Chương 63: Hắn Cứ Như Vậy Được Không

Editor:b Khả Kỳ

Trong tiếng rao hàng ồn ào bên đường, thanh âm người kia giống như mài đá cuội khéo đưa khéo đẩy, không nhẹ không nặng đánh vào lòng Cố Nam Chi.

Nàng chẳng qua chỉ thuận miệng nói đùa một câu, Tạ Nghịch lại thật đã sửa đổi luật pháp.

Nàng mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy đây mới là Tạ Nghịch, ngụy trang một bộ dáng người khiêm tốn, kì thực tất cả mọi người đều đang vỗ tay cho hắn.

Luật pháp đối với người khác mà nói không khác gì bầu trời trên đầu, với hắn mà nói lại là thủ đoạn đùa bỡn người khác.

Phí khổ tâm lớn như thế khiến nàng rất hiếu kì, hắn đến tột cùng nhìn trúng nàng dâu nhà ai nha? Có thể lọt vào mắt xanh của Tạ Nghịch đúng là không dễ dàng, sợ là một nhân vật tựa thiên tiên a!

Thấy nàng không biết suy nghĩ gì mà nghĩ đến xuất thần như vậy, Bùi Lạc Bạch gọi nàng một tiếng:

"Chi Chi, nàng sao vậy?"

Hắn ngữ khí nhàn nhạt, cất giấu một chút không vui. Hắn vốn tưởng rằng tối hôm qua ở lại trong phòng Uyển Hề, hôm nay nàng nhất định phải tỏ chút tính tình, hoặc là cùng hắn tỏ sắc mặt, nhưng nàng cũng không có làm gì, ngược lại là để cho trong lòng hắn buồn phiền đến hoảng.

Hắn thích nàng rộng lượng, nhưng lại không thích dáng vẻ nàng cái gì đều không để ý, giống như hắn đối với nàng mà nói cũng chỉ là một người râu ria.

Cố Nam Chi nâng mắt nhìn hắn, mặt cười tỏa sáng phảng phất như tuyết đọng trên mai đỏ, trong ánh sáng lạnh lẽo của trời mùa đông chiết xạ ra màu ánh sáng lóa mắt khiến người ý loạn tình mê.

"Không có gì!"

Bùi Lạc Bạch bị một nụ cười này của nàng làm cho kinh diễm, lần này trở về, nàng vẫn luôn lãnh lãnh đạm đạm, lại bảo hắn đừng để ý đến. Cô nương non nớt đã từng quấn quýt si mê hắn kia, đã giống như hoa sen nở rộ trong hồ ngày mùa hè, dáng dấp yểu điệu, hương thơm âm thầm thấm vào người, kí©h thí©ɧ gợn sóng nhàn nhạt trong lòng hắn.

Tâm niệm hắn khẽ động, đưa tay đi nắm lấy tay Cố Nam Chi.

"Khụ khụ......"

Cố Nam Chi ho nhẹ vài tiếng, nắm chiếc khăn tay che lại bờ môi, xảo diệu tránh đi hắn.

"Chi Chi, dù ta nạp Uyển Hề, nhưng nàng mãi mãi cũng là chính thê của ta, ai cũng không thể so với vị trí của nàng trong lòng ta."

Hắn tự cho là thâm tình.

Cố Nam Chi híp híp mắt, đem hắn đá ra khỏi tầm mắt của nàng. Nàng thật sợ khi nhìn thấy bộ mặt dối trá kia của hắn sẽ nhịn không được phỉ nhổ vào hắn một cái. Nàng âm thầm nghĩ, chờ đến lúc một ngày biết được nữ tử trong lòng kia của Tạ Nghịch, nhất định sẽ đàng hoàng nói cảm ơn với nàng ta.

Nàng vân vê đầu ngón tay, mắt hạnh cong lên độ cong nhẹ nhàng, hưu phu......

Quả nhiên, sau khi Bùi Lạc Bạch nói xong những lời nói phiền chán người kia, lời nói liền xoay chuyển:



"Chi Chi, làm sao chỗ nhạc phụ đại nhân còn chưa có tin tức, chẳng lẽ ông ấy không có thay ta góp lời ở trước mặt Thánh thượng sao? Không nên chứ! Chỉ có ta vinh thịnh, nàng mới có thể đi theo ta ngồi hưởng vinh hoa phú quý."

"Chi Chi, nếu không hôm nay nàng về thăm nhà một chút, thuận đường hối thúc nhạc phụ đại nhân, ý chỉ kế tục tước vị chậm chạp không hạ xuống, trong lòng ta hiện giờ từ đầu đến cuối vô cùng bất an."

Bởi vì hắn vì nước tổn thương thân thể, mọi người ở kinh đô mới không dám chế giễu hắn, nhưng cũng không có đem hắn để vào mắt, hắn thật sự đã trải qua đủ cái loại cuộc sống này rồi.

Đôi mắt hạnh của Cố Nam Chi một mảnh lạnh lùng chế giễu, nàng vốn là chuẩn bị lừa gạt hắn một phen.

Xe ngựa vừa vặn dừng lại, thanh âm xa phu vang lên:

"Thế tử, phu nhân, đã đến rồi."

"Khiêm ca nhi, nào."

Bùi Lạc Bạch cũng không tốt tiếp tục nói nữa, hắn dắt tay Khiêm ca nhi xuống xe ngựa.

Cố Nam Chi đội lên mũ che có rèm, Hạ Linh đỡ nàng xuống xe ngựa.

"Phu nhân, đây chính là tiểu công tử trên phủ đi!"

Nàng mới vừa xuống xe ngựa, thư đồng lần trước liền tiến lên đón, nhìn Khiêm ca nhi rồi nói.

Nàng gật đầu:

"Đúng vậy."

"Mời tiểu công tử đi theo ta!"

Thư đồng kia mười hai mười ba tuổi, cười cười hướng Khiêm ca nhi vươn tay ra.

"Phụ thân!"

Khiêm ca nhi có chút sợ hãi, lại trốn ra phía sau lưng Bùi Lạc Bạch, hai cánh tay chăm chú níu lấy áo bào của hắn, đều vò đến nhăn nhúm lại.

Đáy mắt Cố Nam Chi hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Kiếp trước, Khiêm ca nhi vừa vào phủ, nàng liền dạy hắn quy củ, dạy hắn đối nhân xử thế, trước mặt người khác hắn chưa bao giờ có một điểm sai lầm. Một đời này, nàng đem hắn giữ tại Lãm Nguyệt Các, ngày ngày bồi tiếp hắn chơi đùa, cuối cùng đã thấy hiệu quả.

"Khiêm ca nhi nghe lời."

Bùi Lạc Bạch có chút không vui, ngữ khí đều nặng thêm mấy phần, nhưng Khiêm ca nhi chính là trốn ở phía sau hắn không chịu ra.

Cố Nam Chi âm thầm lặng lẽ cho Bùi Chiếu Giang một ánh mắt.

"Khiêm ca nhi đến đây đi theo ta, đừng sợ, ta mang ngươi đi vào, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi."



Bùi Chiếu Giang lấy ra một khối đường mạch nha, đưa cho Khiêm ca nhi.

Khiêm ca nhi nhìn đường mạch nha trong tay hắn, liếʍ liếʍ khóe miệng, bước nhỏ đi đến bên cạnh hắn tiếp nhận khối đường mạch nha kia nhét vào bên trong miệng rồi đi theo hắn cùng nhau tiến vào Giản Vân Trai.

Cố Nam Chi nâng mắt nhìn Bùi Lạc Bạch một cái, thấy hắn không cho là nhục, trên mặt ngược lại mang theo ý cười không có chút nào phát hiện ra vấn đề gì, khóe miệng hiện lên một tia trào phúng.

Đến cùng cũng là nhà huân quý, không thể so được với nội tình thanh lưu sĩ tộc, dù có phú quý nhưng cũng lộ ra nông cạn.

Thư đồng dẫn Khiêm ca nhi cùng Bùi Chiếu Giang tiến vào nhà trúc, Cố Nam Chi cùng Bùi Lạc Bạch chờ ở bên ngoài. Hôm nay, Giản Vân Trai trước sau vẫn như cũ đông như trẩy hội.

Cố Nam Chi luôn cảm thấy có một tia mắt luôn ở trên người mình, nàng ngước mắt bốn phía nhìn thoáng qua, cũng không có phát giác ra cái gì, không khỏi có chút hồ nghi, không phải là ảo giác của nàng đấy chứ?

Nàng lấy Khiêm ca nhi làm chiếc bè, trăm phương ngàn kế mưu đồ một trận như thế, hắn chẳng qua là một khối bàn đạp cho Bùi Chiếu Giang mà thôi.

Cũng không biết Bùi Chiếu Giang có thể nắm chặt cơ hội lần này hay không, nếu có được Chu đại nho nhìn với con mắt khác, Triệu thị đến cuối cùng cũng sẽ không ngăn cản được hắn.

Giản Vân Trai, một chỗ trong tòa nhà trúc hai tầng cách cửa vào gần nhất. Tạ Nghịch ngồi tại bên cửa sổ, hắn tùy ý nâng mắt là có thể nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại trong đám người kia. Ánh sáng trắng lạnh lẽo tản mạn đều rơi vào trên người nàng. Nàng mang theo mũ che có rèm khiến người khác thấy không rõ lắm dáng dấp của nàng.

Đôi mắt của hắn sắc dài, tháo bỏ xuống vẻ ngoài sạch sẽ và không tì vết trước mặt người khác, trải qua chấp niệm nhiều năm hóa thành cố chấp, dùng từng tấc từng tấc ánh mắt miêu tả lấy dáng dấp của nàng.

(Kỳ: lại nữa lại nữa, anh Hai xuất hiện là tui lại mệt tim vì phải dịch cái sự miêu tả cầu kỳ của tác giả, hic)

Đột nhiên, ánh mắt hắn rơi vào một thân ảnh bên cạnh nàng, đuôi mắt ánh lên một tia màu đỏ sắc bén, đôi mắt đen như mực cuốn lên mây đen quỷ dị, trở nên đằng đằng sát khí.

Hắn cứ như vậy có được không?

Ngay lúc sắp khống chế không nổi, hắn rủ xuống tầm mắt, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mấy thứ đồ trên bàn, bờ môi dịu lại mấy phần ý cười.

Có kỳ phổ sớm đã thất truyền, còn có một quyển địch phổ đại sư tiền triều sáng tác, còn có là một khối mực Huy Châu độc đáo, màu mực dày đặc thoảng tỏa ra hương trà bốn phía, nhìn ra được là nàng tự mình làm.

(địch phổ: địch là sáo, là sách nhạc phổ dành cho sáo)

Còn có một hộp huân hương, hắn tự mình đốt một chút, khói xanh nhàn nhạt mang theo một cỗ hương thơm như có như không. Ngay cả hắn cũng không biết tên loại hương này, chỉ ngửi thấy mùi hương cứ quanh quẩn ở chóp mũi khiến cả người cảm thấy toàn thân thư sướиɠ, đến ngay cả chứng đau đầu của hắn cũng giống như đã bỏ qua hắn vậy.

Đối với tên Chu Lệnh Hằng kia, nàng thật sự là dùng hết tâm tư. Đáng tiếc, tên kia cũng chỉ có thể trông mà thèm thôi!

Đợi ước chừng nửa canh giờ, cửa Giản Vân Trai rốt cục đã mở.

"Là Chu đại nho, Chu đại nho ra rồi."

Vốn dĩ đám người đang an tĩnh, đột nhiên trở nên ồn ào náo động.