Chương 3: Chuẩn đoán

Dưới ngọn đèn dầu.

Sau khi thầy thuốc đã khám cho mẫu thân của Lý Thanh Dung liền chau mày.

“Sao không đưa người bệnh đến đây sớm hơn, trì hoãn như vậy sẽ rất nghiêm trọng”.

“Phu nhân của chúng tôi không hề nói bà ấy không khỏe, đến khi tiểu thư phát hiện ra thì bà ấy đã như thế này rồi, nên tiểu thư mới đưa phu nhân xuống núi tìm thầy thuốc nhưng bà ấy lại nhất quyết không chịu nên mới chậm trễ như vậy”.

Thầy thuốc kinh nhạc nhìn thoáng qua Lý Thanh Dung bên cạnh.

“Tiểu thư thật sáng suốt, biết ngay căn bệnh này không thể trì hoãn được”.

Lý Thanh Dung tựa hồ như không nghe thấy sự khen ngợi, chỉ nhìn thần y.

“Vậy mẫu thân ta như thế nào rồi? Bà ấy bệnh gì?”.

Thầy thuốc nhìn Lý Thanh Dung có chút không đành lòng, rốt cuộc cũng đành mở miệng.

“Mẫu thân ngươi bệnh viêm ruột thừa”.

Thúy Nhi nhịn không được kinh hô, viêm ruột thừa chính là căn bệnh hiểm nghèo.

Lý Thanh Dung run rẩy.

“Có thể cứu được?”.

“Tuy rằng các người đã cố gắng suốt đêm đưa tới, nhưng mẫu thân ngươi đã là trọng bệnh, chỉ sợ rằng đã chịu đau rất nhiều lần, cũng không biết vì sao, tựa hồ như ta chưa từng thấy qua”.

Lý Thanh Dung ổn định thanh âm.

“Ông có thể chữa khỏi không?”.

“Chúng ta chỉ có thể tận lực thuận theo vận mệnh, tốt nhất là ngươi sớm đưa đi..”.

Nếu đã muộn vậy thì chỉ có thể chờ chết.

Lý Thanh Dung cố gắng vịn vào bàn đỡ người không thể ngã quỵ, sau đó gật đầu bảo Thúy Nhi đi lấy thuốc như lời thần y đã dặn, thấy Lý Thanh Dung còn nhỏ, ông thở dài.

“Ngươi không quen với y học, vẫn là ta đi, ngươi đừng quá lo lắng, nếu là vận khí tốt, vẫn là có cơ hội cứu được bà ấy”.

“Cảm ơn ông”.

Sau khi thầy thuốc rời đi, Lý Thanh Dung mới đi đến bênh cạnh mẫu thân.

“Nương, tại sao biết mình không khỏe lại còn cố chấp đến Hàn Sơn tự? Vì sao đau cũng chưa từng nói”.

Cơn đau do áp xe ruột rõ ràng đã tiêu hao toàn bộ khí lực. Tô thị vô lực trả lời, ngay cả Lý Thanh Dung thậm chí không nghe thấy lời nói của bà có lẽ đã quá nặng rồi.

Lý Thanh Dung nhìn về phía Thúy Nhi.

“Thầy thuốc nói nương ta mắc bệnh này đau rất nhiều lần. Ngươi ở bên phu nhân hầu hạ, chẳng lẽ một lần cũng chưa phát hiện ?”.

Thúy Nhi co rúm người lại một chút.

“Nô tỳ, nô tỳ phát hiện ra một lần, nhưng phu nhân sống chết không muốn đi xem chuẩn đoán của thầy thuốc”.

“Tại sao mẫu thân lại không chịu đi xem chuẩn”.

“Cái này, nô tỳ cũng không biết”.

“Ngươi thật sự không biết”.

Lý Thanh Dung nhìn thẳng vào mắt Thúy Nhi .

Đôi mắt của Thúy Nhi thể hiện sự sợ hãi.

“Ngươi hiện tại không trả lời cũng không sao, nhưng nếu ngươi để cho ta biết ngươi có biết điều gì đó mà lại giấu giếm, thì phạt 30 trượng”.

Lý Thanh Dung vừa nói vừa dừng lại một chút, trừng mắt nhìn Thúy Nhi.

“Ta biết thân thế của ngươi, không ở trong tay nương của ta, nhưng nếu ngươi không chăm sóc tốt cho chủ nhân của mình, cho dù ta có sai người đánh chết ngươi, cũng sẽ không ai nói gì được”.

Giấy tờ về thân thế của Thúy Nhi không nằm trong tay của mẫu thân Lý Thanh Dung mà ở kinh thành, lúc kiếp trước sau khi quay về kinh thành cô mới biết”.

Thúy Nhi vừa nghe thấy, sắc mặt liền đại biến, hiển nhiên không nghĩ Lý Thanh Dung lại biết chuyện này, theo bản năng quỳ xuống

“Tiểu thư tha mạng”.

“Vậy ngươi nói xem, mẫu thân ta gặp chuyện gì? Có chuyện gì có bệnh mà không xem, còn lại đến Hàn Sơn tự”.

Thúy Nhi trong lúc nhất thời nước mắt lưng tròng.

“Không phải nô tỳ không muốn nói, thật sự là phu nhân không muốn nô tỳ nói cho tiểu thư biết”.

Nói tới đây, Thúy Nhi lén nhìn Lý Thanh Dung, lại thấy nét mặt của Lý Thanh Dung không chút thay đổi, vội vàng tiếp tục.

“Phu nhân gần đây tâm tình không được tốt, vốn dĩ bà ấy muốn đưa tiểu thư về nhà ông bà ngoại, nhưng không ngờ là lão gia lại bị đưa tới Liễu châu như vậy, đến nơi thâm sơn cùng cốc đảm đương tri huyện, phu nhân không còn cách khác phải đi theo lão gia, vì thế mà tâm trạng của phu nhân càng ngày càng tệ, tôi thấy sắc mặt phu nhân trắng bệch, nô tì chỉ nghĩ là do đi đường mệt mỏi nhưng không ngờ lại bệnh liên miên, tất cả đều do nô tì không chăm sóc chu đáo”.

Lý Thanh Dung nắm chặt tay lại khó chịu càng thêm khó chịu.

“Nói cụ thể là nương ta sẽ không bởi vì chịu khổ mà tâm tình phiền đến mức không đi xem chuẩn, nỗi đau của bệnh việm này khủng khϊếp hơn cả đau khổ nữa”.

Kiếp trước nàng chưa từng nghe Thúy Nhi đề cập đến chuyện này, khi đó nàng thật ngây thơ, mẫu thân đột nhiên chết bắt đắc kỳ tử, nàng chỉ biết đau buồn thương tâm, phụ thân lại chẳng thể chăm sóc cho nàng nên phải đuổi cô về kinh.

Lý Thanh Dung nhìn về phía Thúy Nhi, Thúy Nhi hiểm nhiên biết điều gì đó, nhưng nghĩ rằng nàng ta còn nhỏ tuổi, không thể làm được gì.

“Ngươi không nói cho ta biết cũng không sao, chuyện này ta sẽ điều tra, nương ta gặp chuyện gì thì quay về ngươi sẽ linh phạt, hai mươi trượng đối với ngươi mà nói hiển nhiên là thiếu, đến lúc đó sẽ là bốn mươi trượng”.

Lý Thanh Dung bình tĩnh mở miệng.

“Lão gia sẽ không trừng phạt người như thế”.

Vừa nghe bốn mươi trượng, Thúy Nhi nóng nảy bật lại tiểu thư.

“Phụ thân ta luôn bận rộn, nương không ở đây, cho nên ta đương nhiên sẽ phụ trách việc trong nhà, tính tình ta không tốt, không chịu được hạt cát trong mắt, ngươi đã lừa gạt ta, thì không cần giữ lại làm gì”.

Lý Thanh Dung thanh âm lãnh tới cực điểm.

Lúc này Thúy Nhi mới ý thức được, liền sợ hãi rùng mình, vội vàng thưa chuyện.

“Có thư từ kinh về, nói phu nhân nhiều năm đi theo lão gia như vậy, không thể làm lão gia thăng quan tiến chức, còn làm cho lão gia bị phóng tới một nơi hẻo lánh ở địa phương làm quan, nói tất cả đều là phu nhân không quản lý được, cũng không thể giúp được lão gia..”.

Lý Thanh Dung hơi lạnh lẻ, nàng không biết còn có chuyện như vật, chính là phụ thân chức quan phập phồng, liên quan gì đến mẫu thân của nàng?.

“Nếu chỉ như vậy thôi, sao có thể khiến sức khỏe của mẹ ta trở nên tồi tệ như vậy, chuyện gì, nói mau chuyện gì đã khiến cho nương ta không khỏe càng không nói”.

“Trong thư, lão thái thái ở kinh thành nói là, nếu phu nhân ở hậu viện không giúp được gì, thì sẽ phái người có ích hơn đến hậu viện trông coi”.

Thúy Nhi cẩn thận mở miệng.

Lý Thanh Dung không khỏi cảm thấy đau xót cho chính mẫu thân của mình.

Mấy năm trước, phụ thân của nàng đã đưa một đứa bé trai về kinh mà kêu nương của nàng chăm sóc, nhưng nương không phải ruột thịt gì nên đã không thể chăm sóc tốt cho đứa trẻ đó, hiện giờ lại như vậy, chẳng phải muốn bức tử mẫu thân nàng vì không chăm sóc tốt cho đứa trẻ được xem là đệ đệ của nàng?.

Chẳng phải ý của bọn họ chính là một người bất tài, vô dụng làm sao có phẩm giá để sống trên đời này nếu không thể chăm sóc con cái, chăm sóc chồng mình.

Không cần động thủ, cũng đã làm cho tâm người ta lạnh, chán nản và cuối cùng là bỏ cuộc trong vô vọng.

Lý Thanh Dung nhắm mắt lại một hồi lâu mới dịu lại.

“Trong thư có nói ai được cử đến Liễu Thành chăm sóc cha ta không?”.

“Chung Di nương”.

Thúy Nhi thật cẩn trọng trong lời nói, nhắc tới ba chữ này hiển nhiên còn có chút tức giận.

Lý Thanh Dung nhìn Thúy Nhi.

“Trừ lần đó ra, còn có cái gì khác nữa à?”.

Thúy Nhi cúi đầu.

“Hình như đã nói đến việc tiểu thư tuổi tác cũng tới rồi, nên trở về kinh, kẻo người ở bên ngoài giáo dục không tốt bằng ở kinh thành”.

Bàn tay cầm khăn tay của Lý Thanh Dung hơi siết chặt.

“Họ đề cập mấy tháng nữa sẽ quay về?”.

“Nói là mười nguyệt khởi hành, trở về vừa lúc có thể ở nhà mừng lễ năm mới”.

Mọi tin tức về Lý Thanh Dung tất cả đều tiêu ở mười nguyệt lý.

Kiếp trước nàng cũng định trở về thành vào mười nguyệt, chính là lúc đó mẫu thân qua đời, nàng đưa linh cữu của nương về kinh, khi đó nàng còn ngày rằng một đời không trở về kinh thành nữa. Không ngờ việc này sớm đã được định.

Hơn nữa, những nữ nhân của Vĩnh Ninh phủ đều có ích, làm sao có thể lãng phí ở bên ngoài, tự nhiên sẽ được đưa về kinh, niết ở trong tay.

Vốn dĩ nàng muốn sống yên bình một đời, nhưng cuối cùng lại buộc phải quay trở về. Đừng trách lần này nàng không khách khí

Lý Thanh Dung áp chế sự dao động trong lòng

“Trừ lần đó ra, ngươi còn chuyện gì giấu ta mà không nói cho ta biết sao?”.

Lý Thanh Dung nói xong một hơi, dừng lại một chút, nhìn Thúy Nhi đang quỳ trên mặt đất.

“Ngươi có thể suy nghĩ một chút, ta nói rồi, trong mắt của ta không chấp nhận được hạt cát”.

“Thật là không có”.

Thúy Nhi nhìn Lý Thanh Dung, sắc mặt tái nhợt.

“Đùng rồi, phu nhân...phu nhân muốn đưa người sang nhà ông bà ngoại, tựa là vì đem người hứa hẹn với cữu lão gia”.

Lý Thanh Dung nhẹ buông lỏng tay, khăn tay trong tay từ từ bay xuống mặt đất.

Sở dĩ cô bình tĩnh trước sinh tử của mẫu thân, ngoài việc biết nương sẽ chết trong giai đoạn này, bởi vì hận thù, nàng hân mẫu thân biết cô không thích cái kinh thành đáng sợ đó, biết bản thân mình sắp chết, không tính toán gì cho con cái, nương không bao giờ nghĩ rằng nương cố gắng hết sức nhưng rõ ràng nỗ lực của mẫu thân đều không thành công, đó cũng chỉ là cọng rơm cuối cùng, khiến bà càng thêm tuyệt vọng mà thôi.

Lý Thanh Dung tay nhẹ run, không nói được lời nào nữa, cũng may phía sau ngoài cửa vang lên tiếng thầy thuốc.

“Tiểu thư, thuốc của mẫu thân người đã được chuẩn bị xong rồi “

Lý Thanh Dung hít một hơi thật sâu, phân phó Thúy Nhi.

“Đi mang thuốc vào”.

Cũng may mắn thay, nàng không làm gì sai, liều mạng đưa mẫu thân đến đây, chỉ hy vọng mẫu thân có thể có một tia may mắn sóng sót.