Người Chồng Bị Vứt Bỏ

6.43/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhiêu Triết, anh rất hối hận vì đã vô tình làm người mình yêu phải chết. Mỗi lần nỗi nhớ ấy tràn về, anh lại cảm nhận thấy sự thiếu vắng của cô trên cuộc đời này thật sự …
Xem Thêm

“Được, nếu anh đã muốn chính miệng xin lỗi Thượng Quan Nhu thì bây giờ anh nói đi!” Tuy sự hiểu lầm đó làm cô đau lòng, giận anh không tin tưởng cô, nhưng chuyện quan trọng bây giờ là nói cho anh biết sự thật, cô lấy tay chỉ chỉ vào mình, “Bởi vì em, mới thật sự là Thượng Quan Nhu.”

Nhiêu Triết nghe lời cô nói thì sững sờ tại chỗ.

Sửng sốt một hồi lâu anh mới hoàn hồn, khóe môi nâng lên một nụ cười chế nhạo, “Kỷ Hinh Mi, em có phải cũng điên rồi không?”

“Em không điên!”

cô luống cuống nắm lấy vạt áo anh: “Em thật sự là Thượng Quan Nhu mà, chẳng lẽ từ trước tới nay anh chưa từng hoài nghi vì sao em và Thượng Quan Nhu có rất nhiều điểm giống nhau sao?”

Nhiêu Triết cau mày, tựa hồ coi cô thành người điên rồi, ánh mắt kia làm cô bất an, làm cô càng nôn nóng nói lớn: “Em có thể hóa giải Cửu Liên Hoàn trong vòng bốn phút; em có thể pha cà phê có mùi vị giống như đúc Thượng Quan Nhu; khẩu vị Thượng Quan Nhu thích em đều thích, những gì Thượng Quan Nhu ghét em đều ghét cả.”

“Ngay cả anh cũng nói anh thấy được rất nhiều bóng dáng của Thượng Quan Nhu từ em không phải sao? Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ hai chúng em đều là một sao?”

Nhiêu Triết bị lời nói của cô làm anh có chút mơ hồ, anh thật sự từng nghi ngờ như vậy, chỉ là sự nghi ngờ này hoang đường đến mức khiến người ta cảm thấy buồn cười.

Vốn anh không chỉ từng một lần hi vọng ông trời có thể cho anh một kỳ tích, nhưng bây giờ ông trời tựa như lại cho anh quá nhiều kỳ tích rồi.

Người trong bệnh viện kia luôn miệng nói mình là Thượng Quan Nhu.

Người trước mắt này cũng tự nhận mình là Thượng Quan Nhu.

Rốt cuộc ai mới là Thượng Quan Nhu thật sự? Hoặc là, trên đời này đã sớm không còn Thượng Quan Nhu nữa rồi?

Anh rất mê man, tựa như một đứa trẻ bị lạc đường đã hoàn toàn mất phương hướng.

Anh biết rõ người trước mắt là thật tâm thích anh, nhưng bây giờ anh đã mất năng lực phân biệt thật giả rồi.

Nhìn ánh mắt chờ đợi của Kỷ Hinh Mi, đột nhiên có một chuyện thoáng qua đầu anh, anh không kìm được bật nói: “Tôi từng vô tình xem nhật ký cô viết.”

Thấy sắc mặt trắng nhợt của cô, anh tiếp tục nói: “cô vừa tới nhà họ Nhiêu làm nữ giúp việc đã thích tôi, sao tôi biết được có phải cô vì muốn tiếp cận tôi mà cố ý bắt chước Thượng Quan Nhu hay không?”

Lời nói này như sét đánh ngang tai, đánh Thượng Quan Nhu đến thương tích đầy mình.

cô sắc mặt tái nhợt đứng yên ở đó, bàn tay đang níu lấy vạt áo Nhiêu Triết cũng bị tức giận đến phát run.

Nhiêu Triết biết mình không nên nói những lời như vậy vào lúc này, nhưng anh là không nhịn được. thật ra lúc không cẩn thận nhìn thấy tập nhật ký kia, chính anh cũng giật mình nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ chất vấn cô cái gì.

Hơn nữa, bất luận Kỷ Hinh Mi tiếp cận anh vì mục đích gì, về sau hai người ở cùng nhau anh cũng thật sự thích cô, mà anh cũng nhìn ra cô cũng thật lòng thích anh, anh không nên dùng những lời này làm tổn thương cô.

“Nhiêu Triết, anh thật đáng sợ.” Từ từ buông vạt áo anh ra, cô khóc không ra nước mắt, ngực bị một sự uất ức khổng lồ làm nghẹn đến không thể thở nổi.

cô cẩn thận từng li từng tí phát triển tình cảm của hai người, kết quả lại đổi lấy sự châm chọc và cười nhạo của anh.

Hai kiếp làm người, lại yêu cùng một người đàn ông, đều bị tổn thương tuyệt tình như nhau. Khi cô muốn nói rõ với anh tất cả, nhưng anh lại làm khó dễ, không chịu tin cô.

cô cười lạnh lui về phía sau, mang theo sự thương tổn tuyệt vọng, cầm ly nước trên bàn, lúc Nhiêu Triết cho là cô sẽ hắt ly nước đó vào anh, nhưng cô lại dùng sức tự dội ly nước lên đầu mình. (anh nghĩ ai cũng đê tiện như anh sao?)

Nhiêu Triết bị động tác của cô làm sợ hết hồn.

Những giọt nước không ngừng rơi tí tách từ trên tóc trên mặt cô, dáng vẻ nhếch nhác vô cùng, cô giận dữ trừng mắt nhìn anh, thuận tay lau gương mặt đầy nước.

“Tôi chỉ muốn dùng cách này để làm mình tỉnh táo lại, bởi vì nếu tôi không làm như vậy, sợ rằng sẽ khó khống chế kích động muốn lập tức gϊếŧ chết anh.”

cô tuyệt vọng nhìn anh, lắc đầu một cái: “Nhiêu Triết, hai kiếp sống anh đều làm tôi vô cùng thất vọng. Từ nay về sau, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!”

Lúc cô xoay người rời đi, Nhiêu Triết đột nhiên có cảm giác, nếu lần này anh không giữ Kỷ Hinh Mi lại, đời này anh sẽ mất cô vĩnh viễn.

Nhưng, giữ được rồi thì lại thế nào?

__

trên màn hình notebook không ngừng hiện ra đường đi của thị trường chứng khoán, lòng Nhiêu Triết cũng theo đường cong kia mà trở nên phiền não bất an.

Thị trường chứng khoán gần đây rất bất ổn, rõ ràng như anh dự trù tất cả các đường đều đỏ, nhưng anh biết điều này cũng không có nghĩa thị trường chứng khoán đang tăng giá.

Tựa như tâm tình của anh lúc này, vốn anh nên vui mừng vì Thượng Quan Nhu đã mất mà sống lại mới đúng, nhưng bây giờ khuôn mặt xuất hiện nhiều nhất trong đầu anh mỗi ngày chẳng biết từ lúc nào đã biến thành Kỷ Hinh Mi.

Nhắm mắt lại, hình ảnh cô ấy chật vật, ướt đẫm lại xuất hiện trước mắt anh.

Phải tuyệt vọng và tức giận đến mức nào mới có thể làm cô mất lý trí hành hạ mình như thế?

cô nói cô mới thật sự là Thượng Quan Nhu, bây giờ cẩn thận ngẫm lại mới thấy hai người bọn họ thật sự có rất nhiều điểm giống nhau.

Hơn nữa, một cô gái không giàu có, chẳng những thành thục các loại nghi lễ dùng cơm, mà ngay cả năng lực ngoại ngữ cũng ưu tú khiến người ta phải chậc lưỡi hít hà.

một người có hao tổn tâm sức bắt chước người khác đến thế nào cũng sẽ đến lúc cực hạn, nhưng Kỷ Hinh Mi và Thượng Quan Nhu đã giống nhau đến mức nếu như đặt gương mặt hai người bên cạnh nhau, anh cũng sẽ không cách nào phân biệt được ai mới là Thượng Quan Nhu thật sự nữa.

Nhưng… tại sao cô sớm không nhận muộn không nhận, mà lại đợi tới sau khi Uông Chỉ Lan bị tai nạn mới thừa nhận?

“Nhiêu Triết, anh có tâm sự sao?”

Trong phòng bệnh, thân thể Uông Chỉ Lan hồi phục không tệ, hai ngày sau đã có thể xuất viện.

Nhiêu Triết nhìn về phía cô, gần đây ngày nào anh cũng ở lại bệnh viện chăm sóc cô, hai người sớm chiều ở bên nhau, nhưng đối với người luôn miệng nói mình là Thượng Quan Nhu này, cảm giác của anh rất kỳ quái.

Còn yêu cô không?

Nếu yêu, tại sao tâm không thể như trước đây, vì một nụ cười sáng lạn của cô mà rung động?

Nếu không yêu, vậy tình cảm của anh với cô bây giờ là gì?

“Sắc mặt anh rất tệ, có phải là thân thể không thoải mái không?” Uông Chỉ Lan lo âu đi tới sờ trán anh.

Nhiêu Triết gần như là tránh né sự đυ.ng chạm của cô theo bản năng, động tác này làm Uông Chỉ Lan khó hiểu.

“Anh… Anh sao vậy?”

Nhiêu Triết ngẩn ra, sắc mặt có chút khó coi: “không có gì, anh muốn… có lẽ gần đây hơi mệt mỏi thôi.”

Thần sắc Uông Chỉ Lan có vẻ bất an, cô nhu thuận ngồi xuống bên cạnh anh, kéo kéo tay áo của anh, “Anh gần đây thường xuyên thất thần, Nhiêu Triết, có phải anh vẫn chưa tin em là Thượng Quan Nhu không?”

cô đáng thương rũ mắt xuống, “Em biết rõ nói chuyện này ra sẽ không có ai tin, ngay cả em cũng cảm thấy vô cùng hoang đường, hơn nữa em còn chiếm thân thể của Uông tiểu thư, em rất băn khoăn, nhưng…”

Uông Chỉ Lan lộ ra vẻ bất lực: “Em thật sự rất sợ phải trở lại bóng tối vô tận đó, Nhiêu Triết…” cô đột nhiên khẩn trương nắm chặt tay anh, sắc mặt hoảng hốt, “Anh đừng bỏ rơi em nữa, bất kể trước kia anh từng làm chuyện gì có lỗi với em, em đều không quan tâm, em chỉ muốn… từ nay về sau, anh vĩnh viễn ở lại bên cạnh em là tốt rồi.”

Nhiêu Triết mờ mịt nhìn vẻ mặt hèn mọn của cô, Thượng Quan Nhu trong trí nhớ anh luôn kiêu ngạo tự tin, không bao giờ bày ra thần thái cầu xin thương xót với anh như vậy. Cho dù bị anh vũ nhục trong bữa tiệc sinh nhật cô cũng vẫn kiên cường mỉm cười để bảo vệ tôn nghiêm của mình.

Thêm Bình Luận