Chương 4: Châm cứu

Nha môn đại viện.

Trần Đạt đi vào phòng gặp Tô Khanh Dụ đang ở trong phòng đang xử lý công vụ, đi tới trước mặt y.

“Đại nhân, đã thẩm vấn đám thích khách kia”.

Tô Khanh Dụ ngẩng đầu.

“Trong năm thích khách bị bắt sống, đã có ba người uống thuốc đột tự sát, còn lại hai người”.

Trần Đạt lại tiếp tục.

“Rốt cuộc cũng không có tác dụng gì, hai người không chịu khai, chúng ta cũng không có tang vật hay bằng chứng sổ sách trực tiếp nào”.

“Ngươi đã kiểm tra danh tính của những người theo chúng ta vào thành chưa?”.

“Đã tra xét, cô nương đó họ Lý tên là Thanh Dung, quả thật là đích nữ của Lý huyện lệnh”.

Trần Đạt lại hơi khựng lại một chút.

“Vậy những gì mà Lý Thanh Dung nói với ngài đều không phải là sai. Lý huyện lệnh thật sự đến từ Vĩnh Ninh phủ đích thực là người con trai thứ tư, nhưng là con của vợ lẽ, vốn là Giang Nam tân thành đích huyện lệnh, cũng không biết đắc tội với, cuộc sống khá khốn khổ đã bị đưa tới Liễu thành thâm sơn cùng cốc. Về phần quan hệ với ngài nhà ông bà ngoại Vĩnh Ninh hầu phủ, quan hệ xa thật, có lẽ như lời cô nương đó nói thì họ hàng xa với đại nhân, và đại nhân thật là biểu của Lý Thanh Dung”.

“Giang Nam tân thành?”.

Tô Khanh Dụ chỉ chủ ý mỗi bốn chữ mà không quan tâm vế sau.

“Vậy vụ án ở Giang Nam cũng liên lụy đến ông ta?”.

“Đúng, nhưng Lý huyện lệnh đã được chuyển đi trước sự việc này”.

Tô Khanh Dụ cuối cùng cũng đặt sách xuống.

“Chờ Lý Thanh Dung xem chuẩn cho mẫu thân xong, đem nàng mang lại đây”.

“Ngài sẽ không thực sự tin lời Tiểu cô nương nói sao?”.

Trần Đạt nhịn không được mở miệng.

Tô khanh Dụ không để ý tới Trần Đạt.

Sau khi nói, hắn ta lùi ra phía ra sau vài bước, suy nghĩ một lúc, chung quy mở miệng.

“Đại nhân, có thể cô gái đó đã lừa ngài, nếu thật như thế mong ngài đừng trách tội. Người do thuộc hạ phái đi theo cô nương trở về nói bệnh tình của mẫu thân Lý Thanh Dung quả thật không tốt, những lời nói với đại nhân là do cô nương quá lo mẫu thân của mình”.

“Lý Thanh Dung bây giờ đang ở với mẫu thân à?”.

Nói xong Trần Đạt thở dài, cảm nhận Tô Khanh Dụ sẽ không mở miệng nhưng sau đó Tô Khanh Dụ lạnh lùng thanh âm vang lên.

Trần Đạt vội vàng gật đầu.

“Vậy phái người Lý huyện lệnh tới đây”.

Lý Thanh Dung không biết trong nha môn đại viện đã xảy ra chuyện gì, thật cẩn thận đút thuốc cho mẫu thân, nhìn mẫu thân, miễn cưỡng một chút mới cất bát đi.

Thuốc này cũng không dễ uống, hơn phân nửa đã bị chiếc khăn tay của nàng hấp thụ.

“Thầy thuốc nói dược bên trong bỏ thêm trầm chuyên dùng để giảm đau, hình như có tác dụng hiệu quả, phu nhân sau khi uống xong, mày trở nên mịn màng hơn không còn nhăn nhó vì đau nữa”.

Thúy Nhi nói những lời nịn nọt tiểu thư.

Lý Thanh Dung cũng không để ý tới.

“Đi mời thầy thuốc vào”.

Thúy Nhi thấy nàng không hài lòng cũng không dám nói thêm cái gì, vâng dạ rồi vội vàng ra ngoài.

Thầy thuốc hiển nhiên vẫn đang chờ, cơ hồ là khi Lý Thanh Dung vừa đặt bát thuốc lên bàn, thì thầy thuốc liền theo Thúy Nhi đi vào.

“Nghe nói phu nhân đã uống thuốc rồi”.

Lý Thanh Dung đặt chiếc khăn tay ướt đẫm xuống.

“Là uống, nhưng chỉ uống ba phần”.

Thầy thuốc mặt mày khẽ buông lỏng.

“Đã tốt rồi, ta còn tưởng rằng sẽ không vào một chút nào, may mắn có thể uống được một ít, nếu không sẽ rất đau, dẫn đến tử vong”.

Lý Thanh Dung nhíu mày, kiếp trước nương của nàng đau đớn đến mất đi thanh âm.

“Đó là vì tiểu thư nhà ta hiếu thuận, tự mình cho phu nhân uống thuốc, dù phu hân có nôn ra nhưng tiểu thư không hề phiền hà gì chịu khó cho người uống”.

Thúy Nhi vội vàng xen mồm, nói xong còn nhìn về phía Lý Thanh Dung.

Lý Thanh Dung nhìn về phía thầy thuốc.

“Nương ta đã uống thuốc, bệnh sẽ tốt lên một ít?”.

“Có thể xem xét một lần nữa”.

Thầy thuốc không có gật đầu, chính là nhìn về phía Tô thị.

Lý Thanh Dung hiểu ý, rời đi để thầy thuốc xem chuẩn cho mẫu thân.

Một lát sau, thầy thuốc mới mở miệng.

“ Phu nhân miễn cưỡng có thể bình phục, nhưng phải đợi thêm một hai canh giờ nữa. Bệnh viêm ruột thừa, mặc dù ta không giỏi phán đoán, nhưng cái này phụ thuộc vào số mệnh, vận khí tốt đều có thể chữa trị, còn vận khí không tốt...”.

Lý Thanh Dung có chút lạnh lùng.

“Ta biết, nhưng thầy hiện này nương ta có khả năng cứu được hay không?”.

Lý Thanh Dung gắt gao nhìn thầy thuốc.

Thầy thuốc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Thanh Dung, do dự một lát.

“Nếu có thể uống thuốc, thì có thể, nhưng rốt cuộc vẫn là nhìn trời cao, ta kỳ thật có một cách chữa, tuy rằng không thể trị tận gốc bệnh của phu nhân, ít nhất có thể cam đoan phu nhân có thể sống”.

Thầy thuốc nói tới đây đột nhiên thay đổi chủ đề.

“Tiên sinh nhà của tiểu thư đang nơi nào”.

“Lão gia đang ở trong phủ, chúng tôi từ Hàn Sơn tự vội vã chạy tới đây, lão gia nhà chúng tôi còn chưa biết phu nhân bị bệnh”.

Thúy Nhi rất nhanh xen mồm.

“Cái này...”.

Thầy thuốc vẻ mặt trở nên chần chờ.

“Nếu là quý phủ lão gia ở đây thật hoàn hảo, nhưng..”.

Lý Thanh Dung hơi nhướng mày.

“Thúy Nhi, ngươi đi ra ngoài lấy chút nước ấm đến, ta đột nhiên hơi khó chịu”.

Thúy Nhi chính còn muốn nghe, có chút luyến tiếc rời đi.

Lý Thanh Dung lạnh lùng nhìn Thúy Nhi.

Thúy Nhi run lên.

“Nô tỳ đi ngay”.

Lý Thanh Dung lúc này mới nhìn về phía thầy thuốc.

“Thầy muốn nói gì cứ nói”.

Thầy thuốc cũng bị sự cẩn thận quan tâm của Lý Thanh Dung làm ngạc nhiên.

“Nếu mẫu thân người có thể châm cứu, có thể cứu được, nhưng chuyện này tốt nhất là phụ thân người làm chủ. Dù sao châm cứu loại chuyện này, sẽ làm lộ ra một ít da, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng hết sức chú ý”.

“Không cần chờ phụ thân ta”.

Lý Thanh Dung trực tiếp mở miệng.

“Nhưng...”.

“Việc này ta cí thể làm chủ, thầy thuốc ngài chỉ cần làm tốt việc của mình”.

Lý Thanh Dung nhìn về phía Tô thị, mẫu thân của nàng.

“Chỉ cần có thể cứu được mẫu thân của ta, những chuyện khác đều không quan trọng”.

Thầy thuốc bị câu trả lời của Lý Thanh Dung làm cảm động, dù sao ông cũng sẽ lựa chọn châm cứu để chữa trị, nếu người bên ngoài biết được, đối với Tiểu cô nương cũng sẽ có ảnh hưởng.

Bất quá, Tiểu cô nương trước mắt cũng chỉ ở độ tuổi mười mươi, nàng ta còn chưa hiểu hết những điều này, thầy thuốc do dự một chút rồi mở miệng.

“Tiểu cô nương, ngươi cũng biết danh tiết là thứ phải đặt nặng, chuyện này nếu là phụ thân ngươi, hẳn sẽ quyết định hoàn hảo, nói cho cùng những người đã khỏi bệnh được cứu sống, nhưng cuối cùng họ không thể chịu đựng được những chuyện như vật vì thế mà khoảng cách vợ chồng càng xa, cuối cùng đã chọn tự sát”.

Thầy thuốc tuy rằng mở miẻng, nhưng lại nói một cách mờ mịt.

“Ta biết, chuyện này ta có thể làm chủ, cũng có thể cam đoan tuyệt đối sẽ không có ảnh hưởng”.

Lý Thanh Dung nhìn về phía thầy thuốc, ông ấy vẫn còn đang chần chờ.

“Thầy thuốc, cứu người một mạng người so với xây bảy tầng tháp còn tốt hơn, chẳng lẽ ngài còn có thể bởi vì biết người bệnh cứu sống cũng sống không được bao lâu, sẽ không cứu sao?”.

Thầy thuốc nghe nói như thế không khỏi chấn động.

“Đương nhiên là ta sẽ trơ mắt nhìn, ta sẽ đi lấy bộ châm cứu”.

“Chờ một chút”.Thầy thuốc quay đầu lại.

“Còn có chuyện gì hay sao?”.

“Châm cứu này cần mất bao nhiêu thời gian?”.

Lý Thanh Dung lo lắng hỏi.

“Thời gian chỉ bằng uống một tách trà”.

Lý Thanh Dung gật đầu, sau đó thầy thuốc liền rời đi.

Thầy thuốc rời đi không lâu, Thuý Nhi vội vàng bưng ấm nước trở lại, thấy thầy thuốc không có ở đó liền có một chút thất vọng đặt ấm trà lên bàn.

“Tiểu thư, thầy thuốc nói thế nào? Phu nhân có thể cứu được không?”.

Lý Thanh Dung hơi dừng lại, sau đó lại tiếp tục lau mồ hôi trên trán mẫu thân.

“Có, nhưng chỉ có ba phần nắm chắc, may mắn thay tổ tiên trong nhà ông ấy có loại thuốc đặc biệt có thể cứu được người bệnh, nhưng có điều giá tương đối cao, ta cũng chưa chắc có đủ bạc trong người, nhưng bác sĩ lại muốn xem bạc trước khi đưa thuốc. Vì thế ngươi cũng Mã Lưu về nhà xin lão gia một ít bạc mang đến đây”.