Chương 61: Ta Ở Đây

Editor: Khả Kỳ

Thấy Thu Từ tới, Giang Lâm Nguyệt quả thực hết hồn, nàng ta rất bối rối. Cũng không đợi Thu Từ nói rõ ý đồ đến thì đã nói năng lộn xộn:

"Là thế tử phu nhân bảo ngươi đến sao? Là Khiêm ca nhi đã xảy ra chuyện gì sao?"

Thu Từ lạnh lùng liếc nàng ta một cái:

"Ngươi cứ đi theo ta thì biết."

Trong lòng Giang Lâm Nguyệt có chút bất an, sợ Khiêm ca nhi xảy ra chuyện, trên đường vẫn luôn thúc giục Thu Từ. Nàng ta hiện tại không ngờ đến, Bùi Lạc Bạch, Uyển Hề vậy mà cũng đang ở tại Lãm Nguyệt Các. Vì vậy nên khi vừa nhìn thấy bọn họ, cả người nàng ta đều ngây ngẩn đơ ra, ngay cả hành lễ cũng quên mất.

Cho dù biết Bùi Lạc Bạch đã nạp Uyển Hề, nhưng mà trực diện đối mặt thì vẫn khiến hốc mắt nàng ta nóng lên, ấm ức đến suýt nữa rơi lệ.

Bùi Lạc Bạch trong lòng oán giận nàng ta, ai bảo nàng ta tự tác chủ trương đuổi Uyển Hề đi, còn mang lên cái danh Cố Nam Chi, nàng ta thật sự là cả gan làm loạn, cũng nên cho nàng ta một bài học, hắn thản nhiên nhìn nàng ta một cái rồi dời đi ánh mắt.

Sự lạnh lùng của hắn khiến Giang Lâm Nguyệt đau nhói tận trong tim, nàng ta cất tiếng nói có cảm giác chua chát:

"Bái kiến thế tử, thế tử phu nhân."

Cố Nam Chi đem tất cả những cay đắng và thương tâm của nàng ta đều thu vào trong mắt. Nàng nhướng đôi mày mỉm cười, nhìn về phía Uyển Hề:

"Ngươi vẫn chưa thỉnh an Uyển Hề di nương!"

Trong nháy mắt nàng đã đem uất ức trong lòng Giang Lâm Nguyệt đẩy lên đến cực điểm. Nàng ta mím chặt cánh môi nhìn về phía Bùi Lạc Bạch, thấy hắn đến ngay cả một ánh mắt cũng không chịu cho nàng ta, trong lòng dâng lên tràn đầy chua xót, toàn thân cứng ngắc hướng về phía Uyển Hề hành lễ:

"Bái kiến Uyển Hề di nương."

Thông minh như Uyển Hề đương nhiên sẽ không ở ngay trước mặt Bùi Lạc Bạch diễu võ giương oai với Giang Lâm Nguyệt. Sắc mặt nàng ta tái đi, giống như lòng còn sợ hãi hướng ra sau lưng Bùi Lạc Bạch né tránh, ngập ngừng nói:

"Nguyệt, Nguyệt Nương không cần đa lễ."

Thanh âm êm ái mang theo hoảng sợ khó tả.

"Uyển Hề!"

Bùi Lạc Bạch có chút đau lòng, cũng không để ý Giang Lâm Nguyệt đang ở đây, xót xa nắm chặt tay của Uyển hề, nói khẽ:

"Ta ở đây, đừng sợ!"

"Thế tử......"

Uyển Hề hướng phía trong ngực của hắn nhích lại gần, từng giọt lệ long lanh trong đôi mắt cuồn cuộn rơi xuống.

Ngực Bùi Lạc Bạch từng trận nhói đau, trong lòng vốn dĩ chỉ có ba phần oán hận đối với Giang Lâm Nguyệt, giờ lại thành năm phần rồi.

Tiện nhân, tiện nhân......



Giang Lâm Nguyệt nhìn một màn này, đáy mắt sắp tràn ra tia máu. Nàng ta mím chặt cánh môi, khống chế không nổi mà cứ run rẩy lên.

"Nguyệt Nương, là ta bảo ngươi đuổi Uyển Hề đi? Cũng là ta bảo ngươi đánh nàng, ném hỏng đàn Không của nàng?"

Cố Nam Chi ngồi thẳng lưng, trên đầu chỉ cài một cây trâm ngọc, váy áo cũng vô cùng mộc mạc, ngay cả biểu lộ trên mặt cũng đều nhàn nhạt, trên người tỏa ra một cỗ khí phái của đương gia chủ mẫu uy nghiêm không tả được, khiến đáy lòng Giang Lâm Nguyệt run lên.

Nàng ta nhìn Bùi Lạc Bạch một cái, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất:

"Thế tử, nô tỳ tự biết có tội, nhưng thực sự không dám chống lại mệnh lệnh của thế tử phu nhân, vì vậy mới đả thương Uyển Hề di nương, xin thế tử trách phạt."

Đáy mắt nàng ta giấu đi một tầng lãnh ý, nếu như Uyển Hề thức thời thì nên biết, Cố Nam Chi mới là địch nhân hàng đầu của nàng, chỉ có quật ngã Cố Nam Chi, nàng mới có khả năng thượng vị, về phần chút ấm ức nàng nhận được này thì xem là cái gì chứ!

"Ngươi nói bậy, hôm nay thế tử phu nhân trước đó đã cùng thế tử ra ngoài, đã gặp ngươi vào lúc nào, lại là khi nào phân phó ngươi những chuyện này?"

Đôi mắt Thu Từ lạnh lẽo nhìn nàng ta nghiêm nghị nói. Nàng đánh cho Giang Lâm Nguyệt đòn cảnh cáo.

Cái gì?

Cố Nam Chi lại cùng Bùi Lạc Bạch ra ngoài một lượt!!!

Vậy nàng ta...... Chẳng phải là đá trúng thiết bản rồi sao?

"Thế tử, lời nô tỳ nói từng câu từng chữ đều là thật, thật sự là thế tử phu nhân, là nàng ta lòng dạ nhỏ mọn dung không được Uyển Hề di nương!"

Rất nhanh, nàng ta trấn định lại, không sợ còn có Bùi Lạc Bạch ở đây, hắn từ trước đến nay chán ghét Cố Nam Chi, chỉ cần nàng ta chết cắn Cố Nam Chi không buông, cho dù không có chứng cứ cũng không quan trọng.

Cố Nam Chi cũng không mở miệng, nàng giống như cười mà không phải cười nhìn Bùi Lạc Bạch.

"Thế tử, thϊếp thân tin tưởng thế tử phu nhân."

Uyển Hề nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của hắn với biên độ nhỏ. Giang Lâm Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng ta một cái, tiện nhân này làm sao không lên đài nói? Vặn ngã Cố Nam Chi không tốt sao?!

Bùi Lạc Bạch lia một ánh mắt tới khiến lòng của nàng ta lập tức chìm xuống dưới:

"Nguyệt Nương, nàng ngược lại là nói một chút, thế tử phu nhân gặp nàng khi nào? Lại hoặc là nàng ấy để ai truyền tin cho nàng? Nàng cũng nên đem ra chút chứng cứ, không thì làm sao khiến cho ta tin nàng được!"

Giang Lâm Nguyệt: “......"

Nàng ta không thể tin nhìn Bùi Lạc Bạch, hắn bảo vệ tiện nhân Uyển Hề kia vậy cũng thôi đi, Cố Nam Chi lại là cái thá gì? Lại cũng bảo vệ tới nàng ta chứ.

Chứng cớ, nhân chứng gì?

Nàng ta có cái rắm!

Chỉ cần hắn tin nàng là đủ rồi.

"Thế tử phu nhân đương nhiên sẽ không lưu lại đằng chuôi, nàng ta dùng Khiêm ca nhi uy hϊếp ta, cho người thả một phong thư ở trên giường của ta."



Cố Nam Chi cười:

"Thư đâu? Chỉ cần ngươi có thể đem thư ra, ta sẽ nhận cái tội vô căn cứ này."

Giang Lâm Nguyệt đã sớm chuẩn bị kỹ càng lí do thoái thác:

"Ta đã dựa theo thế tử phu nhân phân phó, đã hủy lá thư này."

"Đủ rồi!"

Bùi Lạc Bạch rốt cuộc nghe không vô, hắn thất vọng nhìn Giang Lâm Nguyệt. Nhu tình lúc trước còn lại không có bao nhiêu, cho đến giờ phút này Giang Lâm Nguyệt mới hoảng hốt.

"Thế tử......"

"Ngươi câm miệng."

Bùi Lạc Bạch quát lớn không lưu tình chút nào, vu hãm Cố Nam Chi, tổn thương Khiêm ca nhi, nàng ta lúc nào lại biến thành bộ dáng ngoan độc như thế này, nếu như hắn lại còn tiếp tục dung túng, còn không biết nàng ta sẽ sinh ra cái dạng cực đoan gì nữa.

"Chi Chi, chuyện hậu trạch nàng tự mình xử trí đi! Trên người Uyển Hề có tổn thương, ta trước tiên mang nàng trở về."

Hắn ôn nhu quan tâm đỡ Uyển Hề dậy, trước ánh mắt bất khả tư nghị của Giang Lâm Nguyệt, chậm rãi đi qua trước mặt nàng ta.

(Bất khả tư nghị: hay không thể nghĩ bàn (zh. bùkěsīyì 不可思議), nghĩa là "không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được", vượt ngoài lý luận; câu này dùng để tả cái Tuyệt đối, chỉ có ai đạt giác ngộ mới biết. Cũng gọi ngắn là không nghĩ bàn (不思議 bất tư nghị). Không thể nghĩ bàn có thể hiểu là những hiện tượng siêu hình, những kinh nghiệm cá nhân không thể dùng ngôn ngữ thông thường để diễn tả được.)

"Thế tử, ta bị oan a!"

Nàng ta nhào tới níu lại vạt áo của hắn, nước mắt chảy xuống thương tâm gần chết, bi thương bất lực nhìn hắn.

Nhớ tới Khiêm ca nhi, Bùi Lạc Bạch đến cùng sinh ra không đành lòng, hắn ngoái nhìn nhìn về phía Cố Nam Chi, lại bồi thêm một câu:

"Xem ở phân thượng Khiêm ca nhi, tiểu trừng đại giới một phen cũng là phải."

(tiểu trừng đại giới: thành ngữ trong văn học, có nghĩa là phạt ít ngăn nhiều; kiên quyết chỉ trích những sai lầm cũ để ngăn chặn sự lặp lại quy mô lớn)

"Đa tạ thế tử......"

Giang Lâm Nguyệt lúc này mới buông Bùi Lạc Bạch ra:

"Chỉ là nô tỳ thật oan uổng!"

"Vu hãm chủ tử, châm ngòi thị phi, khi nhục Uyển Hề di nương, vốn nên trực tiếp bán ra, xem ở mặt mũi Khiêm ca nhi, trước mặt mọi người đánh nàng ta mười gậy đi! Cũng cảnh cáo rõ cho mọi người."

Cố Nam Chi lành lạnh nói. Bùi Lạc Bạch gật đầu một cái. Giang Lâm Nguyệt ngồi sập xuống đất khóc.

Thu Từ làm việc thoả đáng, rất nhanh Lãm Nguyệt Các đã tụ tập một đám hạ nhân. Giang Lâm Nguyệt bị hai bà tử nhấn nằm trên ghế dài, từng ánh mắt xem thường rơi vào trên người nàng ta, nhưng mà cái này còn không phải khó chịu nhất.

Thời điểm hành hình, Cố Nam Chi nắm tay Khiêm ca nhi xuất hiện ở trước mặt mọi người.