Chương 30: Ra Chợ Bán, Gặp Cạnh Tranh

Đến tiệm thuốc.

Ông chủ ngồi trong quầy, quay đầu liền nhìn thấy Giang Hải Dương.

Đứng dậy bước nhanh ra cửa.

"Chào a, cậu lần này là tới..."

Lời chưa dứt, Kim Lai Phúc đã ngửi thấy mùi thịt thơm.

Cái mũi không ngừng run run, trên mặt hiện rõ vẻ thèm ăn.

"Trong nồi của cậu là thịt sao?"

"Đúng vậy, tôi mỗi ngày đều đem thịt lên thị trấn mở bán."

Ông ta liền kêu.

"Bán tôi một phần... Không, hai phần."

Giang Hải Dương mở bao ra.

Bên trong chứa đầy sâm tam thất, so với lần trước còn nhiều hơn.

Kim Lai Phúc ngồi ở quầy, liên tục nhìn chén thịt mà nuốt nước miếng.

"Ông chủ Kim, ông cứ ăn trước đi, tôi cũng không gấp."

Ông ta cười một tiếng, liền không khách khí.

Đũa gắp lên, cho vào miệng.

Ngon quá!!

Trong cặp mắt hí của ông ta dường như có tia sáng.

Động tác trên tay càng gấp gáp hơn.

Hai chén thịt lớn, cứ như vậy bị ông ta ăn hết vào bụng.

Ông ta ăn xong, lau miệng.

Sau đó cầm tách trà trước mặt lên uống một ngụm.

"Anh bạn trẻ, tay nghề của cậu quả thật rất tuyệt vời! Tôi đã đến rất nhiều nơi, ăn qua không biết bao nhiêu nhà hàng, nhưng chưa bao giờ được nếm món thịt nào ngon như vậy."

"Ông cứ nói đùa, tôi cũng là bán quán nhỏ, sao mà so được với đầu bếp."

Giang Hải Dương cùng ông ta khách sáo vài câu, sau đó lại quay về trở lại việc chính.

Kim Lai Phúc đem sâm tam thất anh mang tới để lên bàn cân.

11 cân, ông ta từ trong ngăn kéo lấy tiền đưa cho anh.

Giang Hải Dương khẽ đếm.

"Một triệu rưỡi?"

Kim Lai Phúc cười hắc hắc.

"Trước kia một trăm ngàn một cân, nhưng sâm của cậu giá trị dược liệu cao. Lần trước có khách trong thành phố tới xem liền lấy hết, lần này tăng giá lên cho cậu."

"Chỉ cần coi nhau như huynh đệ, tôi sẽ mua với giá tốt, sau này nếu có thì cứ mang tới."

"Được rồi, cảm ơn ông rất nhiều, ông chủ Kim."

Giang Hải Dương chuẩn bị nói lời tạm biệt thì Kim Lai Phúc theo anh đến cửa.

"Trong nồi còn thịt không? Nếu còn tôi lấy hết."

Giang Hải Dương thấy ông ta ăn nhiều như vậy đến muốn đứng hình, rồi bật cười nói.

"Trong nồi này tôi chỉ còn chén cuối cùng, còn có một ít dưa leo. Ông có muốn ăn thử không?"

"Không, tôi chỉ lấy thịt."

Giang Hải Dương múc bát thịt cuối cùng đưa qua.

Nhìn dáng người mập mạp đang gấp gáp chạy vào trong của ông ta.

Giang Hải Dương lắc đầu.

Cầm hai trái dưa leo đuổi theo.

"Ông Kim, lấy thêm hai trái dưa leo đi. Ăn thịt nhiều quá không tốt, ăn thêm cái này để dễ tiêu."

"Được rồi, cảm ơn cậu."

Giang Hải Dương đẩy xe tới con hẻm vắng vẻ.

Đem xe cất vào không gian.

Sau đó anh mang ra đòn gánh và hai chiếc giỏ lớn đã được để sẵn ở chỗ trống từ trước.

Đeo cái mũ rơm lên, Giang Hải Dương xách đòn gánh đi tới chợ nông sản.

Trên đường đi anh còn mua thêm một cái cân.

Hiện giờ đã quá giờ trưa, người qua lại cũng không còn nhiều.

Những người đi vào giờ này đều là những người phụ nữ trẻ tuổi.

Họ sẽ mua một số đồ sau khi ăn trưa xong, để tránh việc tan làm muộn không thể mua được.

Giang Hải Dương tìm một chỗ trống.

Buông đòn gánh xuống, liền trên mặt đất ngồi xuống.

Một người phụ nữ phụ trách thu phí chợ đi tới.

“Phí gian hàng buổi chiều là hai chục.”

Giang Hải Dương đưa tiền và bắt đầu hỏi thăm.

"Chị, tôi là lần đầu tới bán đồ. Không biết bình thường thì chợ đông đúc vào giờ nào vậy?"

Người phụ nữ họ Mai, ngày thường cũng thích giao lưu với mọi người.

Nhìn cậu thanh niên này lạ mặt, nhưng dáng dấp trông rất tốt.

Lại còn gọi mình là chị, liền nhiệt tình mà cùng anh nói chuyện.

"Ừ, hèn gì tôi thấy cậu không quen, cậu hỏi tôi là đúng người rồi. Tôi họ Mai, cứ gọi là chị Mai là được."

“Sáng năm sáu giờ là thời điểm đông đúc nhất, trung bình là những người lớn tuổi. Mà muốn mở sạp vào buổi sáng thì phải đến đây khoảng bốn giờ. Phí buổi sáng là ba chục, nếu đến muộn sẽ phải đợi, không còn chỗ.”

"Buổi trưa thì cũng được, nhưng buổi tối thì sẽ không chắc ăn, nếu còn dư hàng thì phải bán tháo..."

Giang Hải Dương vừa nghe vừa gật đầu không ngừng.

Từ cái giỏ bên cạnh lấy một trái dưa leo ra.

"Chị Mai, thật sự cảm ơn, tôi gửi chị trái dưa ăn lấy thảo."

Chị Mai thấy trái dưa leo trong tay anh, vẻ mặt ngạc nhiên.

"Dưa leo này cậu nhập từ đâu vậy? Không giống người ở đây bán, nhìn sạch sẽ mà lại còn lớn hơn."

"Đương nhiên không giống, đây là của nhà tôi trồng."

Chị Mai cảm thấy hiếm lạ, đưa tay nhận lấy.

Nhìn qua lại, cảm thán đất nhà anh cũng là trồng quá tốt đi.

Chị Mai ngồi xổm xuống nhìn cái giỏ dưa leo của anh.

"Cậu tính bán thế nào, chị mua vài cân về cho con trai ăn thử."

Trên thực tế, việc trồng trọt trong nhà kính đã bắt đầu từ thời đại này cách đây vài năm.

Vào thời điểm đó, rau nhà kính được sản xuất thông qua thí nghiệm có giá vài chục mỗi cân.

Nhưng đây là vùng nông thôn, mà việc trồng trọt trong nhà kính vẫn chưa được phổ biến.

Giang Hải Dương cũng không thể hét giá quá cao.

“4 ngàn một cân.”

Bên này chị Mai còn chưa lên tiếng, bên kia người phụ nữ đang thăm dò bọn họ lại nói lớn.

"4 ngàn? Đây là buôn bán cái kiểu gì."

Giang Hải Dương cùng chị Mai hướng về phía bên kia nhìn sang.

Liền thấy người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi ở một sạp chất đầy dưa leo.

Chỉ là từng trái dưa đều nhỏ, màu sắc lại còn trông không được ngon mắt.

Nếu so với dưa leo của Giang Hải Dương là một trời một vực.

Bất quá vào thời điểm này dưa như vậy là thuộc loại bình thường.

Người phụ nữ thấy bọn họ nhìn lại, liền nhếch miệng.

"Tôi đây bán cao nhất cũng chỉ có 3 ngàn đồng một cân, bán như thế không phải là cắt cổ chứ là cái gì, không tin hỏi những người khác đi."

Giọng người phụ nữ rất lớn.

Những người mua hàng đều tò mò nhìn qua bên này.

Chị Mai nhìn người phụ nữ, nói thầm trong lòng.

Thật là, vẫn là bà này.

Người phụ nữ này bán ở bên cạnh, chỉ cần người khác mua gian hàng khác không mua của bà ta, cái miệng liền kêu lên.

Mà người khác phản bác hai câu, bà ta sẽ ngay lập tức chửi lại nguyên một ngày.

Chị Mai quay đầu lại, không có ý định gây sự với người phụ nữ này.

"Được rồi, cân cho chị 3 cân. Dưa của cậu là hàng mới, chị thấy bán vậy là hố đó. Ít nhất cũng phải 5 ngàn."

"5 ngàn? Buôn bán giờ loạn rồi."

Giọng nói lanh lảnh của người phụ nữ lại vang lên, rất chói tai.

Chị Mai thì thầm vào tai Giang Hải Dương.

"Đừng để ý tới bà ta, càng chửi thì càng thêm nghiệp. Người đi chợ sẽ thấy ác cảm, không tới mua đồ nữa."

Giang Hải Dương nhẹ gật đầu, cân dưa leo đưa tới.

Nhìn cách cân không thành thạo của anh, chị Mai biết đây thực sự là lần đầu tiên anh bán hàng.

Trước khi đi đối với anh truyền lại kinh nghiệm.

"Chỉ cần chất lượng tốt, thì không cần lo không bán được. Buôn bán giá này giá khác là chuyện bình thường, cậu cứ làm việc của mình là."

"Vâng, cảm ơn chị rất nhiều."

Nay ra chợ coi như là sơ khảo thị trường.

Giang Hải Dương đợi cho đến khi bán hết rồi mới bắt đầu kế hoạch trồng rau quả trong nhà kính của mình.

Đột nhiên, người phụ nữ bên cạnh hô lên.

"Dưa leo 3 ngàn một cân. Nhà trồng sạch sẽ đây, không buôn bán bậy bạ giá rẻ đây..."

Giọng người phụ nữ thu hút một số người đi tới.

"3 ngàn?"

"Đúng, bán 3 ngàn đồng một cân, tôi là người đàng hoàng, không bán loạn giá."

Người kia ngồi xổm xuống lựa một phen, liền trả giá.

"2 ngàn bán không?"

Người phụ nữ the thé giọng nói, "Sao được, sao mà được? Cô đây là chém giá quá hung. Tôi bán 3 ngàn, đã là đúng giá."

Nếu là ngày thường, trả giá 2 ngàn bà ta cũng bán.

Nhưng hiện tại bên kia bán 4 ngàn liền được mua năm cân, không một tiếng trả giá.

Chính mình hạ giá xuống, chẳng phải là nói dưa của mình tệ hơn sao?

Người kia để dưa leo trên tay xuống.

"Không bán thì thôi, dưa của bà so với các quầy khác cũng giống nhau. Còn ở đó mà làm căng."

Người phụ nữ sắc mặt tối sầm.

"Giống chỗ nào? Biến đi chỗ khác, có kẻ bán 4 ngàn một cân đó, có dám mua ăn không."

Giang Hải Dương vẻ mặt bối rối.

Người kia nhìn một cái, thực sự đến trước quầy hàng của anh.

Dòm ngó xem xét.

"Dưa leo này thật lạ, trước đến nay tôi chưa từng thấy, tới 4 ngàn một cân sao?"

Người kia cũng là hơi phân vân.

Giang Hải Dương không nói nhiều lời.

Trực tiếp cầm lên một trái dưa leo, bẻ thành đoạn nhỏ đưa tới.

Người kia khẽ cắn, tiếng giòn vang răng rắc.

Ánh mắt liền sáng lên, "Ăn thật ngon!"

Giang Hải Dương nở nụ cười.

"Đây là giống dưa leo mới, của tự nhà tôi gieo trồng, sẽ không giống với các loại khác."

Người kia ăn hết đoạn dưa leo.

"Cân cho tôi 2 cân đi."

Giang Hải Dương nhận tiền, đưa dưa leo đã cân tới.

Người kia bước đến chỗ người phụ nữ, mang ra một quả dưa leo.

Một tràng cắn "Răng Rắc".

Đưa trái dưa to dài ra phía trước, vẻ vang nói.

"Ồ, thật đúng là mua đúng chỗ. Ai trước đó nói chỉ có chỗ mình là bán dưa tốt nhất? 4 ngàn một cân thật đúng là đáng giá!"

"Mẹ nó! Bọn bây muốn..."

Giang Hải Dương nhìn thấy người phụ nữ từ miệng phun ra lời thô tục, anh không thể ngồi yên.

Lập tức, đứng lên.

Trên mặt ngầu lại, không còn vẻ hiền lành trước đó.

"Bà tới bán hàng hay là tới gây chuyện?!"

Người phụ nữ cũng là hơi sợ.

Nhìn thấy Giang Hải Dương trẻ tuổi, khỏe mạnh cường tráng, lại còn bộ mặt lạnh tanh.

Trong miệng lầm bầm vài câu liền ngồi xuống trở lại.

"Thứ gì, tao không thèm chấp nhất..."