Chương 29: Nói Tôi Được, Đυ.ng Tới Vợ Tôi Là Không Được Đâu

Đám người vây quanh Giang Hải Dương bắt đầu thảo luận một trận.

Như thể anh đã làm chuyện gì đó rất xấu xa.

Người ta thường nói, phụ nữ giống như một con vịt.

Này bốn năm người, còn là những thím lớn tuổi.

Sức công phá này khó có thể tưởng tượng nổi.

Giang Hải Dương cơ hội mở miệng cũng không có.

Anh bất lực, trực tiếp mở nắp nồi.

Dùng đũa gắp một miếng thịt rồi cho vào bát.

Khoảnh khắc Giang Hải Dương mở nắp nồi.

Hương thơm liền tràn ngập.

Các thím xung quanh đều nhúc nhích cái mũi, từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào chiếc bát trên tay anh.

Đợi Giang Hải Dương rưới nước sốt lên.

Người nông thôn thường là nấu đồ ăn thanh đạm.

Gia vị còn không dám bỏ nhiều, chớ nói chi là nồi lớn dầu như vậy để chiên.

Đám người trong mắt đều lộ ra vẻ không đồng tình.

"Vợ cậu trong thành phố khác với chúng tôi quá. Khi nấu, còn dùng nước sốt đặc có dầu đỏ. Nước sốt này là cần tới bao nhiêu gia vị đây?"

"Ừ, đúng là còn trẻ, không biết sống thế nào..."

Vẻ mặt Giang Hải Dương thay đổi.

Tức khắc trên mặt lạnh xuống.

Nói anh thế nào anh còn có thể cho qua, dù sao anh cũng là người sống không tốt.

Nhưng nói vợ anh thì không được đâu!

"Sườn lợn này là do cháu tự mình làm, không biết mấy thím là có ý kiến gì."

Sau đó anh hướng về phía bà Lưu nói.

“Cháu biết ngày nay một ký thịt lợn giá bao nhiêu. Miếng thịt của cháu ước chừng nửa ký, còn là phần thịt ngon nhất, cùng với những nguyên liệu xa hoa như các thím vừa nói, không biết có đáng giá chín ngàn không vậy?”

Bà Lưu nghe chung quanh mấy tỷ muội quở trách vợ Giang Hải Dương.

Con gái thành phố thì có gì sang?

Cuối cùng cũng phải theo Giang Hải Dương về quê, hàng ngày làm việc cực khổ.

Nghe Giang Hải Dương nói, bà ta quay qua thấy mặt anh lạnh tanh.

Mới hoàng hồn lại, trên mặt có chút lúng túng.

"Không nghĩ tới là cậu nấu, khi nãy tôi ngửi thấy mùi thật thơm."

"Thím có mua nữa không? Nếu không thì cháu đi trước, nãy giờ đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi."

Vừa nói, anh vừa định bỏ thịt lại vào nồi, muốn đẩy xe rời đi.

"Mua, đương nhiên mua, tôi đã nói ủng hộ rồi mà."

Bà Lưu lẩm bẩm trong lòng.

Có nhiều nguyên liệu cho một miếng thịt lớn như vậy, mà chỉ có giá chín ngàn.

Đúng là đồ ngốc, Giang Hải Dương này không thể sống tốt được.

Được rồi, phải nhanh về làm một số công tác tư tưởng với Lưu Lan Hoa.

Tên này đã có vợ con rồi.

Có gì tốt đẹp mà còn nhớ nhung?

Bà Lưu suy nghĩ.

Trả tiền xong, bưng bát thịt lên chào các người còn lại, rồi chuẩn bị về nhà.

"Thím, đừng quên nữa trả bát lại cho cháu."

Bà Lưu dừng lại, nói: "Tôi làm sao có thể tham lấy luôn cái bát được, chờ ăn xong sẽ đem qua nhà trả."

Ngay khi bà Lưu rời đi, một số người xung quanh nhìn thấy Giang Hải Dương đẩy xe chuẩn bị rời đi.

"Khoan, cũng bán thím một bát đi, đem về cho cháu ăn thử.”

Một người lên tiếng, vài người còn lại cũng xấu hổ mua theo.

Các thím trong làng tuy nói nhiều nhưng không có ác ý.

Trước mắt mở hàng, bán được năm phần.

Giang Hải Dương lần nữa đẩy xe đẩy lên đường.

Trên đường trì hoãn thời gian.

Khi anh đến.

Một số người đàn ông đã đứng dưới gốc cây cổ thụ.

"Bây giờ là mấy giờ rồi? Sao vẫn còn chưa thấy."

"Đúng vậy, trưa hôm qua nói sẽ tới, không phải là nói dốc chứ? Quên đi, chúng ta vào ở căn tin ăn, tôi sắp chết đói rồi."

Trần Chấn nghe những tiếng phàn nàn trước mặt, thấy bọn họ muốn đi liền bắt đầu lo lắng.

"Này, anh ta nói tới thì sẽ tới. Mọi người đợi thêm một lát nữa, có thể trên đường đã xảy ra chuyện gì đó."

"Lão Trần, cậu đối với lời nói của cậu ta rất tin tưởng, không sợ cậu ta hứa lèo sao?"

Người đặt câu hỏi là tổ trưởng nhà máy, Lý Quân.

Từ khi được Trần Chấn đưa tới đây mua một bát thịt, nếm thử qua liền nhớ mãi không quên.

Anh ta là tổ trưởng, tiền lương so với bọn họ cao hơn rất nhiều.

Nhưng lại ủy khuất chính mình, mỗi ngày đi theo đám bọn họ đến ăn.

Lúc này, Giang Hải Dương đẩy xe đẩy vội hướng phía bên này đi tới.

Thật xa thấy được, đám người liền hô lên.

"Thật ngại quá, tôi tới muộn."

Đám người thấy anh tới, tức khắc dừng lại âm thanh phàn nàn.

Tất cả đều nhìn thẳng vào nồi thịt như sói đói.

"Ông chủ, hôm nay cậu nấu món gì? Để tôi đoán xem, nhất định là thịt và rau đúng không?"

"Ha ha ha, đúng đúng, có ngày nào cậu ta không nấu món gì ngoài thịt?"

Một trận tiếng cười.

Giang Hải Dương chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Đốt lửa hâm nóng.

Giang Hải Dương liếc nhìn số người trước mặt.

Anh lấy những quả dưa leo trồng trong không gian ra khỏi giỏ, đưa cho từng người một.

"Đây là dưa leo nhà trồng, mọi người có thể ăn miễn phí, coi như xin lỗi hôm nay đã để mọi người đợi lâu."

Đều là mối thường xuyên mua thịt, bọn họ cũng không khách khí với anh.

Cầm lấy trái dưa trong tay nhìn qua.

"Dưa leo màu đẹp như vậy, xem ra rất ngon, bất quá vẫn là muốn ăn thịt..."

Người đàn ông nói, cũng mặc kệ có rửa hay chưa, trực tiếp cắn một miếng.

Lời nói dừng ở bên miệng, lại cắn một cái nữa nhai nhai.

"Đây là dưa leo? Như thế nào ăn ngon như vậy? Vừa giòn vừa ngọt, cứ như là ăn hoa quả."

Giang Hải Dương cười đáp lại.

"Có thể coi là hoa quả, chẳng những ăn sướиɠ miệng mà còn khá ngọt, để giải khát rất được."

Lúc anh nói chuyện, người kia đã năm ba ngụm giải quyết hết.

Những người khác cũng răng rắc bắt đầu ăn.

"Ăn ngon!"

"Không nghĩ tới cậu không chỉ có tài nấu nướng, mà còn có khả năng trồng ra rau quả đều ngon."

"Đúng vậy, thật sự không tệ."

Giang Hải Dương trên mặt mang theo ý cười.

Động tác tay không ngừng nghỉ.

Hôm nay đúng là tới hơi trễ, nên đều là khách cũ ghé mua.

Bọn họ cũng tự chuẩn bị hộp.

Cho nên sau khi Giang Hải Dương múc cho bọn họ xong, cũng không cần chờ lấy bát.

Tính thêm trước đó bán cho mấy thím trên đường.

Anh chuẩn bị tổng cộng hai mươi tám phần sườn lợn, hiện giờ vẫn còn ba phần chưa bán được.

Nhưng Giang Hải Dương cũng hài lòng.

Dọn dẹp xong liền chuẩn bị rời đi.

Ngẩng đầu, liền gặp Trần Trấn cùng Lý Quân còn đứng ở trước mặt anh.

Dáng vẻ có chuyện muốn nói.

Lý Quân cố ý chờ Giang Hải Dương bên này làm xong, mới chuẩn bị nói với anh sự tình.

Thấy anh nhìn lại, trên mặt hiện lên nụ cười.

"Người anh em, tôi là Lý Quân, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp một tay."

Giang Hải Dương biết người này chính là tổ trưởng của Trần Chấn.

Thân hình cao lớn, tướng mạo khá tốt.

"Hải Dương, là như vầy. Thứ bảy tuần này cha tôi tổ chức tiệc mừng thọ ở nhà, nên tôi đang nghĩ có thể mời cậu làm đầu bếp cho tôi một bữa được không."

Giang Hải Dương hơi sững sờ, không trả lời ngay.

Lý Quân cho là anh không đồng ý.

Cũng cảm thấy chính mình có chút đường đột.

"Tôi chỉ là nói qua thôi, nếu không được thì không sao. Cứ giả vờ như tôi chưa nói gì đi."

Giang Hải Dương mỉm cười.

"Không phải là tôi không muốn, chỉ là sở trường của tôi là món thịt, món chay có thể chỉ ở mức trung bình, nếu cậu không ngại thì tôi có thể thử."

"Không đâu, không đâu, kỹ năng nấu nướng của cậu đủ mà. Món ăn do cậu quyết định, cậu lập danh sách trước, tôi sẽ chuẩn bị thật kỹ, cậu cứ nấu đi."

Lý Quân được Giang Hải Dương đáp ứng, liền thở ra một hơi.

Người cha nhà mình tuổi đã cao, đặc biệt kén ăn.

Lần trước đem thịt trở về, ông ngoại lệ lại ăn rất vui vẻ.

Lúc đó Lý Quân đã có suy nghĩ.

Nhất định phải mời Giang Hải Dương tới làm đầu bếp, để cả nhà cũng đều được nếm thử.

Hai người liền như vậy thỏa thuận, Lý Quân kêu Trần Chấn chuẩn bị trở vào xưởng.

"Hải Dương, dưa leo này cậu bán không? Tôi thấy trong giỏ còn, bán một ít cho tôi đi."

Lý Quân nghe tới trêu ghẹo nói.

"Cậu không phải nói chính mình chỉ ăn thịt thôi sao?"

Trần Chấn cười lớn, nói.

"Thật là, mấy ngày nay nóng trong mình. Đi cầu khó khăn, ăn dưa leo để thanh nhiệt cơ thể."

Không có cân đo lường, trong giỏ xách còn ba trái dưa leo, Giang Hải Dương nghĩ đến muốn cho anh ta.

Trần Chấn không đồng ý, lắc đầu đưa cho anh thêm hai ngàn.

Hôm nay kiếm được hơn hai trăm, Giang Hải Dương đóng quầy hàng, lao tới tiệm thuốc.