Chương 62: Luật Pháp

Editor: Khả Kỳ

"Khiêm ca nhi......"

Vài ngày không thấy nhi tử của mình, Giang Lâm Nguyệt nằm mơ cũng muốn gặp Khiêm ca nhi, nhưng nàng ta thực sự không muốn để cho Khiêm ca nhi trông thấy dáng vẻ chật vật không chịu nổi này của nàng ta.

"Bịch bịch......"

Từng gậy từng gậy đánh vào trên da thịt phát ra thanh âm ngột ngạt.

"Nhũ mẫu!"

Khiêm ca nhi vẫn chưa từng gặp qua loại chiến trận này, hắn bị dọa khóc đến đỏ mắt, dùng sức muốn tránh thoát khỏi tay Cố Nam Chi, nhìn nàng khóc lóc cầu xin nói:

"Mẫu thân, người bảo người thả nhũ mẫu ra có được hay không? Nhũ mẫu lúc trước đối với con cũng rất tốt, con không muốn nàng bị thương."

"Mẫu thân, con van người!"

Thấy Khiêm ca nhi khóc, Giang Lâm Nguyệt không chỉ có đau trên người, trong lòng càng đau hơn. Nàng ta cách một khoảng hướng Khiêm ca nhi vươn tay ra, khàn giọng kiệt lực gọi tên hắn:

"Khiêm ca nhi......"

Cố Nam Chi nắm chặt tay Khiêm ca nhi, ánh mắt nàng buông xuống, ôn nhu nhìn hắn:

"Khiêm ca nhi, không phải mẫu thân không đáp ứng con, mà là đã làm chuyện sai thì phải tiếp nhận trừng phạt, ai cũng không ngoại lệ, đây là trừng phạt đúng tội của nàng ta."

Lại nói đánh mười gậy cũng không lấy được mạng của nàng ta. Chờ đến lúc Giang Lâm Nguyệt tỉnh lại thì đã vào đêm. Nàng ta nằm trên ván gỗ lạnh như băng, cả người cả tâm đều đau nhức, miệng đều khô nứt, trong phòng một màu đen kịt không có bất kỳ ai.

Kho củi cũ nát hở khắp bốn phía, nàng ta cảm giác mình sắp phải chết, khắp khuôn mặt toàn là nước mắt tuyệt vọng bất lực, nghẹn ngào kêu lên:

"Có người nào không? Người đâu!"

Nàng ta không tin Bùi Lạc Bạch sẽ thật sự mặc kệ nàng ta. Nàng ta kêu một hồi lâu, đáp lại nàng ta chỉ có sự cô tịch chết chóc, từ tràn ngập hi vọng đến lạnh cả người.

Ánh nến lay động chớp tắt, trên gương mặt trắng nõn hoàn mỹ của Cố Nam Chi hiện ra một cái bóng mờ nhạt. Nàng cầm trong tay bức thư của Chu đại nho vừa cho người đưa tới vào buổi chiều.

Chu đại nho muốn nàng buổi sáng ngày mai đem người dẫn đến để nhìn một cái, chuyện có chút thuận lợi nằm ngoài dự liệu của nàng. Nàng đã cho người đem tin tức này nói cho Bùi Chiếu Giang, để hắn trước đó chuẩn bị một phen.

Lão phu nhân bên kia cũng nhận được thư, cao hứng ghê gớm. Bùi Lạc Bạch tự nhiên cũng biết, hắn so với lão phu nhân còn muốn hưng phấn hơn. Khiêm ca nhi đã nằm ngủ ở căn phòng cách vách.



"Tiểu thư, nô tỳ đã dựa theo người phân phó, chuyển cáo toàn bộ lời nói cho Uyển Hề di nương."

Nàng mới vừa thả lá thư trong tay xuống, Thu Từ đã đi đến ghé thân vào bên tai nàng nói nhỏ vài câu. Cố Nam Chi mặt mày giãn ra:

"Làm rất tốt."

Nàng muốn khiến Giang Lâm Nguyệt nếm thử tư vị bị người triệt để vứt bỏ.

Sương Hoa Viện.

Dù không phải cưới hỏi đàng hoàng, Bùi Lạc Bạch vẫn cho người treo đầy đèn l*иg đỏ được chế tác từ vải đỏ trong sân, nhìn qua tràn đầy hỉ khí. Hắn biết Giang Lâm Nguyệt bị đánh gậy, vốn dĩ chuẩn bị ở bên Uyển Hề dùng cơm tối xong, tránh người khác lén đi thăm nàng ta một cái, đưa chút thuốc cho nàng ta, thuận tiện an ủi nàng ta cho tốt một phen.

Ai biết tới Sương Hoa Viện thì hắn rốt cuộc không cất bước nổi. Ai có thể cự tuyệt một mỹ nhân tuyệt sắc nhu tình như nước, ngập tràn trong mắt đều là hắn.

Đặc biệt là mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười của Uyển Hề, mọi cử động xuất ra đều đúng ở sự yêu thích của hắn, để hắn thực sự khó mà tự kiềm chế.

Đêm nay, Bùi Lạc Bạch ở tại Sương Hoa Viện, còn Giang Lâm Nguyệt ở bên trong kho củi, mở to mắt rơi lệ đến bình minh. Đợi suốt cả đêm, thẳng đến tâm như tro tàn ngất đi cũng không chờ được người mà nàng ta muốn gặp.

Nếu chết như vậy coi như lợi cho nàng ta rồi. Cố Nam Chi sớm đã có phân phó, thấy nàng ngất đi, bà tử canh giữ ở bên ngoài lập tức mời phủ y đến.

Sáng sớm thức dậy, Bùi Lạc Bạch thần thanh khí sảng ra khỏi Sương Hoa Viện. Uyển Hề y như là chim non nép vào bên cạnh người hắn, cùng đi thỉnh an lão phu nhân và Triệu thị.

Lúc này nếu như có người hỏi hắn Giang Lâm Nguyệt là ai, đoán chừng hắn đều phải ngây người, nghiêm túc suy nghĩ một chút mới nghĩ ra được.

Uyển Hề chính thức trở thành di nương, đương nhiên sẽ đến thỉnh an Cố Nam Chi. Cố Nam Chi sớm đã mang theo Khiêm ca nhi đi qua thỉnh an lão phu nhân và Triệu thị, sau đó thì ở tại Lãm Nguyệt Các đợi nàng ta.

Thấy Bùi Lạc Bạch cùng đi bên cạnh Uyển Hề, Cố Nam Chi hài lòng khóe miệng nhẹ cười.

"Uyển Hề thỉnh an phu nhân."

Uyển Hề trịnh trọng hành một đại lễ với nàng.

"Muội muội tốt mau đứng dậy đi."

Cố Nam Chi tự mình đem người đỡ lên, thuận thế trút bỏ vòng tay trên cổ tay, đeo vào tay cho nàng ta. Uyển Hề một bộ dáng thụ sủng nhược kinh:

"Phu nhân không thể, cái này cũng quá quý giá rồi."



Thấy thê thϊếp các nàng hòa thuận, Bùi Lạc Bạch rất là hài lòng:

"Đã là Chi Chi cho nàng, nàng chỉ cần an tâm nhận lấy mới là phải."

Uyển Hề lúc này mới nhận lấy.

Biết Khiêm ca nhi hôm nay muốn đi Giản Vân Trai, lão phu nhân và Triệu thị không yên lòng, tự mình đem hắn đưa đến cổng, trên đường đi không ngừng căn dặn hắn, gặp Chu đại nho nhất định phải biểu hiện tốt một chút.

Chờ đến thời điểm bọn họ tới cửa, mới phát hiện một thân ảnh màu xanh đứng thẳng trong gió lạnh.

Triệu thị mang trên mặt không vui rõ ràng:

"Hắn tại sao lại ở chỗ này? Thật sự là xúi quẩy."

Bùi Chiếu Giang không chút sợ lời nói lạnh nhạt của bà ta, vội vàng tiến lên thỉnh an lão phu nhân và cả Triệu thị. Cử chỉ của thiếu niên ôn hòa, khiêm tốn hữu lễ, thời điểm ánh mắt rơi vào trên người Cố Nam Chi, tận sâu trong đôi mắt ôn nhuận giấu giếm một tầng dịu dàng như nước.

Cố Nam Chi trước tiên giải vây cho hắn:

"Là ta bảo tam đệ đến, ta nghĩ đến thời điểm Khiêm ca nhi gặp Chu đại nho, bên người có người quen thuộc cũng không trở nên bối rối. Không nói đến ngày sau tam đệ phải ở bên cạnh Khiêm ca nhi cùng nhau đi học, sớm gặp Chu đại nho một chút cũng tốt."

Lão phu nhân rất tán thành, bà ta trừng Triệu thị một cái:

"Vẫn là Chi Chi suy nghĩ chu toàn."

Uyển Hề vừa đi, lúc đã lên xe ngựa, Bùi Lạc Bạch nhìn thấy Khiêm ca nhi mới nhớ tới Giang Lâm Nguyệt, hắn có chút ảo não, chẳng qua rất nhanh đã tan hết.

Bùi Chiếu Giang ngồi một mình ở bên trong chiếc xe ngựa đằng sau.

"Khiêm ca nhi nhớ kỹ gặp Chu đại nho tuyệt đối không nên khẩn trương, Chu đại nho hỏi con cái gì con đáp cái đó thì được!"

Bùi Lạc Bạch lại dặn dò Khiêm ca nhi vài câu, Khiêm ca nhi gật đầu đáp ứng từng cái, nhìn thấy mười phần nhu thuận.

Lúc này đã xuống tảo triều.

Thời điểm xe ngựa đi ngang qua văn học quán, học sinh bên trong đang thảo luận kịch liệt, cũng không biết ai cao giọng nói một câu:

"Các ngươi nghe nói gì không? Hôm nay trên triều đình, thủ phụ đại nhân đột nhiên đưa ra sửa đổi luật pháp, về sau không chỉ có nam tử có thể hưu thê, nữ tử cũng có thể hưu phu, ngươi nói có kỳ quái hay không, cái này cùng trị quốc có gì liên quan nhau? Thánh thượng vậy mà lại đồng ý rồi!"

Câu nói này vừa lúc rơi vào trong tai Cố Nam Chi......