Chương 7: Tiến vào Nha môn

Khi Lý Minh Hiền phản ứng lại thì những gì ông thấy là bóng lưng của con gái mình đã lên xe ngựa.

“Dung dung….”.

Lý Minh Hiền vội vàng gọi Lý Thanh Dung.

“Mã Lưu, lập tức đi”.

Lý Thanh Dung một khắc cũng không trì hoãn.

Mã Lưu vô thức nghe theo, quất roi vào ngựa.

Lý Minh Hiền trơ mắt nhìn xe ngựa rời đi, giờ có kêu có gọi cũng đã muộn.

Đến nha môn liệu Lý Thanh Dung có gặp được Tô đại nhân không?.

Lý Minh Hiền vừa lo vừa tức giận, thôi đành vào phòng xem tình trạng của Tô thị.

Lý Thanh Dung cảm giác được bánh xe ngựa lăn, trong đầu cũng rất nhanh kế tiếp chuyện tình phải làm sao bây giờ.

Nếu không vì danh y chữa trị cho mẫu thân, để Tô đại nhân hiểu rằng nàng nói dối vì muốn chữa trị cho nương là cách hay nhất, nhưng hiện tại bệnh của nương cần phải có danh y kia, mà cách duy nhất tìm được hắn là tìm đến Đại tướng quân nói chuyện.

Trong khi Lý Thanh Dung không ngừng suy nghĩ thì xe ngựa đã đến Nha Môn.

Năm phụ thân nàng được chuyển đến Liễu thành là năm khó khăn nhất của gia đình, cơm ăn áo mặc so chi phí thật sự đã kém đi rất nhiều, hơn nữa còn phải chuẩn bị quà tết cho bá phủ ở kinh thành. Vốn dĩ có hai người quản nội phủ, bốn tiểu nha hoàn, một đầu bếp, hai người đánh xe ngựa đều tiêu giảm.

Chỉ còn mỗi mẫu thân nàng một mình còn lại bị ném vào Hàn Sơn tự, ở phủ còn lại hai nha hoàn một là Tinh Nhi đi theo nàng, một người là Thuý Nhi đi theo mẫu thân của nàng….

Một lọat suy nghĩ hiện lên trong đầu của Lý Thanh Dung.

Cũng may nàng có thể nhanh chóng đến nha môn như vậy, nếu không thì nha hoàn và mẫu thân sẽ ngăn cản nàng.

Nghĩ đến đây, Lý Thanh Dung liền muốn đến phủ đài nha môn ngay lập tức.

Lý Thanh Dung hít một hơi thật sâu, tiến lên vài bước trực tiếp gõ thẳng vào cánh cửa của nha môn.

“Ai đó?”.

Chỉ chốc lát, liền mở cửa ra.

“Cô nương, muộn thế này cô đến gõ cửa để làm gì?”.

“Xin chào vị tiên sinh này, ta là cháu họ xa chả Định Viễn tướng quân, Tô đại nhân. Tôi vào được thành nhờ sự giúp đỡ của cữu cữu nên muốn mang vài thứ đến cảm tạ, đồng thời cũng nhờ tiên sinh thông báo một tiếng”.

Lý Thanh Dung chậm rãi mở miệng.

Quan sai nhìn Lý Thanh Dung một lượt từ trên xuống.

Lý Thanh Dung bĩnh tĩnh.

Quan sai hơi kinh ngạc, thật sự Lý Thanh Dung thoạt nhìn không lớn, có tình nói chuyện bình tĩnh như vậy, thời gian cũng đã muộn.

“Nay đã trễ như vậy, vẫn là ngày mai lại đến”.

“Mẫu thân ta và biểu cậu có quan hệ rất tốt, mẫu thân ta tự tay làm món ăn này cho biểu cậu để lâu không được. Nếu ngươi trì hoãn, đợi đến biểu cậu ta biết, chỉ sợ sẽ rất thức giận”.

Lý Thanh Dung nhìn quan sai, bình tĩnh nói.

Quan sai nhất thời bị doạ sợ.

“Vậy đợi ta vào hỏi xem”.

“Vậy để ta đi cùng ngươi”.

Vừa nói, nàng không chút do dự đi theo vào nha môn, nên quan sai không thể từ chối được.

Mã Lưu nhìn thấy Lý Thanh Dung cùng quan sai chỉ nói vài ba câu đã đi vào nha môn, khiến hắn há hốc mồm, so với lão gia còn muốn lợi hại hơn nữa, từ đó giờ không nghĩ rằng Đại tiểu thư lợi hại như vậy.

Chủ nhân lợi hại như vậy, sau này nhất định hảo hảo hầu hạ.

Trong lúc nhất thời liền dâng Lý Thanh Dung lên ca tụng.

Đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp sống nàng bước vào Nha Môn, bất quá Lý Thanh Dung không có nhìn hết đông tây được, chĩ bình tĩnh đi theo quan sai.

Quan sau đi được một lúc, hối hận vì không từ chối Lý Thanh Dung để nàng đi theo, dù sao trời cũng đã khuya hắn không nhịn được đi mấy bước lại quay đầu nhìn nàng. Bắt gập Lý Thanh Dung thoái mái hắn tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Một lúc sau, liền tới một đại sảnh.

“Cô nương ở chỗ này đợi một chút, tiểu nhân đi vào hỏi một lát”.

Quan sai nhìn thấy Tô Khanh Dụ đang ngồi ở giữa sảnh, đành quay ra sau nhờ Lý Thanh Dung đợi một lát.

“Được.

Lý Thanh Dung không cự tuyệt, về phía đất mắt đang suy nghĩ điều gì đó chỉ có nàng biết.

Ngay tại phí sau, Trần Đạt bước ra.

“Cô nương không phải là con gái của Lý huyện lệnh sao? Thế nào lại ở trong đây?”.

Trần Đạt tuy rằng chỉ gặp Lý Thanh Dung một lần, nhưng đối với nàng hắn có một ấn tượng sâu sắc dù sao hắn vẫn là lần đầu tiên gặp người nào không sợ hãi trước ánh mắt lạnh như băng của đại nhân Tô, không bị doạ mà còn dám lợi dụng đại nhân của hắn để vào được thành.

Lý Thanh Dung ngẩng đầu, nàng cũng nhận ra đây là người đi theo đại nhân Tô, nhìn lướt một lần.

“Ta đến gặp biểu cậu, biểu cậu đang ở trong sảnh, nếu thị vệ thân cận củ Tô đại nhân đã ở đây thì phiền người hãy vào bẩm với Tô đại nhân có ta đến gặp”.

Trần Đạt nhìn thấy tình huống này, trong lúc nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lý Thanh Dung trực tiếp bước vào.

“Biểu cậu, Thanh Dung đến gặp người, mang đồ ăn ngon đến đây để cảm tạ người đã giúp ta vào cửa thành”.

Hai thủ vệ nghe nói như thế, rốt cuộc cũng không nghi ngờ, không tiếp tục ngăn cản Lý Thanh Dung bởi vì nàng còn nhỏ lại là Tiểu cô nương.

“Lý Tam, Trương Tứ người này tại sai lại vài được đây?”.

Tô Khanh Dụ giọng nói vang lên.

Hai thị vệ giật mình.

“Đại nhân, tiểu cô nương này là do Trần Đạt đại nhân đưa vào, bọn tôi nghĩ rằng ngài phân phó”.

Trần Đạt cảm thấy luồng khí lạnh.

Tô Khanh Dụ thanh âm lại vang lên.

“Trần Đạt, vào đi”.

Trần Đạt theo bản năng bước vào.

“Người có thể nói cho ta biết, sao lại cho người vào không thông qua ta?”.