Chương 1: Trở về thành

“Sahhhh.”

Ngoài xe ngựa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, nha hoàn Thúy Nhi vén rèm lên, nhìn qua khe hở nhỏ bên ngoài, không khỏi nhắm mắt lại nhìn cô gái trong xe ngựa đang tập trung tinh thần.

"Tiểu thư ơi, bên ngoài đang vội vã. Một nhóm người mặc đồ đen ở bên ngoài. Đã nửa đêm rồi, chúng ta thật sự phải lái xe như thế này cả đêm sao?."

"Mẫu thân ta bị bệnh, dù thế nào đi nữa, lúc này ta cũng phải nhanh chóng về. Trong thành mới có thần y giỏi."

Nhìn thấy Lý Thanh Dung nói như vậy, Thúy Nhi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng không khỏi lại liếc nhìn tiểu thư của mình một cái.

Mấy ngày trước, tiểu thư đột nhiên ngất xỉu ở Hàn Sơn tự rồi tỉnh lại ngay sau đó, nàng trở nên khác lạ một chút, tính tình sôi nổi thường ngày bỗng trở nên im lặng, ngay cả phu nhân cũng đột nhiên lâm bệnh nặng, nhưng nàng không hề hoảng sợ mà bình tĩnh đến lạ thường, bình tĩnh xử lý mọi chuyện và kiên quyết ra lệnh trở về thành phố trong đêm.

Nếu tiểu thư đã đến tuổi cặp kê có lẽ cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng hiện tại tiểu thư chỉ mới mười hai tuổi, hơi thở của phu nhân càng ngày càng yếu đi, nhưng dù vậy tiểu thư trên mặt cũng không tỏ ra một chút cảm xúc nào.

Lý Thanh Dung một lần nữa nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt có chút run rẩy.

Nàng đã sớm cảm nhận được sự chú ý của Thúy Nhi, nhưng lúc này nàng không có tâm trạng làm ra vẻ như chính mình mười hai tuổi.

Bởi vì kiếp trước của nàng, chính vì bệnh như thế này mà trong vòng một năm đã mất, cũng chính vì cái chết của mẫu thân mà nàng mới bị đuổi về kinh thành.

Sau khi quay về kinh thành, đã có rất nhiều chuyện xảy ra với nàng, khiến nàng đời này không muốn nhớ lại .

Ban đầu nàng vui vẻ mà đón nhận, sau đó lại phát hiện những người đó đối với nàng thái độ vô cùng khó chịu, liền không thể tiếp tục vui vẻ.

Khi nàng được gả đi, nàng tưởng mình đã trốn thoát nhưng cuối cùng lại bị gài bẫy, nàng trơ mắt nhìn thấy chính mình bị diệt khẩu.

Đang nghĩ ngợi, thì xe ngựa bắt đầu hoảng loạn rung chuyển.

"Tiểu thư, không ổn, phía trước có hai nhóm người đang đánh nhau, chúng ta tiếp tục đi, tôi sợ..." Giọng nói lo lắng của người đánh xe ngựa vang lên .

Lý Thanh dung vén màn xe để nhìn, liền thấy phía trước ngựa gầm lên, hai đội quân trang phục màu đen giơ kiếm tấn công lẫn nhau, trong đêm tối, ánh sáng sắc bén lóe lên trước mắt mọi người.

Thanh kiếm vừa lướt qua, hiện ra một bóng người.

Lý Thanh Dung hơi sửng người.

Người đánh xe sợ hãi.

“Tiểu thư, chúng ta nhanh chóng quay đầu đi, khi họ đánh nhau xong, thì chúng sẽ tấn công chúng ta đấy”.

Lý Thanh Dung bừng tỉnh, nhìn về phía bên trong xe ngựa, mẫu thân với sắc mặt tái nhợt, hơi thở đau đớn càng yếu ớt dần.

“Chờ một chút, sẽ không lâu họ sẽ kết thút. Sau đó chúng ta tiếp tục lên đường”.

Lý Thanh Dung nói rất nhanh, lời nói vô cùng đanh thép.

Người đánh xe sợ hãi, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Mẫu thân bệnh nặng, tiểu thư lại chẳng màng cớ sự cử người về thành nhờ thần y chứ không để mẫu thân của nàng vào chùa dưỡng sức, nửa đêm nàng ta vội vàng như thế này, bây giờ lại gặp phải hỗn chiến giữa hai nhóm người này, thế mà nàng còn không chịu rút lui, quả thật muốn hại chết kẻ ti tiện như chúng thần.

“Phía trước giao tranh thật sự đã dừng lại, tiểu thư, quả thật đoán như thần, tại sao có thể đoán trước được như thế?”.

Thúy Nhi kinh ngạc, sắp hét lên đến nơi nhưng nhìn ánh mắt của tiểu thư nàng phải kiềm chế.

Người đánh xe không cần phải quay đầu lại, phía trước có hai người một ngựa giằng co nhau, chỉ trong một thời gian ngắn đã phân được thắng bại.

“Tiếp tục chạy đi”.

Lý Thanh Dung không nói gì nữa chỉ buông màn xe xuống, hạ lệnh.

Nhưng người đánh xe vẫn còn sợ những người mặc đồ đen còn lại, không ai biết được họ có quay sang tấn công chiếc xe ngựa này hay không.

“Đội chiến thắng đến từ quan phủ, sẽ không làm tổn thương người đi đường. Nhanh lên, mau chạy đi”.

Lúc này giọng của Lý Thanh Dung lại tiếp tục vang lên từ phía bên trong xe ngựa.

Người đánh xe vô thức nghe theo, vung roi vào ngụa bắt đầu chạy tiếp, nhưng một chút hắn lại cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Tại sao hắn lại phải nghe lời một cô gái chỉ mới mười hai mà thôi, lỡ bọn áo đen làm gì bọn họ thì phải làm thế nào đây.

Người đánh xe căng thẳng đến mức không dám thở khi đi ngang người mặc đồ đen.

“Đứng lại”.

Người đàn ông mặc đồ đen đứng phía trước cổ xe ngựa chặn đường.

Người đánh xe ngựa thầm nghĩ “XONG RỒI”, hai chân run cả lên.

“Ai ở trong xe ngựa?”.

Nhưng đúng lúc này, rèm xe lại mở ra, lộ ra nàng mới mười hai tuổi, Tiểu thư Lý Thanh Dung.

“Ta là con của Lý huyện lệnh, mẫu thân ta bệnh nặng nên ta đưa bà về kinh thành để xem thầy thuốc”.

Người đặt câu hỏi vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy Lý Thanh Dung.

Đánh xe ngựa trong lòng hoảng sợ, phân vân không biết có nên lập tức đào tẩu hay không, rồi trợn mắt lớn vì người đang đến gần thật ra lại đang mặc quan phục công vụ.

Màu sắc của quần áo thật sự không phải là đen, mà là nâu đỏ.

Chính là bộ quan phục này có chút quen, có chút xa lạ, có chút khác nhau với trang phục quan nhỏ.

Sau khi người đàn ông kiểm tra xe ngựa, xác định bên trong xe ngựa thật sự chỉ có Lý Thanh Dung, Thúy nhi cùng Lý phu nhân bệnh nặng, lập tức nhường đường.

Người đánh xe không khỏi dụi dụi mắt, cuối cùng kinh ngạc nhìn tiểu thư nhà mình.

Làm sao tiểu thư có thể xác định đúng như thế?.

Đêm tối như vậy, hắn thậm chí không nhìn rõ quần áo của người này, mà tiểu thư đã đoán đúng như thế.

Trên thực tế, không chỉ có người đánh xe kinh ngạc, đội kỵ binh cố ý mai phục ở đây cũng rất ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của Lý Thanh Dung.

“Đại nhân, thật sự là kì lạ. Trong xe ngựa chỉ có ba người, hai tiểu cô nương, và một người bệnh nặng đích thị là Lý phu nhân. Một đoàn người như này mà không quay đầu bỏ chạy khi gặp chúng tôi chém gϊếŧ như thế này. Đặc biệt là người trả lời câu hỏi, không phải tiểu cô nương kia đích thị là nha hoàn, ngược lại còn người kia chỉ khoảng mười hai tuổi, điều đáng ngạc nhiên là cô ấy không hề tỏ ra sợ sệt khi nhìn thấy tôi, thật sự gan lớn, như thế cô ta biết được chúng ta sẽ không làm tổn thương bọn họ”.

Trần Đạt báo cáo với Tô Khanh Dụ.

Tô Khanh Dụ chỉ liếc mắt nhìn xe ngựa đang rời đi, liền lạnh giọng hạ lệnh.

“Làm chính sự quan trọng hơn, lập tức thẩm vấn những sát thủ này và kể cả những người có liên quan đến vụ ở Giang Nam”.

Tô Khanh Dụ trước khi đi nhìn thoáng qua xe ngựa đã đi xa.

“Phái người đi theo xe ngựa này, xác nhận thân phận những người trên xe”.

Lý Thanh Dung không biết những chuyện này. Chỉ lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán mẫu thân.

“Nương, hãy kiên trì một chút, chúng ta sẽ mau chóng về thành”.

“Tiểu thư, làm sao cô biết được hai đội sẽ sớm phân định thắng bại ?”.

Tay Lý Thanh Dung hơi khựng lại.

Nhưng nàng chẳng nói gì.

Nàng nhận ra người lãnh đạo là ai.

Người đó là một Đại tướng quân trấn áp quân đội cao cấp, mặc dù nàng kiếp trước như thế nào, nhưng cô cũng đã từng một vài lần nghe đến người này.

Có tin đồn rằng người đàn ông này mạnh mẽ đến mức có thể tiêu diệt hàng ngàn quân địch trên chiến trường chỉ với vạn binh mã.

Nhưng cũng là người máu lạnh và độc ác, có thể gϊếŧ hàng trăm ngàn quân địch không chớp mắt, nàng bởi đã từng gặp tướng quân một vài lần vì gia đình phu quân của nàng ở dưới sự chỉ huy của hắn ta, và vì tin đồn về những việc làm của hắn tàn độc như thế nào nên nàng mới nhớ.

Người như vậy nhất định đang dẫn đầu một quân đội tinh nhuệ. Khi gặp những người có số lượng ngang nhau, người chiến thắng tựu nhiên sẽ nhanh phân ra thắng bại.

Những chuyện này không thể chia sẻ với người khác. Lý Thanh Dung lại tiếp tục lau mồ hôi trên trán của mẫu thân.

“Chỉ là đoán thôi”.

Cô không muốn nghĩ tới chuyện về quá khứ đen tối đó nữa, bây giờ chỉ cần nhanh chóng về kinh thành là được.

“Bảo người đánh xe nhanh lên”.

Thúy Nhi còn muốn hỏi lại, nghe được Lý Thanh Dung đích thân phân phó cũng chỉ có thể xác nhận.

Một lúc sau đoàn người rốt cục cũng đã đến cổng Liễu thành.

Khi họ tới gần cửa thành, thị vệ đứng canh giữ của thành lên tiếng, Lý Thanh Dung không khỏi cau mày, khó chịu.

Bởi vì đêm đã khuya, cửa thành đã đóng và càng thêm đóng chặt, tuy nhiên cảnh vệ yêu cầu muốn vào thì phải chứng minh thân phân bằng thứ gì đó, nếu không chỉ có thể chờ hừng đông, nhưng làm thể nào nàng có thể chứng minh thân phận đây?.

Lúc này, ngay phía sau lại vang lên tiếng vó ngựa.

Lý Thanh Dung quay đầu lại, bất ngờ khi thấy Tô Khanh Dụ, không ngờ nhìn thấy Đại tướng quân của kiếp trước lại xuất hiện ở đây, Tô Khanh Dụ cùng đoàn người cũng tới gần cửa thành.