Chương 9

“….”.

Lý Thanh Dung vừa dứt lời, giọng Trần Đạt bật cười vang lên. Tiểu cô nương nhà Vĩnh Ninh phủ thật đúng là rất tuyệt.

Tô Khanh Dụ nghe được Trần Đạt phát ra âm thanh, lạnh lùng nhìn về phía hắn, Trần Đạt nhận sai liền kiềm chế bản thân.

Lý Thanh Dung háo hức nhìn Tô Khanh Dụ.

Nhìn thấy nàng có khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt trong mong háo hức nhìn Tô Khanh Dụ khiến hắn cũng mủi lòng.

“Trần Đạt, gọi Trương Bốn vào, để hắn dẫn Tiểu cô nương đi gặp Minh Thế Lan”.

“Cảm ơn biểu cậu”.

Tô Khanh Dụ hơi dừng lại .

“Không cần gọi ta là biểu cậu, Vĩnh Ninh phủ không có cửa thân thích với Định Viễn hầu phủ”.

“Được, biểu cậu”.

“…..”

Trần Đạt không khỏi che miệng cười khúc khích, hắn cảm thấy Lý Thanh Dung thật sự buồn cười, trong mắt nàng lúc này không có chút gì là cự tuyệt.

Lúc này, phía sau Trương Bốn đã tiến vào. Tô Khanh Dụ phân phó Trương Bốn đưa Lý Thanh Dung đến nơi đó liền quay trở về.

Hiển nhiên ngoài việc tìm người ra cũng không có ý định giúp đỡ Lý Thanh Dung.

Trương Bốn chấp nhận.

Lý Thanh Dung cũng không trì hoãn, cảm tạ một tiếng, liền theo Trương Bốn rời đi.

“Đại Nhân, Minh Thế Lan không dễ dàng xem chuẩn cho người ngoài, người làm như vậy chỉ e rằng Tiểu cô nương sẽ trở về tay không”.

“Không liên quan”.

Tô Khanh Dụ tiếp tục xử lý công văn.

Trần Đạt có chút đồng cảm với Tiểu cô nương, nếu nàng gặp người khác, thì chắc chắn đã có thể giúp cô hơn đại nhân rồi.

Tô Khanh Dụ xử lý công văn một hồi ngẩng đầu nhìn về hướng Trần Đạt.

“Tình hình kinh thành dạo này thế nào?”.

“Sau khi chúng ta rời đi, người trong phủ Định Viễn hầu trở nên không an phận. Nhị công tử ngày ngày đều đến chỗ Thái phu nhân, hiển nhiên là muốn lấy sự ủng hộ của phu nhân. Không biết Hầu gia nghĩ như thế nào, nhưng ông ấy không trực tiếp yêu câu mệnh lệnh, lập thế tử”.

“Việc này không cần phải xen vào, phân phó cho người phía dưới để mắt tới các quan chức trong triều đình đang tập trung vụ án tham nhũng ở Giang Nam, lập tức báo cáo nếu có thay đổi”.

“Vâng, đại nhân”.

“Hơn nữa nếu có tin tức về sổ sách bên Lý Ba cũng lập tức hội báo”.

“Vâng”.

Trần Đạt đáp.

“Đạu nhân, ngài thật sự không hiếu kỳ về Tiểu cô nương làm sao tiến vào nha môn được canh nghiêm ngặt hay sao?".

Tô Khanh Dụ nhìn Trần Đạt liếc mắt một cái.

….

Lý Thanh Dung theo Trương Bốn rời khỏi thư phòng, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm. Giơ bàn tay lên nhìn, móng tay đã để lại dấu vết trên lòng bàn tay.

Nàng vẫn rất căng thẳng, rốt cuộc nàng cũng đang đối mặt với một vị tướng tương lai, người sẽ gϊếŧ chết hàng trăm ngàn quân địch mà không chớp mắt.

Nhưng may mắn thay, kết thúc tốt đẹp.

Hiện giờ, nàng chỉ cần tìm cách mời Minh Thế Lan về xem chẩn cho mẫu thân là tốt rồi.

Đường đi đến gặp Minh Thế Lan còn rất xa, đúng là hắn đã muốn ly khai Nha Môn.

“Minh thầy thuốc không được ở Nha môn sao?”

Nàng nhớ tới tỷ phu từng nói, thầy thuốc Minh đang chữa trị cho Tô Khanh Dụ, sẽ xuất hiện ở Liễu Thành vì lý do này, nhưng trong trường hợp này, làm sao hắn ta có thể không sống ở Nha Môn.

"Minh thần y không thích việc nha môn có quá nhiều việc phải làm, không ở trong nha môn."

Trương Bốn nói xong vẫn im lặng, rõ ràng là người ít nói.

Khi Mã Lưu nhìn thấy có người hộ tống Lý Thanh Dung ra ngoài, lập tức bước tới chào đón.

Lý Thanh Dung bảo Trương Bốn đợi một lúc rồi lên xe

Lúc xuống xe, trên tay cầm một vật gì đó

“Thị vệ đại ca, đưa ta đi gặp thầy thuốc Minh. Đã vất vả, ta không có gì để tạ ơn ngươi. Đây là bánh táo tàu do đầu bếp của ta làm. Ngài nếm thử, chút”.

Trương Bốn không nghĩ tới Lý Thanh Dung bắt hắn chờ một chút, là vì lấy đồ vật này nọ cho hắn, trong lúc nhất thời trong lòng cũng ấm, đối với Lý Thanh Dung đích thái độ cũng ôn hòa một ít.

Lí Thanh Dung lúc này mới phân phó cho Mã Lưu theo ở phía sau.

Nhìn thấy Lý Thanh Dung ngoan ngoãn lễ phép, tựa hồ chưa từng gặp phải thất bại nào, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa liền nói.

"Lý cô nương, Minh thầy thuốc chỉ sợ mời rất khó, nếu đến lúc đó không thể gặp được, người cũng đừng thương tâm, từ lúc Minh thầy thuốc đến Liễu thành, nghe được mọi người nói là có người cầu kiến muốn xin được chữa trị nhưng chẳng có một ai được chữa, cho nên ngươi đến thỉnh cầu có thể cũng bị từ chối."

Lý Thanh Dung kinh ngạc, nàng cuối cùng cũng hiểu được không có bữa ăn nào là miễn phí.

“Minh thần y chỉ xem chẩn cho Tô đại nhân thôi à?”.

“Đúng vật, Minh thầy thuốc cùng Tô đại nhân có quan hệ rất tốt”.

Trương Bốn gật đầu.

“Chính là vì theo Tô đại nhân đến Liễu thành, nhưng Minh thầy thuốc không thích chữa trị cho quá nhiều người”.

Lý Thanh Dung gật gật đầu.

Ít nhẩt Minh Thế Lan cũng theo đến Liễu thành để chữa trị cho Tô Khanh Dụ rồi, nhất định nàng sẽ khiến hắn ta cũng quy phục chữa cho cả mẫu thân.

Nha Môn thư phòng.

Sau khi Tô Khanh Dụ nghe xong Trần Đạt kể về chuyện gặp Lý Thanh Dung, hắn có chút đăm chiêu, phân phó tìm những người thị vệ, khi biết mọi chuyện Lý Thanh Dung ra vào Nha môn như thế nào, hắn trực tiếp ra lệnh thay đổi quy tắc khi ra vào cổng Nha Môn.

Bất luận kẻ nào đến thăm, trừ khi họ là những người đã từng đến và quen thuộc với Tô Khanh Dụ, còn lại không được phép vào nha môn chỉ được phép đợi bên ngoài cửa.

Trong một thời gian, nha môn càng trở nên nghiêm ngặt hơn và không ai có thể dễ dàng đi vào.

Những sát thủ muốn lẻn vào nha môn của Tô Khanh Dụ cũng không có cơ hội, ngược lại còn bị bắt giữ.

Lý Thanh Dung không biết bởi vì chính mình mà làm cho nha môn sửa lại quy cũ.

Cuối cùng thì cũng đến nơi Minh thầy thuốc sống.

Bên ngoài phòng thuốc, rất nhiều người đang chờ đợi, tất cả đều cầu xin thầy thuốc Minh chữa trị

Đáng tiếc là không có người để ý tới, trước cửa chỉ có một tiểu dược canh gác, để không cho phép người nào gặp.

Trương Bốn không khỏi thông cảm với Lý Thanh Dung, đại nhân không hỗ trợ, Tiểu cô nương này hôm nay khẳng định là không gặp được thầy thuốc Minh rồi.

Lý Thanh Dung nhìn thấy cây cỏ vi dược đường, trong đầu hiện giờ đối với Minh thầy thuốc có hai cái ấn tượng, một là hắn ta có y thuật rất giỏi, mà người đó còn có quan hệ rất tốt với Tô đại nhân.

Lý Thanh Dung nghĩ nghĩ rồi nhìn về phía Trương Bốn.

“Thị vệ đại ca, nhiều người như vậy, ta có chút hoảng, người có thể không lập tức rời đi, mà ở chỗ này đợi ta một chút được không?”.

Trương Bốn không nghĩ là chuyện đại sự gì nên liền gật đầu.

Lý Thanh Dung trong lòng cảm thấy có lỗi một chút sau đó đi xuyên qua bên cạnh những người đang quỳ gối để được chữa bệnh, đi về hướng tiểu dược đồng.

Những người này nhìn thấy Lý Thanh Dung cũng không có gì ngạc nhiên, ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích, bọn họ đã đợi ở đây bốn năm ngày, chỉ để cầu xin được cứu chữa nhưng không có người đáp lại, Tiểu cô nương này vội vàng bước tới, về phía trước. Khi quay về chắc chắn sẽ tuyệt vọng, cuối cùng cũng sẽ bị cự tuyệt giống bọn họ mà thôi.

Trương Bốn nhìn thấy Lý Thanh Dung đến gần tiểu dược đồng canh cửa, hắn biết tính tình của tiểu dược đồng, hắn đã đánh nhau với tiểu dược đồng mấy lần và lần nào cũng rất tức giận.

Đáng thương cho Tiểu cô nương ngoan ngoãn và thông minh, một lát nữa sẽ bị tiểu dược đồng làm khóc cho xem.

Sau đó hắn nhìn thấy Lý Thanh Dung thì thầm với dược đồng nhỏ, cũng không biết đang nói gì đó, tiểu dược đồng nhìn hắn một cái, đúng lúc hắn cảm thấy được Lý Thanh Dung thất vọng muốn khóc, Lý Thanh Dung liền được đón vào trong phòng nhỏ.

Trương Bốn nhất thời sửng sốt, ai tới nói cho hắn hiểu đi, Tiểu cô nương đó đã nói cái gì lại được nhẹ nhàng đi vào trong nhà của Minh thầy thuốc vậy?.