Chương 6: Nha môn

Thầy thuốc mất một lúc lâu mới hiểu được ý của Lý Thanh Dung.

“Người muốn ta giấu diếm chuyện châm cứu?”.

Vốn ông tưởng rằng nàng ta còn bé chưa hiểu chuyện gì, cũng không hề biết tác dụng của châm cứu là gì mà dám đưa ra quyết định nhanh như vậy, nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn không phải như vậy. Tiểu cô nương này rõ ràng đã nghĩ ra cách để có được cả hai biện pháp, không chỉ cứu nương mình mà còn không để chuyện tình ảnh hưởng đến mẫu thân

Trong lúc nhất thời, thầy thuốc bị Lý Thanh Dung làm cho sửng sốt, người biết được chuyện này cho dù có là nữ nhân hay nam nhân trưởng thành đều không sao nhưng với tiểu cô nương trước mặt hiển nhiên chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi

Gia đình nào nuôi nấng đích nữ, tuổi còn nhỏ mà lợi hại như vậy.

“Cứu một mạng người như xây bảy tầng tháp. Chẳng lẽ ngài không hy vọng bệnh nhân ông cứu có thể sống tốt hay sao?”.

Thầy thuốc Tần nhìn Lý Thanh Dung một lát.

“Đứng lên đi. Ta đáp ứng người. Thật không nghĩ tới người tuổi còn nhỏ, nhưng lại có chủ ý như vậy, chỉ sợ ngay từ đầu đã có chủ ý như vậy”.

Lý Thanh Dung gật đầu, không có gì giấu diếm.

“Thầy thuốc Tần, ngoài chuyện này ra, cũng xin ngài giấu chuyện này với nương của ta”.

Nàng có suy nghĩ này với thầy thuốc Tần, cũng vì kiếp trước nàng cũng đã từng tiếp xúc với thầy thuốc Tần, nàng biết là thầy thuốc Tần là một người tốt, rất coi trọng tánh mạng của người bệnh, sau này phụ thân cũng có đề cập đến.

Thầy thuốc Tần không khỏi liếc nhìn Lý Thanh Dung một cái.

“Người quả là một đứa con hiếu thuận, lúc đầu ta cũng không muốn nói ra, bất quá với tính mạo hiểm của người, có lẽ người sẽ cứu được mẫu thân”.

Lý Thanh Dung nhịn không được giương mắt.

“Ta tuy rằng có thể trì hoãn được bệnh của mẫu thân người, nhưng phu nhân có thể sống sót hay không còn phải dựa vào may mắn. Nhưng ta biết có người nhất định sẽ cứu được mẫu thân của người, nhưng gặp được người này rất khó”.

“Ai?”.

“Minh Thế Lan, danh y ở kinh thành”.

Lý Thanh Dung nghe được cái tên này trong lòng bỗng cứng lại, kiếp trước nàng từng nghe qua cái tên này, hắn quả nhiên là một vị danh y nổi tiếng ở kinh thành, nghe nói hắn còn có giao tình với Đại tướng quân, Tô Khanh Dụ

Sau khi nghe tin tức hắn xem chuẩn cho Tô Khanh Dụ thì đã quy ẩn, không còn người nào có thể tìm được, người như vậy, nàng như thế nào có thể cầu đến chữa bệnh cho mẫu thân nàng đây. “Thầy, ở đây cách kinh thành rất xa…”

Cho dù nàng có thể cầu cứu được hắn, với khoảng cách này và thời gian cũng không phải là điều nàng muốn là có thể được.

“Không cần đến kinh thành, nếu người muốn tới kinh thành, ta cũng sẽ không đề cập đến người này, ta sẽ tiếp tục chữa trị cho mẫu thân của người. Ta đề cập với người vì nghe nói danh y này đã đến liễu thanh. Ta còn nghe nói hắn ta đặc biệt đến chữa bệnh, người này có tính tình cổ quái, người nói không chừng có thể cầu được đối phương xem chuẩn cho nương của người. Điều quan trọng là người chính là con gái của Lý huyện lệnh, có lẽ phụ thân người sẽ biết danh y này đang ở nơi nào”.

Lý Thanh Dung hít một hơi thật sâu, không ngờ nàng vừa chọc tức vị Đại tướng quân tương lại, hiện tại lại giống như đang đi tìm hắn nữa.

Nói mới nhớ, nàng vào được thành chính là nhờ sự giúp đỡ của tương quân, chưa thực hiện được lời hứa với Tô Khanh Dụ, vừa lúc thực hiện sự tình đi tìm lần này có thể hoàn thành, nhưng làm sao có thể hỏi đối phương là Minh Thế Lan ở nơi nào.

“Tốt nhất là trong ba ngày nữa hãy cầu danh y đến, mẫu thân người càng nên xem chuẩn càng sớm càng tốt”Lý Thanh Dung gật đầu, cân nhắc đang nghĩ cách đi tìm tướng quân trấn, Mã Lưu nàng phái trở về tìm phụ thân cũng đã trở về, không chỉ như thế, mà còn mang đến một tin tức không hay“Tiểu thư, đại nhân không ở quý phủ, nghe hạ nhân nói đại nhân được Đinh Viễn tướng quân từ kinh thành đến đón đi rồi”.

Lý Thanh Dung vẻ mặt nhịn không được khó chịu càng thêm khó chịu, tại sao nàng lại quên mất chuyện này cơ chứ

Phụ thân nàng là Giang Nam tân thành Huyện lệnh, đầu năm được điều động đến Liễu thành, mà vụ án thảm họa ở Giang Nam cũng có liên quan đến Tân thành, bởi vì thế mà khi cô vừa nói Tô tướng quân đã cân nhắc cho nàng thông qua, chắc chắn bây giờ đang tìm kiếm nàng, truy hỏi phụ thân để biết nàng ở đâu.

Sở dĩ nàng hiểu được việc nà, hoàn toàn là bởi vì được trọng sinh, phụ thân nàng không biết bất kể chuyện gì, giờ được mời tới chắc cũng sẽ không biết gì.

Đến lúc đó chẳng phải Tô đại nhân sẽ mặc định nàng lừa đảo sao?.

Gia đình phu gia kiếp trước của nàng nói rằng Tô đại tướng quân không hề đả thương người, lúc nào cũng giữ bình tĩnh, tuyệt đối lại không muốn người khác lừa hắn. Kiếp trước có người lừa hắn, sau khi hắn biết được chân tướng, thì trực tiếp đưa người đó vào lao ngục một năm, đầy đi biên ải xa xôi, không thể quay trở về cho đến khi chết.

Có thể nào, nàng phải lập tức đi tìm Tô đại nhân, đem những thứ nàng biết nói cho Tô đại nhân nghe, để ít nhất hắn biết nàng không nối dối hắn.

“Mã Lưu ngươi biết Đinh Viễn tướng quân đưa phụ thân ta đi đâu không?”.

Mã Lưu lắc đầu.

Lý Thanh Dung cau mày, đột nhiên nhớ tới chuyện khác, lúc nàng đến gặp thầy thuốc Tần chữa bệnh, nàng đi cùng người của Tô đại nhân.

Lý Thanh Dung không chút nghĩ ngợi liền đi ra ngoài, đi được vài bước dừng lại, nhìn về phía thầy thuốc Tần.

“Thầy, mẫu thân ta nhờ ngài chiếu cố một chút”.

Tần thần y nghĩ đến hành vi của nha hoàn lúc trước, liền không có cự tuyệt.

Lý Thanh Dung thở phào nhẹ nhõm, nhìn thầy thuốc không khỏi mở miệng.

“Thầy Tần, sau này nếu gặp phải bệnh nhân có sáu ngón tay thì đừng đưa hắn về nhà chữa trị, tốt nhất nên chữa trị cho hắn ở tiệm thuốc”.

Thầy Tần có chút khó hiểu khi nghe điều này.

Lý Thanh Dung không nói thêm gì nữa, kiếp trước thầy Tần đã cứu một bệnh nhân có sáu ngón đưa về nhà chữa trị điều này đã thu hút một nhóm người gϊếŧ chết cả gia đình.

Vụ án tử này do phụ thân nàng đích thân thụ lý.

Tạ ơn tần thầy thuốc, để lại Mã Lưu, cùng Thúy Nhi đi tìm Tô đại nhân.

Nha Môn trung.

Trần Đạt tiễn Lý Minh Hiền đi.

“Đại nhân, xem ra Tiểu cô nương thật là nhất thời tình thế cấp bách, vì vào thành cứu mẫu thân, nàng đã lừa ngài. Không biết sao nàng ta lại đoán được ngài ở Giang Nam.

“Tiểu cô nương này cùng phụ thân của nàng ta thật sự khác nhau, Lý Minh Hiền nhìn thấy có chút chất phác như thế nào lại sinh ra một nữ nhân lại thông minh, nhanh nhạy”.

“Không quan trọng, hiện tại chúng ta đã xác nhận Lý Thanh Dung là kẻ nói dối, không cần thiết gặp cô ta nữa, rút người đi theo cô lại”.

Tô Khanh Dụ đi đến bàn công vụ.

“Âm thầm đem những người bị bắt giảm thả lỏng, không có chứng cớ, thì nghĩ ra biện pháp làm ra chứng cớ”.

“Vâng thưa đại nhân”.

Trong sân nhà của thầy thuốc Tần.

Lý Thanh Dung mang theo Thuý Nhi tìm được ngôi nhà mà những người Tô đại nhân phải tới đi theo nàng, nhưng lại phát hiện nhà trống hòn toàn không có ai.

Lý Thanh Dung cảm thấy lạnh sống lưng, tất cả những người này quay trở về, vậy chẳng lẽ Tô đại nhân đã biết nàng gạt người.

Nếu thật sự là như thế, bây giờ nàng muốn gặp lại Tô Đại nhân chỉ sợ rất mong manh

Chẳng bao lâu, sự nghi ngờ của nàng được thành sự thật, người nàng đã không gặp trong bảy hoặc tám năm nay đã đến. Phụ thân.

“Lý Thanh Dung, ngươi cho dù có lo lắng đến đâu, cũng không thể lấy an toàn của bản thân, mạo hiểm lừa gạt Tô đại nhân. Chúng ta có thể nhúng tay vào việc ở Giang Nam thật hay sao? Có thể ngươi gặp may, đại nhân Tô không phải là người so đo, bằng không kẻ như ta cũng không bảo vệ được ngươi”.

Lý Minh Hiền mở miệng.

Không cần suy nghĩ, Lý Thanh Dung trực tiếp hỏi lại.

“Phụ thân, Tô đại nhân hiện giờ đang ở đâu?”.

“Phủ đài nha môn”.

Lý Minh Hiền theo tiềm thức mở miệng .

Lý Thanh Dung nhìn Mã Lưu.

“Đi chuẩn bị xe ngựa, hiện tại phải đến phủ đài nha môn ngay”.