không có, ta thật không mang nàng ta vào”.

“Vậy ngươi nói ta biết, không phải ngươi đưa vào, chẳng lẽ nàng ta có thể tự tiện vào? Ngươi nghĩ nha môn của ta là nơi nào?”.

Trần Đạt thật sự rất muốn xác nhận, vị cô nương này thực sự chính là tuỳ tiện vào nhưng đối mặt với Tô Khanh Dụ, du͙© vọиɠ sống sót không thể làm hắn mở miệng.

Lý Thanh Dung vẫn vẻ mặt bình tĩnh, như có như không nghiêm túc nhìn Tô Khanh Dụ.

“Biểu cậu, ta đến đưa cho ngài một ít đồ ăn điểm tâm để bày tỏ lòng biết ơn”.

Trong khi nói chuyện, Lý Thanh Dung lấy đồ ăn bày ra.

Tô Khanh Dụ nhìn về phía Lý Thanh Dung.

Tô Khanh Dụ ánh mắt có chút lạnh lùng.

Lý Thanh Dung không khỏi có chút khẩn trương, nhưng vẫn nhìn Tô Khanh Dụ.

“Đại nhân, ngài từ Giang Nam đến, chính vì điều tra vụ ngân án mà hiện tại chỉ sợ còn không thể tìm được chứng cớ sổ sách”.

Tô Khanh Dụ ánh mắt trực tiếp sắc bén.

“Những chuyện này sao ngươi lại biết?”.

Khi nói chuyện, ánh mắt của Tô Khanh Dụ quét ngang Trần Đạt khiến hắn lập tức lắc đầu.

“Thuộc hạ không biết gì hết”.

Tô Khanh Dụ ánh mắt sắc bén liếc Trần Đạt.

“Biểu cậu, không ai nói cho ta biết cả, ta chỉ đoán được bởi vì trên đường đi gặp một người đang hấp hối. Người này nói hắn không cam lòng mà chết, hiện tại gặp ta liền kể cho ta biết chuyện gì đang xảy ra”.

Trần Đạt quả thật bội phục Tiểu cô nương, đạt tới trình độ này, có thể tìm mọi cách nói chuyện, điều quan trọng nhất là đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của đại nhân, thế nhưng lại chẳng nói lắp bắp câu nào còn giương đôi mắt nhìn ngược lại Tô đại nhân. Mỗi câu đều rõ ràng, tiểu cô nương này thật là mười ba tuổi.

Nếu phụ thân của Tiểu cô nương có được tính tình này tuyệt đối sẽ không bị giáng xuống nơi nghèo khó như Liễu thành.

Lý Thanh Dung không biết Trần Đạt đang nghĩ gì chỉ nhanh chóng nói hết những lời muốn nói.

“Người đó còn nói quan chức của Giang Nam biển thủ, tham ô số tiền cứu mạng nhân dân, hắn muốn nói cho triều đình biết, chỉ tiếc không có cơ hội, hắn nói cho ta biết vị trí của một số cuốn sổ ghi lại những con số tham nhũng nếu ta có cơ hội gặp được quan từ triều đình phái tới thì sẽ bẩm báo”.

Lý Thanh Dung hơi khựng lại.

“Chuyện này ta không dám nói cho phụ thân biết, liền lén hỏi thăm có quan viên nào từ kinh thành đến Giang Nam hay không, trong lúc đó vô ý nghe người ta bảo rằng biểu cậu ngài đến từ Giang Nam, trên đường về nhìn thấy biểu cậu, liền nhận ra. Ta thật sự không có lừa ngài”.

Lý Thanh Dung nhìn Tô Khanh Dụ, nàng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác được ánh mắt của Tô Khanh Dụ đã nhẹ nhàng hơn không còn sắc bén nữa.

“Người đó còn nói gì nữa không? Sổ sách tham ô đó hiện tại ở đâu?”.

Tô Khanh Dụ lên tiếng, thanh âm vẫn lạnh như băng cũng không có biểu hiện tỏ ra tin tưởng.

“Hắn chỉ nói rằng sổ sách ở Lâm Châu phủ Lưu Hiến Ti”.

Lý Thanh Dung nói từng chữ một lại vui mừng, mặc dù người kiếp trước nàng lấy không tốt nhưng đối phương lại cho cô một tỷ phu tốt.

Tỷ phu kiếp trước đối với Tô Khanh Dụ vô cùng sủng bái, hắn ta còn thu nhập thông tin liên quan đến cuộc đời của Tô Khanh Dụ, những vụ án mà Tô Khanh Dụ điều tra, những trận chiến mà Tô Khanh Dụ đã chiến đấu thậm chí cả chi tiết vụ án từng chút một từ nhiêu nơi khác nhau, vì không nói là ai đã cho hắn ta biết nàng chỉ nghe hắn kể như vậy và nàng luôn ghi nhớ tất cả những gì nghe được nếu không thì cũng không biết nhiều như vậy.

Lưu Hiến Ti cùng sổ sách đồ vật mà kiếp trước Tô Khanh Dụ tìm được nhưng trước đó nàng đã được nghe rất nhiều nghe nói Lưu Hiến Ti cũng rất thảm, vì cầu xin cho người tị nạn, đem sổ sách giao cho Tô Khanh Dụ, thậm chí ngay cả người nhà cũng bị sát hại. Trên đời hiếm có người tốt như vậy, nếu có thể nàng cũng muốn cứu người đàn ông này và những đứa con của hắn.

“Ngươi có biết lừa gạt ta kết cục thế nào không?”.

Tô Khanh Dụ khó chịu hỏi ngược lại.

“Đại nhân, con gái của Lý Huyện lệnh chỉ là một tiểu cô nương…”.

Trần Đạt không nhịn được nhắc nhở Tô Khanh Dụ, mặc dù hắn bị Lý Thanh Dung lừa, nhưng dù sao Lý Thanh Dung nhìn cũng trẻ trung, dịu dàng.

Tô Khanh Dụ lạnh lùng nhìn Trần Đạt, Trần Đạt thanh âm liền trầm xuống.

“Ta chỉ đem những gì ta nghe được nói cho biểu cậu mà thôi, ông có thể cử người đi điều tra”.

Lý Thanh Dung cảm kích nhìn về phía Trần Đạt.

“Chỉ là biểu cậu tốt nhất là nên nhanh lên. Người hấp hối đá nói chuyện của Lưu Hiến Ti có người đã biết chuyện này. Sợ là đi chậm sẽ phát sinh chuyện không hay”.

Tô Khanh Dụ không nói ngay mà chỉ gọi Lý Ba.

“Ngươi mang theo người của ta và cầm ấn riêng của ta tiến đến Lâm Châu phủ một chuyến, nói với Lưu Hiến Ti là triều đình đến tra vụ Giang Nam, và bảo là ta ở Liễu Thành”.

“Vâng, thưa đại nhân”.

Lý Ba đáp lại, nói xong liền rời đi.

Lý Thanh Dung nhịn không được lại mở miệng.

“Biểu cậu, người có thể phái thêm người tới đó không? Người quá ít ta lại sợ nguy hiểm nghe nói Lưu Hiến Ti có một trai và một con gái. Nếu mang nhiều người tới, sẽ tốt hơn”.

Tô Khanh Dụ liếc nhìn Lý Thanh Dung giọng nói vẫn mang thanh âm lạnh lùng.

“Lý ba mang theo mấy người đi cùng”.

Lý Thanh Dung cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt lén lút nhìn Tô Khanh Dụ, sau khi Lý Ba rời đi nàng mới tiến tới nói chuyện với Tô Khanh Dụ một lần nữa.

“Biểu cậu, người xem. Ta đã giúp đỡ người bằng cách này. Trong trường hợp này, có thể giúp ta được không?”.

Trần Đạt đột nhiên được Lý Thanh Dung nói lại sửng sốt, sóng gió mới qua bão táp lại tới.

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy một tiểu cô nương như vậy, thì ra nói ra những lời đó lại kiếm chút lợi ích. Lại dám đưa ra điều kiện với Tô đại nhân, trong số các quan chức trong triều đình chưa ai dám ấy vậy mà….cô nương đó lại dám nói chuyện với Tô đại nhân như thế. Tiểu cô nương này quả thật là người bạo nhất mà hắn từng thấy.

Ngay cả Tô Khanh Dụ trong mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc hiếm thấy. Hiển nhiên hắn chưa từng trải qua loại chuyện như vậy, nhưng hắn nhanh chóng che đậy, không nói gì chỉ nhìn Lý Thanh Dung.

Thấy Tô Khanh Dụ không lên tiếng, Lý Thanh Dung lập tức mở miệng.

“Việc ta yêu cầu rất nhỏ, biểu cậu nhất định có thể làm được. Ta nghe nói danh y kinh thành Minh Thế Lan đến đây, không biết biểu cậu có thể giới thiệu ta với ông ấy cho ta được không?”.

Tô Khanh Dụ chính là nhìn thấy Lý Thanh Dung. Nếu là người bình thường bị hắn ta nhìn thấy không cần nói gì nữa khẳng định đã muốn lùi bước Lý Thanh Dung trầm mặc một lát rồi nhìn về phía Trần Đạt.

“Đại nhân, biểu cậu của ta đồng ý rồi, ta muốn làm phiền ngài. Đưa ta đi gặp Minh Thế Lan. Chắc danh y đó đang ở gần đây”.

Trần đạt “….”.

Này Tiểu cô nương con mắt nào của ngươi nhìn thấy Tô đại nhân đồng ý hả, rõ rành muốn cự tuyệt mà.

Thấy Trần Đạt không hề động, Lý Thanh Dung liếc nhìn Tô Khanh Dụ nói thẳng.

“Vì cái gì còn không dẫn đường? Biểu cậu của ta không cự tuyệt chính là đồng ý, xin hãy dẫn đường”.

Trần đạt trợn mắt há hốc mồm, loại ngôn ngữ này sao mà hắn ta chẳng hiểu gì hết vậy.

Trong lúc nhất thời Trần Đạt không khỏi nhìn về phía Tô Khanh Dụ.

Lý Thanh Dung không khỏi nhìn về phía Tô Khanh Dụ, thành bại điều dựa vào điểm này, lúc Tô Khanh Dụ nhìn sang, nàng cười nói.

“Biểu cậu”.

“Nếu tôi không đồng ý để Trần Đạt dẫn nàng đi tìm người thì sao?”.

“Không sao đâu, ngài đích thân đưa ta đi cũng được”.