Chương 2: Xuất hiện cùng lúc

Đều bị hỏi thân phận, hộ vệ của Tô Khanh Dụ đưa ra một cái lệnh bài, thị vệ ở cổng thành đốt lửa để nhận dạng, lâpk tức có một thủ lĩnh đi xuống.

“Chúng thần không nghĩ tới là Định Viễn tướng quân lại đến. Mở cổng thành”.

Lý Thanh Dung nghe được Định Viễn tướng quân thì hơi sững sốt, nguyên lai hiện giờ Tô Khanh Dụ không còn là tướng quân hai phẩm nữa mà là ngữ phẩm chính là Định Viễn tướng quân rồi. Hơn nữa, Tô Khanh Dụ chỉ mới là một thanh niên không quá hai mươi , danh tiếng hắn vang xa, kiến người trong và ngoài triều đình khϊếp sợ.

Hắn lúc này đã là thanh niên số một kinh thành, dù ở tuổi tác vẫn còn nhỏ, hơn nữa hắn lại là thần tướng được đương kim hoàng đế sủng thần, nàng nhớ kỹ từng chi tiết. Nói cách khác, lúc này Tô Khanh Dụ đã đến Giang Nam điều tra vụ án, chính vụ án này đã khiến cả triều đình biết đương kim thánh thượng sủng ái hắn ta đến nhường nào.

Chỉ chốc lát, cổng thành mở ra.

Thủ vệ lập tức đứng canh ở cổng thành, cố ý chặn xe ngựa của nàng, hiển nhiên định để đám người vào cổng thành rồi đóng cửa thành, không cho Lý Thanh Dung vào.

“Ân....” Một âm thanh khó chịu phát ra từ bên cạnh nàng.

Lý Thanh Dung quay đầu lại, dưới ánh trăng, mẫu thân của nàng mặt càng tái nhợt.

Nàng cũng phải không hiểu ở lại Hàn Sơn tự cũng có thể cứu được mẫu thân, hoặc có thể là nhờ thần y ở đó chữa cũng có thể, chỉ là kiếp trước mẫu thân đã đợi ở Hàn Sơn tự một ngày, tới khi thầy thuốc tới, thuốc và kim châm đã không còn tác dụng gì nữa rồi.

Bây giờ khi cửa thành đóng lại, chẳng phải là muốn đợi cho chuyển ngày mới có thể gặp thầy thuốc hay sao.

Nàng nhìn thấy, Tô Khanh Dụ dẫn phạm nhân vào thành.

“Tô đại nhân xin dừng bước”.

Lý Thanh Dung nghiến răng mở miệng.

Một tiếng Tô đại nhân, cả binh đoàn người áp giải phạm nhân đều tạm dùng, bởi vì mọi người trong đội này đều biết rằng chủ nhân của họ, Tướng quân Định Viễn, họ Tô.

Trên thực tế, những người này từ lúc đến cửa thành, liền chú ý đến Lý Thanh Dung, nhưng quân quy rất nghiêm ngặt, cũng chỉ có lúc trước hỏi qua Lý Thanh Dung thì Trần Đạt nhìn thoáng qua vài lần mà thôi.

Bây giờ Lý Thanh Dung kêu ra Tô Khanh Dụ, kêu đích danh Họ của hắn, mọi người đều nhìn về nàng, nhưng ánh mắt có chút kỳ quái.

Tô Khanh Dụ kéo chặt dây cương của ngựa, quay đầu với ánh mắt sắt lạnh nhìn về phía Lý Thanh Dung. Như một đao sắc bén tiến phóng tới.

Lý Thanh Dung hơi siết chặt tay, nhưng vẫn là ngửa đầu về phía Tô Khanh Dụ.

“Tô đại nhân, tôi là con gái của Lý huyện lệnh, ở Liễu thành, mẫu thân của ta bệnh nặng...”.

“Liên quan gì đến ta?”.

Một giọng nói lạnh lùng cắt đứt tiếng nói của Lý Thanh Dung.

Mọi người dừng lại, có chút đồng tình nhìn về phía Lý Thanh Dung, đại nhân của bọn họ cho tới bây giờ đều lạnh lùng như vậy

Lý Thanh Dung cũng hơi khựng lại, những vẫn kiên định ngửa đầu nhìn Tô Khanh Dụ, giống như lời cự tuyệt bình thường.

“Ta cầu xin đại nhân mang ta đi cùng vào Liễu Thành”.

Tô Khanh Dụ nhìn Lý Thanh Dung.

Những thị vệ đi theo cảm nhận được ánh mắt trầm lặng này, không khỏi khẩn trương nuốt nước miếng, Tiểu cô nương thoạt nhìn nho nho, hẳn là bị tướng quân của bọn họ hù dọa rồi.

Có lẽ đã đến lúc phải cuối đầu sớm.

Ai đã cho phép Tiểu cô nương liều gặp Tô lạnh lùng và cứng rắn của bọn họ kia chứ?.

“Ta nói, ta và các người có liên hệ gì đâu?”.

Một hồi lâu sau, Tiểu cô nương thế nhưng vẫn không cúi đầu, cuối cùng là Tô Khanh Dụ lại mở miệng, vừa nói vừa quay đầu điều khiển ngựa về phía trước.

Lý Thanh Dung nhíu mày, tiến lên phía trước một bước, lại bị Thúy Nhi giữ chặt.

Lý Thanh Dung nhìn về phía mẫu thân trên xe ngựa cuối cùng ném Thúy Nhi đi, nhìn bóng lưng của Tô Khanh Dụ lớn tiếng mở miệng.

“Ta biết đại nhân tới Giang Nam làm gì, ta cũng biết ngài muốn đột phá ở nơi nào, đại nhân cảm thấy nếu biết đến như vậy, thì việc ta vào thành cùng ngày có xem là có quan hệ không?.

Tô Khanh Dụ dừng ngựa lại, ánh mắt nguy hiểm nheo lại.

Các hộ vệ riêng của Tô Khanh Dụ cũng nhịn không được, khẩn trương nhìn về phía Lý Thanh Dung ánh mắt ở nên tinh vi, không ai có thể uy hϊếp được đại nhân, ai có ý nghĩ như vậy đều biến thành tro bụi.

Nàng ta ghê gớm thật.

Lý Thanh Dung duỗi thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng Tô Khanh Dụ.

Nói thật thì cô cũng từng nghe nói, những kẻ uy hϊếp tướng quân tương lai của trấn quân, sau này chính là Đại tướng quân, đàm phán không có kết cục tốt, nhưng nàng nhất định phải vào thành, bệnh tình của mẫu thân nàng không thể chờ đợi.

“Phụ thân ta là Lý huyện Lệnh thành, là con trai thứ tư của Vĩnh Ninh bá, nói gần nói xa, cùng nhà mẫu thân của Tô đại nhân, Vĩnh Ninh hầu phủ cũng có chút liên quan, là bà con xa, ta nên kêu ngài một tiếng biểu cậu, hiện nay mẫu thân của ta bệnh nặng, bắt đắc dĩ như thế mới mở miệng, biểu cậu chịu giúp ta một phần, ta không cầu điều gì, chỉ cần vào thành tìm đại phu xem cho mẫu thân”.

Lý Thanh Dung trong ánh mắt thủy quang vi thiểm, nhưng lại lộ ra tính quật cường.

Tô Khanh Dụ nhìn thấy luồng khi sát khí, trong ánh mắt hơi lóe lên, không biết trong lòng đang nghĩ gì, nhưng không nói một lời trực tiếp kéo dây cương tiếp tục tiến về phía trước.

Lý Thanh Dung thở phào nhẹ nhõm, nhưng toàn thân mềm nhũn ra, dưới ánh mắt lạnh như băng đấy, cô vô cùng căng thẳng, mặc dù kiếp trước cô nghe nói tướng quân Tô Khanh Dụ là người tàn nhẫn, sẽ không làm tổn thương những người vô tội, nhưng ở trước mặt hắn dưới ánh nhìn sát khí như vậy, cảm giác này vẫn không hề thoải mái được.

Bất quá Lý Thanh Dung trầm tĩnh lại, rất nhanh liền phân phó người đánh xe ngựa đuổi kịp đám người áp giải phạm nhân

Người đánh xe ngựa co rúm lại.

“Tiểu thư, đại nhân kia nhìn như không có đồng ý...”.

“Người đó là biểu cậu của ta, không cự tuyệt chính là đồng ý cho chúng ta đi theo ông ấy. Ngươi lập tức đi theo bọn họ cho ta”

Xe ngựa chầm chậm đi theo đội ngũ.

Hộ vệ Trần Đạt nhìn thấy tình huống này, không khỏi nói với Tô Khanh Dụ.

“Đại nhân, Tiểu cô nương kia bảo xe ngựa đi theo đội của chúng ta, ngài...”.

Rõ ràng tiểu cô nương không được đại nhân của bọn họ đồng ý, liền mặt dày mày dạn đuổi theo.

Tô Khanh Dụ nhìn thoáng qua Trần Đạt.

Trần Đạt lập tức cúi đầu, cảm giác tiếng vó ngựa bắt đầu từ xa, lúc thị vệ thở phào nhẹ nhõm, hắn nghe thấy một giọng nói lạnh lùng.

“Khi nào mẫu thân của nàng hoàn bệnh, mang nàng đến gặp ta”.