Chương 28: Bán Thịt, Bị Chê Mắc

Giữ lời hứa với vợ.

Giang Hải Dương hiện tại tập trung tinh thần nghĩ làm sao có thể nhanh chóng kiếm được tiền.

Anh đi vào không gian.

Dược liệu mua trong tiệm thuốc trước đó đã lặng lẽ lớn lên.

Tất cả đều đã chín tới.

Rau quả cũng giống vậy, so với bên ngoài đều tươi tốt hơn.

Ra lệnh thu hoạch.

Một phần lớn anh để đóng thế.

Phần còn lại anh định đem ra ngoài để bán lấy tiền.

Công việc ra quầy bán thịt thu nhập cũng không tệ.

Nhưng thời gian ngắn thì còn trụ được, còn nói lâu dài, sợ là phải chuyển sang nghề khác.

Giang Hải Dương rời khỏi không gian, từ nhà vệ sinh đi ra.

Nhìn thấy con gái đang ngồi xổm trước vườn rau nhỏ trong sân.

Đại Hắc với Tiểu Bạch giống như người bảo vệ, mỗi bên một đứa ngồi bên cạnh cô bé.

"Con gái đang nhìn gì vậy?"

Cô bé nghe thấy giọng của cha.

Bỗng ngẩng đầu lên, cơ thể nhỏ bé ngã về phía sau.

Anh đưa tay, nhưng chậm một bước.

Đúng lúc chuẩn bị té ra đất.

Đại Hắc vèo một cái nằm phía sau cô bé.

"Ha ha, ngoan!"

Cái mông nhỏ của Tiểu Quỳ ngay lập tức an vị trên lưng của chó lớn.

Hai bàn tay nhỏ mủm mỉm vỗ về Đại Hắc bên dưới.

Khen ngợi nó giống như thường ngày cha mẹ hay khen mình.

Giang Hải Dương bước tới đem con gái kéo lên.

"Heo nhỏ nghịch ngợm này phải được quản lý nghiêm mới được."

Tiểu Quỳ chỉ ngón tay nhỏ vào vườn rau rồi kêu.

"Cha, cải!"

"Là cha trồng, chờ chúng nó lớn sẽ nấu cho Tiểu Quỳ nhà chúng ta ăn."

"Dạ!"

"Hải Dương!"

"Hử?"

Nghe thấy tiếng kêu của vợ có chút kinh ngạc, Giang Hải Dương ngẩng đầu lên.

"Anh có thấy rau trong vườn của chúng ta phát triển rất nhanh không? Chúng có đang dài quá không vậy?"

Giang Hải Dương sững sờ.

Nhìn về phía vườn rau.

Bởi vì diện tích nhỏ, trong này anh trước đó có trồng thêm dưa leo.

Bây giờ để ý, mới thấy là một mảng xanh biếc.

Chồi non mọc dài tới khoảng chừng sáu phân.

Đã chính thức bước vào thời kỳ sinh trưởng và mọc lá.

Giang Hải Dương trong lòng tính toán.

Cách lúc gieo hạt đến bây giờ cũng bất quá chưa hơn một tuần.

! !

Tốc độ tăng trưởng này nhanh hơn tới một nửa.

Mấy ngày qua, anh đã quen với tốc độ phát triển ở không gian.

Bây giờ vợ nhắc đến, anh mới nhận ra rau mào ở bên ngoài phát triển cũng rất bất thường.

Giang Hải Dương trong lòng hiểu ra, tám chín phần là cùng trong không gian có mối liên hệ.

"Không có vấn đề gì đâu, chắc anh mua được nhóm hạt giống tốt."

Giang Hải Dương đứng lên.

Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của vợ.

"Còn nữa... phân bón là do bàn tay khéo léo của vợ anh rãi. Chúng đương nhiên là phải lớn nhanh rồi."

Sở Noãn bị mấy lời nói lấy lòng của anh cho qua chuyện.

Không tiếp tục nghĩ nữa.

Giang Hải Dương cắm những chiếc cọc mỏng vào rễ mỗi quả dây dưa để nó phát triển quấn vào.

Sau khi hoàn thành, tưới một ít nước lên.

Sau đó anh đi tới khu đất riêng phía sau sân.

Trong khu đất riêng, cành, lá và dây leo đã phát triển sau vài ngày.

Nông thôn đất hoang vắng, từng nhà đều cách xa nhau.

Bình thường sẽ không ai chú ý trừ khi có người cố tình ghé vào.

Hôm nay anh chỉ có thể nói qua loa như vậy với vợ của mình.

Còn dân ở đây đều là những nông nhân, đã hiểu quá rõ việc trồng trọt.

Sợ là sẽ bị sinh nghi.

Giang Hải Dương trầm ngâm.

Một ý tưởng thoáng hiện trong đầu anh.

Không phải lúc nào anh cũng lấy rau từ không gian ra để bán, mà còn có cách khác để có rau.

Khi đến thời điểm thích hợp, anh sẽ ký hợp đồng thuê đất và xây nhà kính.

Rau nhà kính có thể đẩy nhanh sự phát triển của rau nhờ kiểm soát nhiệt độ và độ ẩm một cách nhân tạo.

Anh cũng có thể trồng rau trái mùa.

Thứ nào hiếm thì luôn quý, đến lúc đó giá cả không chừng còn tăng lên gấp mấy lần.

Bằng cách này, sẽ không còn quá khó hiểu khi anh có nhiều rau khi lấy từ không gian ra nữa.

Nói là thế, nhưng số tiền cần để xây nhà kính không hề nhỏ.

Giang Hải Dương quyết tâm trong khoảng thời gian này bản thân phải nỗ lực hơn nữa.

Anh sẽ đến một số thị trấn lân cận để bán rau quả có trong tay.

Từ trong không gian lấy ra một ít, Giang Hải Dương trước hết cần đi tới chợ để khảo sát thị trường.

Anh nói với vợ một tiếng.

Khi bán thịt xong sẽ đem đóng sâm còn lại đi đổi tiền.

Xế chiều hôm nay anh sẽ không về nhà, đến chiều tối mới về ăn cơm.

Sở Noãn có chút đau lòng, nhưng cũng không nói gì thêm.

Chồng bây giờ là thu nhập chính, gánh nặng sinh hoạt của bốn thành viên trong gia đình.

Cô cũng không thể cản anh.

"Anh chú ý an toàn, em với Tiểu Quỳ ở nhà chờ anh, không được để bọn em lo lắng."

"Cha, về sớm ~ "

Giang Hải Dương trong lòng cảm thấy hạnh phúc cùng thỏa mãn.

Đẩy xe, rời khỏi nhà.

Trên đường đi anh đã gặp rất nhiều người dân trong làng, họ khi nhìn thấy anh đều bàn luận xôn xao.

Giang Hải Dương không để trong lòng.

Khi nào nhìn thấy chú hay dì mà anh biết, anh đều mỉm cười mà chào hỏi họ.

“Hải Dương, bây giờ cậu đang mở quầy trong thị trấn bán thật à?”

Người đặt câu hỏi là bà Lưu, người sinh đầu tiên được một trai và hai gái trong gia đình bên chồng.

Lúc trước con gái út Lưu Lan Hoa phải lòng Giang Hải Dương, khi đó vừa đẹp trai, cao ráo mà lại còn học giỏi.

Bà Lưu là thế hệ trước nhìn qua liền biết Giang Hải Dương là người không muốn an ổn, sẽ vào thành phố lớn lập nghiệp.

Khẳng định là sẽ không coi trọng con gái nhà mình.

Nhưng con gái lại làm càng mà đe dọa không ăn uống.

Cuối cùng, bà Lưu đích thân đi tới cửa đề cập chuyện này với Giang Hải Dương.

Tất nhiên, anh nghe qua liền cự tuyệt ngay lập tức.

Bà Lưu trong lòng đã biết rõ đáp án, nhưng thấy anh dứt khoát như vậy, liền khó chịu vì con gái mình.

Nên đối với anh trong lòng vẫn có chút thành kiến.

Mới đây biết Giang Hải Dương mang theo vợ và con gái về quê.

Mọi người đều nghĩ bọn họ chỉ ở đây khoảng thời gian ngắn, rồi sẽ quay trở về thành phố.

Không ngờ hôm qua Đường Kim Bảo trở về đã kể cho vài người bạn tốt về việc Giang Hải Dương mở một quán bán hàng trong thị trấn.

Lần này tin tức lan rộng như cháy rừng.

Tất cả đều cảm thấy kỳ lạ, dù sao Giang Hải Dương khi còn trẻ là hình mẫu của rất nhiều người.

Một sinh viên đại học lại phải về quê bán hàng rong.

Có người buồn, có người tò mò, cũng có người cười nhạo.

Nhất là bà Lưu, con gái trong nhà sau khi bị cự tuyệt cứ như là người mất hồn.

Đến bây giờ đã hai mươi mốt tuổi, cũng không chịu tìm đối tượng.

Bây giờ nghe tin Giang Hải Dương.

Bà Lưu liền muốn xác nhận chuyện này, sau đó về nhà nói với con gái một tiếng.

Để con gái đừng cứng đầu nữa.

Bà cũng đã tìm được cho Lưu Lan Hoa một người là đội trưởng của nhà máy thép.

Một tháng tiền lương ít nhất cũng phải 2 triệu, loại bán hàng rong như Giang Hải Dương này sao có thể so sánh.

Giang Hải Dương nhìn người phía trước vội vàng tra hỏi.

Như thể đang đợi anh nói ra đây chính là câu trả lời.

Giang Hải Dương cũng từ Vương Tinh Thần biết được, con gái bà tên Lưu Lan Hoa đến bây giờ đều một mực không chịu xem mắt tìm đối tượng.

Bà là đang muốn miệt thị anh.

Bất quá Giang Hải Dương không có ý định tranh luận, tốt xấu là chuyện nhà mình.

Không cần vì người ngoài mà khó chịu.

Anh gật đầu, không lộ ra tia u sầu nào.

"Đúng vậy, cháu bây giờ chính là chuẩn bị lên thị trấn ra quầy bán."

Bà Lưu nghe được đáp án.

Trên mặt quả nhiên thoáng hiện một tia khinh thường.

Mấy thím đi bên cạnh trên mặt cũng lộ rõ vẻ không thể tin cùng thất vọng.

Bà Lưu trên mặt mang theo ý cười, giả vờ như nhiệt tình hỏi han.

"Cậu dù sao cũng là sinh viên đại học, sao bây giờ lại phải về quê ra quầy buôn bán cực khổ như vậy, quả thật đáng tiếc."

Giang Hải Dương cười không nói.

Bà ta nhìn qua xe đẩy của anh, một mặt cảm khái.

"Đây là bán cơm hộp, vợ cậu nấu sao? Ai, vợ cậu cũng chịu khó quá đi. Bán bao nhiêu tiền một phần, tôi hôm nay mua giúp, cũng coi là chiếu cố sự vất vả của vợ cậu."

Bà Lưu một câu hai câu đều nói về vợ anh.

Chính là nói đúng, Giang Hải Dương cũng không có phản bác.

Trong lòng của anh, vợ gả cho anh đã là việc rất vất vả.

"Cháu trước đó săn được con lợn rừng, còn quá nhiều thịt, liền nghĩ nấu rồi đem ra thị trấn bán."

"Hôm nay cháu làm sườn lợn chiên, một phần là chí ngàn."

"Gì, sườn lợn? Một phần tới chín ngàn?"

Bà Lưu kêu lên.

Làm gì bán mắc dữ vậy.

"Đúng vậy, Hải Dương, cậu có báo giá sai không, chín ngàn có thể mua rất nhiều thứ khác."

"Đúng đúng, chúng ta là người cùng thôn, cậu sao có thể bán mắc cho tôi như vậy."