Chương 14

Buổi tối hôm ấy hai người không ngủ trong phòng ngủ, chiếc giường kia bởi vì tình ái điên cuồng mà trở nên ngổn ngang lộn xộn, Chu Tân không nỡ rời Lâm Loan mà phí thời gian đi thu dọn, hắn chỉ muốn ôm cậu trong ngực, cho nên chỉ sắp xếp qua loa chăn gối trong phòng khách, liền cùng Lâm Loan nằm lên. Bọn họ ôm nhau nằm đối diện. Năm sáu giờ trời mới tờ mờ sáng, Chu Tân theo đồng hồ sinh học mà tỉnh dậy, lại phát hiện người trong ngực tỉnh lại còn sớm hơn hắn.

"Sao lại dậy sớm như vậy." Chu Tân đem người kéo về phía mình, tay hắn khoát lên eo Lâm Loan.

"Ngủ tiếp một lát..." Chu Tân không còn buồn ngủ, nhưng còn muốn dỗ Lâm Loan nghỉ ngơi chút nữa, cho nên cũng không có đứng dậy. Nằm một lúc hắn nghe thấy hô hấp Lâm Loan vẫn không thay đổi, có chút mệt mỏi mở mắt ra, nhìn người trong l*иg ngực, hỏi: "Em không ngủ được sao?"

Lâm Loan không nói gì, ngước đầu, đôi mắt mở rất lớn, không chớp mắt mà nhìn Chu Tân, rõ ràng được người ôm vào lòng, nhưng hai tay cậu vẫn giao nhau ôm trước ngực mình, Chu Tân không chỉ một lần nhìn thấy tư thế này của Lâm Loan, chỉ có người cực kì khuyết thiếu cảm giác an toàn mới thường xuyên có loại tư thế ngủ này.

"Làm sao vậy?" Chu Tân cúi đầu xuống thêm chút, kề sát mặt Lâm Loan. Hắn vốn muốn hỏi Lâm Loan có đói bụng hay không, hắn có thể làm một bữa sáng đơn giản cho họ, nhưng trực giác mách bảo cái Lâm Loan cần không phải một bữa cơm, mà cần hắn bồi bên cạnh lúc này.

Đoạn hắn nghe thấy Lâm Loan khe khẽ hỏi: "Anh có thật không?"

Chu Tân nắm chặt tay Lâm Loan, đưa ngón tay trỏ của cậu chạm vào trán mình, sau đó lần xuống lông mày, rồi từ chóp mũi xuống bên môi. Chu Tân liếʍ liếʍ đầu ngón tay Lâm Loan, nói với cậu: "Anh đương nhiên là thật."

"Em không tin." Lâm Loan rút tay về, rầu rĩ không vui mà cúi thấp đầu. "Trời sáng, anh liền sẽ biến mất."

Lâm Loan nói chuyện không chút logic làm Chu Tân có chút buồn cười, ý cười vừa mới ghé trên khóe môi, hắn liền ý thức được điều gì. Hắn nhấc cằm Lâm Loan lên, nhìn cậu mang một tia ý chí kiên cường chống đỡ lại tinh thần uể oải, hỏi: "Em cả đêm không ngủ?"

"Sáu giờ rồi... mặt trời lập tức liền... có ánh sáng, anh hẳn sẽ biến mất thôi..." Miệng Lâm Loan méo xệch, "Anh liền sẽ biến mất."

Chu Tân cũng không biết nên nói cái gì, "Em đừng sợ mà, anh thật sự là Chu Tân..."

"Nhưng là... anh từ chỗ nào tới chứ, anh làm sao liền, đột nhiên xuất hiện." Lâm Loan cố nén khóc, lời nói đứt quãng, "Đột nhiên xuất hiện, anh tốt như vậy, làm sao lại để em gặp anh..."

"Không phải anh đột nhiên xuất hiện." Chu Tân xoa đầu cậu, "Là em, là em tới nơi đây, là anh muốn cảm tạ em đã tới đất nước này, lại ở gần anh tới vậy."

"Không phải anh đột nhiên xuất hiện, là em tìm được anh." Chu Tân đối mặt với cậu nói, "Sau đó anh mới có thể gặp một Lâm Loan tuyệt vời đến vậy."

"Em không tốt một chút nào..."

"Em rất tốt." Chu Tân bắt đầu kể, "Em chơi violon, còn có thể đàn dương cầm, em rất ngoan ngoãn, rất hiền lành, có vô cùng nhiều những phẩm chất tốt đẹp. Em cũng ăn thật ngon."

Chu Tân nói: "Anh ăn nghiện rồi, muốn ăn cả đời."

Chu Tân xưa nay không biết rằng mình còn thể nói ra những lời này, nói thì cũng nói rồi, hắn liền lôi kéo tay Lâm Loan thăm dò xuống phía dưới mình: "Em sờ xem, là thật."

Lâm Loan vốn sắp khóc đến nơi, bị lời nói có vẻ đàng hoàng trịnh trọng của Chu Tân dọa đến vừa buồn cười vừa thẹn thùng. Lúc này những tia nắng vàng rực đầu tiên xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, rơi vào phía sau lưng Chu Tân hiện lên một tầng sáng ấm áp nhàn nhạt. Chu Tân đương nhiên không có biến mất, vẫn đang ôm lấy cậu, cự vật phía dưới đang cương cứng, xúc cảm nóng cháy lập tức kéo Lâm Loan về đêm đầu tiên không thể nào quên.

Cậu e lệ, vùi đầu đến càng thấp hơn, Chu Tân không nghĩ sẽ bắt nạt Lâm Loan hôm nay, chỉ lấy hai tay cậu khiến cậu ôm lấy hắn: "Sau này đều có anh, anh sẽ bảo vệ em."

"Sau này..." Lâm Loan lầm bầm niệm hai chữ này, vừa khát vọng, vừa mê man. Điều này khiến cậu bắt đầu suy nghĩ đến những vấn đề thực tế hơn, không nói tình huống đặc thù của cậu, chỉ riêng Chu Tân với điều kiện tốt như thế, hắn có nhiều lựa chọn như vậy, hắn đang tại đây ôm cậu vào ngực có lẽ chỉ vì nhất thời hứng thú, mà dù Chu Tân có thật lòng thích cậu, người nhà hắn như thế nào có thể đáp ứng được đây.

Đó cũng là lí do hôm qua Lâm Loan cầu Chu Tân, nói tới nói lui đều là cầu hắn làʍ t̠ìиɦ với mình. Cậu biết mình không xứng với Chu Tân, cậu chỉ dám hi vọng xa vời mong có thể nắm giữ một lần, chuyện sau này căn bản không dám nghĩ tới.

"Đúng, sau này." Chu Tân nói, "Qua một thời gian nữa ba mẹ anh sẽ đến L quốc, lúc đó sẽ để em gặp mặt họ."

"Không được!"

"Không được?"

"Đúng, không được." Lâm Loan ngồi dậy, lắc đầu một cái.

"Tại sao không được?" Ngữ khí Chu Tân xen chút nghi hoặc và không hài lòng, "Đây là chuyện sớm muộn."

"Nhưng mà em..."

"Lâm Loan."Chu Tân ngắt lời cậu, ngữ khí lúc này đã có chút tức giận, "Em có phải cho rằng anh đối với em, chỉ là vui đùa một chút?"

"Không phải vậy, anh thật sự rất tốt, là em..." Lâm Loan chưa nói hết, liền bị Chu Tân đè xuống giường, Chu Tân giống như báo săn mà đem người chế trụ, cúi đầu liên tiếp cắn nhẹ trên cổ Lâm Loan.

"Vậy ra hôm qua biểu hiện của anh khiến em chưa hài lòng, cho nên em mới phát cho anh thẻ người tốt." Bàn tay Chu Tân xoa xoa bụng dưới bằng phẳng của Lâm Loan, "Nơi này hôm qua ăn nhiều như vậy, chưa biết chừng đã mang dòng giống nhà Chu gia, giờ em lại muốn chối bỏ trách nhiệm?"

"Thiên nga bé bỏng," Chu Tân thổi hơi bên tai Lâm Loan, "Anh ăn em là chắc rồi, em không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cả đời bị anh ăn."

Chu Tân chống hai tay bên tai Lâm Loan, hỏi: "Anh vừa rồi trông có hung dữ không?"

Lâm Loan lắc đầu một cái, muốn cười mà cố nén. Cậu chần chờ một lát, sau đó chống khuỷu tay hơi ngồi dậy, mổ một cái lên môi Chu Tân, Chu Tân liền ôm lấy cậu, hai người dán lấy nhau nằm lại trên giường.

Chu Tân nói: "Ba mẹ anh sẽ thích em."

"Anh làm sao cứ thế khẳng định được..."

Chu Tân còn thật sự cứ thế khẳng định: "Anh yêu thích em, bọn họ nhất định phải yêu thích em."

"Em cũng đừng quá lo lắng, bọn họ đều rất thấu tình đạt lý, lần bệnh viện khai trương họ cũng định đến, cơ mà bởi vì còn vướng vài chuyện trong nước, cho nên trì hoãn đến bây giờ."

"Chuyện gì cơ?"

"Không phải chuyện gì quan trọng. Đa Thịnh (hình như là tập đoàn nhà Chu Tân) hàng năm có rất nhiều hạng mục từ thiện, như cấp tiền cho một số công ty vật liệu xây dựng nhằm giúp đỡ số ít trường học. Một trường học mới xây mấy năm trước đột nhiên xuất hiện vết nứt, điều tra ban đầu phát hiện ra là do công ty kia cấp vật liệu không đạt tiêu chuẩn. Chuyện này đối với Đa Thịnh không có gì tổn thất, nhưng ba sau khi biết chuyện vô cùng tức giận, cảm thấy công ty này đến xây trường cũng ăn bớt nguyên vật liệu, các hạng mục khác thì càng khó nói." Nói tới công ty kia, Chu Tân đều hiện thần sắc khinh thường, "Ba anh liền thông qua pháp luật tra rõ thực hư về công ty này, sau đó hiển nhiên phát hiện thực sự có rất nhiều vấn đề tồn tại, cho nên đến giờ vẫn còn ở trong nước."

"Cho nên bác trai, chính là chỉ đơn giản muốn làm việc tốt."

"Ừ. Có Đa Thịnh giúp đỡ điều tra, công ty kia muốn dìm chuyện này xuống, cũng không tìm được ai nguyện ý giúp họ."

Chu Tân không muốn tiếp tục đề tài này, cà cà tóc Lâm Loan: "Không nói nữa, chúng ta ở bên này, cứ lo phần bên này thôi."

"Được." Lâm Loan tùy ý để Chu Tân hôn môi sờ soạng, phía dưới cậu cũng bắt đầu có phản ứng, rất nhanh hai người lại gắn cùng một chỗ, chờ đến lúc thực sự rời giường, cũng đã đến giờ ăn trưa.

Từ đó đến tầm nửa tháng sau, là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời Lâm Loan từng được trải qua, sau khi xác nhận quan hệ, Chu Tân liền công khai kề kề bên Lâm Loan, rõ ràng chẳng mất quá vài bước, Chu Tân cũng lái xe đưa Lâm Loan đến rạp hát, rồi mới đến bệnh viện. Chỉ cần có buổi diễn, Chu Tân đều sẽ vĩnh viễn ở bên trái hoặc phải lầu hai mà nhìn xuống Lâm Loan trong khoang dàn nhạc. Bọn họ tuy rằng không nói gì, nhưng rất nhiều đồng nghiệp đoán được quan hệ của bọn họ, có mấy lần chào cảm ơn bọn họ còn ồn ào hướng phía Chu Tân ngồi vẫy vẫy tay. Sau đó nhân viên nhà hát mang theo hoa tươi vào hậu đài chuyển cho Lâm Loan, cậu nâng bó hoa cười đến xán lạn, sống hai mươi ba năm, chưa từng được cười đến vui vẻ như vậy.

Mà cuộc vui nào cũng có hồi kết, khoảng thời gian cùng Chu Tân hạnh phúc dường như không chân thực, chỉ một cú điện thoại, tất cả niềm vui đều bị đâm thủng trong nháy mắt.

Ngày hôm ấy không có buổi biểu diễn, Chu Tân sau khi tan làm cũng như thường ngày đến nhà hát đón Lâm Loan, hắn được bước vào phòng huấn luyện, lại không nhìn thấy bóng dáng thiếu niên quen thuộc đâu. Có người nhận ra hắn là bạn trai Lâm Loan, liền bảo hắn chờ một chút, nửa tiếng trước Lâm Loan có việc mới rời đi.

"Anh biết em ấy đi đâu sao?"

Người kia nhún nhún vai: "Cậu ấy nhận cú điện thoại, sau đó liền rời đi. Nhưng cậu ấy khẳng định sẽ quay lại." Người kia chỉ tay về phía trước, "Đến cả đàn cậu ấy cũng không mang theo, nhất định sẽ trở về, anh chờ một chút."

"Được." Chu Tân đáp ứng, lại cảm thấy có chút kì lạ, Lâm Loan chưa từng nói với hắn có chuyện gì gấp, mà chuyện gì có thể gấp đến mức làm cậu không kịp thu dọn đàn đã vội rời đi.

Tại thời điểm hắn nghĩ mãi không ra, hắn cũng tiếp một cú điện thoại, nhìn thấy người gọi điện là Thôi Minh hắn cũng sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ tới quãng thời gian trước chính mình có gọi điện nhờ vả chút chuyện.

Chu Tân nhấc máy, chưa kịp nói câu nào, Thôi Minh bên kia liền lập tức hỏi hắn, Lâm Loan cậu nói là cái người ở cửa đối diện cậu sao?

Cùng lúc đó, trong nhà trọ Lâm Loan, cậu sốt sắng đứng dựa vào tường, ngồi ở ghế salon là kẻ gác chéo hai chân dáng vẻ vô cùng thoải mái, thật giống như hắn mới là chủ nhân căn nhà này.

"Đã lâu không gặp, em trai." Lâm Dung cân nhắc nhìn thiếu niên mang dáng vẻ bất an, "Chớ có lo lắng nha."

"Tao tới xem một chút, xem xem mày làm nhiệm vụ thế nào rồi."

Chu Tân nhíu mày: "Phải, là ở nhà đối diện."

"Chết tiệt người anh em ơi, cậu mau tránh xa hắn ta một chút!" Thôi Minh gào lên ở đầu kia điện thoại, "Cậu tuyệt đối không được để ý hắn, đây là một cái bẫy, Lâm Loan kia chính là con trai nuôi của Lâm Mưu!"

"Lâm Mưu?"

"Chính là cái công ty vật liệu xây dựng Lâm thị kia, vật liệu xây dựng Lâm thị đó! Là cái công ty khiến bố cậu trằn trọc suốt mấy tháng nay!"

(Tổ sư thằng bạn chỉ được cái nhanh nhảu đoảng chưa điều tra hết đã vội làm ác bá đánh uyên ương rồi😑)