Chương 5: Thời gian

Thuý Nhi định đi ra ngoài, cũng không biết nghĩ đến điều gì bỗng dưng dừng lại.

“Đúng rồi tiểu thư ơi, chúng ta đã theo lão gia từ kinh thành đến Giang Nam tân thành, rồi hiện giờ đến Liễu Thành, cũng đã tiêu phí xa xỉ, hiện giờ đã gần tháng chín, lão gia cũng phải bắt đầu chuẩn bị cho lễ Tết của nhà bá phủ, mà chúng ta lại đến xin bạc…”.

Lý Thanh Dung nhăn mày lại.

“Chẳng lẽ mạng sống của nương ta lại không quan trọng bằng chuẩn bị quà Tết cho nhà bá phủ?”.

Thuý Nhi bị ánh mắt sắc bén của Lý Thanh Dung doạ sợ.

“Đương nhiên là thân thể của phu nhân quan trọng, nhưng đó giờ lão gia có lòng hiếu thảo…”.

Lý Thanh Dung nhấp một ngụm trà.

“Ngươi không cần lo, ta đã đồng ý số lượng bạc mà thầy thuốc cần, ngươi hiện tại chỉ cần lập tức cùng người đánh xe ngựa Mã Lưu quay về phủ một chuyến, để màu phụ thân ta đến”.

Thuý Nhi không nhịn được nhìn lén Lý Thanh Dung.

Lý Thanh Dung nhìn Thuý Nhi vẫn không nhúc nhích, không khỏi buông chén trà xuống bàn.

Thuý Nhi nhìn Lý Thanh Dung cẩn thận mở miệng.

“Tiểu thư, hay là để Mã Lưu về phủ báo cho lão gia đến đây, còn nô tù lo lắng cho người ở đây một mình lo cho phu nhân dù sao người cũng cả đêm không ngủ, sợ là mệt mỏi, nô tù ở đây cũng có thể giúp người”.

Nói xong Thuý Nhi hoảng hốt khi thấy Lý Thanh Dung quay lại nhìn mình, ánh mắt như nhìn thấu điều gì đó.

Thuý Nhi bị hoảng hốt, chỉ cản thấy có gì đó không ổn, sau đó giọng nói của Lý Thanh Dung vang lên

“Người nói cũng phải, vậy ngươi ở lại cũng được”.

Thuý Nhi nghe được tiểu thư của mình nói như thế, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bất quá không nhịn được lại nhìn lén Lý Thanh Dung một lần nữa.

Một lúc sau, thầy thuốc bước vào với hộp châm cứu.

Thuý Nhi nhìn thấy Lý Thanh Diệu đứng dậy bước tới và nói.

“Thầy thuốc chính là đem bí quyết tổ tiên truyền lại đến đây à?”.

Thanh âm có chút vội vàng.

Thầy thuốc nghe được Lý Thanh Dung nói thì sửng sốt, dừng một chút thì gật đầu “Phải”.

Lý Thanh Dung có vẻ thở phào nhẹ nhõm.

“Đa tạ thầy thuốc, ta không có bạc trong người, nhưng người đừng lo ta đã phân phó người mời phụ thân ta đến đây, khi phụ thân ta đến liền có bạc”.

Lý Thanh Dung nhìn thấy Thuý Nhi vẫn đang nghe lén.

“Thuý Nhi, vừa rồi ngươi không nghe ta dặn dò sao? Ngươi còn không mau kêu Mã Lưu về phủ mời cha ta đến đây?”.

Thuý Nhi vội vàng đáp rồi chạy ra ngoài.

Nhưng vừa tới cửa đã nghe được giọng của Lý Thanh Dung vang lên.

“Đúng rồi, Thuý Nhi ngươi dặn dò Mã Lưu đến phủ, và đưa đến đây ngươi chờ đón vừa thấy cha ta đến đây, lập tức đưa ông ấy vào”.

“Dù sao nếu vận khí không tốt, phụ thân ta không kịp đến đây, thầy thuốc Tần không cứu được nương chả ta thì cũng coi như đây là lần cuối phụ thân ta gặp nương ta”.

Nghe xong Thuý Nhi cuối cùng cũng quên mất mình muốn nghe lén cái gì, cũng không chú ý đến thầy thuốc, vội vàng đồng ý đi ra ngoài.

Lý Thanh Dung nhìn Thuý Nhi hoàn toàn biến mất, mới đi tới cửa khép lại.

“Thầy thuốc Tần, chúng ta bắt đầu thôi”.

Ở nha môn.

Trần Đạt đem Lý Minh Hiền trở về, mang hắn đến cho Tô Khanh Dụ đang xử lý công văn.

“Đại nhân, Lý huyện lệnh đã đến”.

Tô Khanh Dụ ngẩng đầy nhìn về hướng Lý Minh Hiền.

“Con gái của ngươi nói rằng nàng ta biết được đột phá khẩu ở nơi nào trong vụ án ở Giang Nam. Ta đoán nàng ấy biết được điều đó từ ngươi”.

Lý Minh Hiền há hốc mồm.

“Vụ án ở Giang Nam là gì? Nữ nhi của ta không có khả năng biết chuyện như vậy, ta còn chẳng biết được làm sao con gái ta có thể? Quan trọng hơn là nữ nhi của ta hiện giờ ở Hàn Sơn tự, Tô đại nhân ngài đang đùa tôi đấy à?”.

Chỗ của Lý Thanh Dung.

Thầy thuốc đang đâm từng chiếc ngân châm vào từng huyệt đạo của Tô thị.

Đúng như Thầy thuốc Tần nói, các huyệt đạo mà kim bạc xuyên qua cơ bản là ở cánh tay, vai, cổ quả thật không lộ ra nhiều.

Dù vậy, nếu người ngoài biết được chuyện này cũng chính là Đại nghịch bất đạo.

Ánh nến hắc lên, tiếng côn trùng kêu ríu rít bên ngoài.

Thời gian trôi qua vô cùng chậm rãi.

Mắt thấy chén trà nhỏ trong tay cũng dần vơi đi, Lý Thanh Dung hơi thả lỏng người, ngoài phòng cũng truyền tới thanh âm của Thuý Nhi.

“Tiểu thư, Mã Lưu đã rời đi được một lúc rồi, nô tỳ nghĩ lão gia đến cũng sẽ một lúc lâu nữa, tiểu thư có cần nô tỳ làm gì không?”.

Lý Thanh Dung nhướng mày, đi tới cửa vừa lúc cửa sắp mở ra.

“Phu nhân, phu nhân đã uống thuốc, trong hai tách trà cũng không thể xong được, đi chuẩn bị chút nước ấm. Ta đổ mồ hôi cũng khá nhiều cần tắm rửa một chút, thầy thuốc nói phu nhân không thể cử động được, tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây”.

Thuý Nhi không lập tức trả lời.

“Thuý Nhi?”.

Lý Thanh Dung thấy Thuý Nhi không trả lời liền hỏi lại.

“Vâng”.

Lúc này mới truyền tới thanh âm của Thuý Nhi.

Tần thầy thuốc không nhịn được nhìn thoáng qua Lý Thanh Dung.

Lý Thanh Dung quay đầu lại liền chú ý đến ánh mắt này.

“Chẳng lẽ mẫu thân ta không thể cử động ?”.

“Tốt nhất là nên nghỉ ngơi một đêm ở đây”.

“Vậy làm phiền thầy Tần”.

Lý Thanh Dung hơi ngừng lại.

“Đã châm cứu xong rồi à?”.

Thầy thuốc nhìn thoáng qua, gật đầu.

“Có thể rút”.

Thầy thuốc tháo từng chiếc kim bạc ra.

Sau khi Lý Thanh Dung nhìn thấy kim bạc đều bị lấy đi, nàng vất vả quấn áo khoác cho mẫu thân nàng.

Làm xong hết thảy, Lý Thanh Dung mới thở phào nhẹ nhõm.

Mà ngay phía sau, Thuý Nhi rót nước ấm trở lại, lúc này trực tiếp đẩy cửa vào.

Lý Thanh Dung không nói gì, chỉ là đợi Thuý Nhi đặt nước xuống.

Thuý Nhi nhìn một lượt căn phòng không thấy có gì bất thường nên không khỏi nghi hoặc.

“Còn không đi ra ngoài đóng cửa lại, phu nhân hiện không hứng được gió lạnh”.

Lý Thanh Dung khó chịu mở miệng.

Thuý Nhi lúc này mới gật đầu bước nhanh ra ngoài đóng cửa.

Mãi cho đến khi Thuý Nhi ra ngoài rồi, Lý Thanh Dung mới hướng mắt về phía thầy thuốc Tần.

“Thầy, mẫy thân ta được châm cứu như vậy, trường hợp khẩn cấp đã tạm thời giải quyết chưa?”.

“Tạm thời ổn định lại, suy cho cùng có thể kéo đến máy này, nếu là đã nhiều ngày như trước không khỏi thì vẫn là uy hϊếp đến tánh mạng”.

Lý Thanh Dung gật đầu, đi vòng qua bàn quỳ xuống trước mắt thầy thuốc Tần.

Thầy thuốc sửng sốt.

“Ngươi đây là?”.

Lý Thanh Dung ngẩng đầu.

“Thanh Dung còn có một việc muốn thỉnh cầu, hi vọng thầy Tần đáp ứng”.

Thầy thuốc theo bản năng mà hỏi lại.

“Sự tình gì?”.

“Ta hy vọng ngài đối với việc hôm nay khám và chữa bệnh cho mẫu thân ta sẽ chỉ nói với người ngoài chính là nương ta được cứu nhờ loại thuốc tốt từ gia truyền”.