Chương 13

Lâm Loan tỉnh lại trên một chiếc giường hoàn toàn xa lạ, cậu khó nhọc nâng mí mắt còn sưng húp vì khóc, sau đó chống người ngồi dậy, ngơ ngác nhìn chung quanh, nhất thời không nhận ra, nơi này rốt cuộc là chỗ nào.

Gian phòng có kết cấu giống hệt căn hộ của cậu, chỉ khác ở cách trang trí, còn lại từ cửa sổ nhìn ra ngoài góc nhìn cùng độ cao không có chút khác biệt.

Bên cạnh là tủ đầu giường, phía trên còn để một chiếc áo sơ mi, là loại Chu Tân hay mặc, màu trắng trong thuần khiết quen thuộc ấy, đè lên trên nữa còn một bộ y phục có chút nhăn, hẳn là mới cởi còn chưa kịp mang đi giặt.

Lâm Loan cúi đầu xuống, sờ về phía cổ áo, bộ y phục đè lên kia là quần áo của cậu, mà hiện giờ cậu không hề khỏa thân.

Kiện áo dài tay cậu đang mặc trên người không phải đồ mới tinh, lại càng giống như có người giúp cậu thay một bộ đồ ngủ thích hợp hơn, cho nên lúc này bọc lấy cậu là một bộ đồ tương đối rộng rãi. Lâm Loan từ từ nhớ lại hôm qua cậu cứ ngơ ngơ ngác ngác mà bị Chu Tân đem về nhà, cậu khóc mệt rồi thì bắt đầu buồn ngủ, và rồi bị Chu Tân ôm công chúa trở về phòng, Chu Tân biết cậu muốn nghỉ ngơi, bèn chỉ ngồi cạnh mò mò tóc cậu, dỗ cậu thay quần áo rồi hẵng nằm tiếp, chứ mặc bộ đồ kia hẳn sẽ ngủ không thoải mái.

Cậu lại như không nghe thấy, nằm ngây ngốc trên giường một lúc chả buồn nhúc nhích, mí mắt từ từ chìm xuống, Chu Tân đành nhẹ nhàng giúp cậu cởϊ qυầи cùng áo khoác, sau đó lấy ra một chiếc áo len hắn thường xuyên mặc ở nhà cho Lâm Loan tròng lên.

Chu Tân sợ Lâm Loan bị lạnh, vốn còn muốn cho cậu mặc thêm quần pyjamas, thế nhưng Lâm Loan quá buồn ngủ, rất bướng bỉnh quấn chặt chăn, từ chối cho Chu Tân mặc thêm đồ gì. Chu Tân không miễn cưỡng nữa, giúp Lâm Loan chỉnh lại chăn, thiên nga bé bỏng của hắn lúc này mắt đã nhắm nghiền, nghiêng mình, hai tay ôm chặt lấy chăn ở trước ngực, ngủ ngon lành.

Chờ Lâm Loan tỉnh dậy, cũng đã là chập choạng tối. Cậu cũng không thay lại quần áo, từ trên giường trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ ra, phòng khách và nhà bếp đều sáng đèn, nhưng lại không một bóng người.

Lâm Loan đứng đó, không nhúc nhích, cậu cấu cấu bắp chân mình một chút, khá là đau.

Cậu không phải đang mơ, cậu đúng là đang ở nhà Chu Tân.

Cơ mà lại không có bác sĩ Chu.

Lâm Loan hoàn toàn không biết làm sao, sau khi tỉnh táo lại cậu nghĩ trước tiên phải thay lại quần áo đã, sau đó trở về nhà mình phía đối diện.

Nghĩ bụng, cậu xoay người hướng phòng ngủ mà đi, đến cửa phòng ngủ chợt phát hiện một cái l*иg thú cưng.

Cậu đi tới, ngồi xổm xuống, thấy rõ nhóc con bên trong chiếc l*иg.

Nhóc con gãi gãi lên thành l*иg, bi bô a nha kêu to. Lâm Loan mở cửa l*иg, nhóc con liền chạy ra, không có chút nào sợ người lạ mà đến thẳng trước mặt Lâm Loan. Nó dùng móng vuốt nhẹ nhàng cào góc áo Lâm Loan, như là đòi bế, Lâm Loan vui vẻ nhìn nó lăn lộn làm nũng trước mặt mình, sau đó dang tay túm lấy nhóc lông xù đáng yêu, đưa nó ôm vào lòng.

Đó là nhóc cún lưng đen chỉ tầm ba tháng tuổi, lỗ tai vẫn còn rủ xuống chưa dựng lên. Nó rất yêu thích Lâm Loan, liên tục hướng đầu nhỏ cọ cọ vào xương quai xanh của cậu, cậu không khỏi nở nụ cười, thấy bộ dạng nó rất được người yêu mến, ôm trong lòng cũng không nỡ buông tay.

Cũng không biết cùng cún nhỏ chơi bao lâu, nhóc con bắt đầu kêu to, Lâm Loan đem nó đặt xuống sàn nhà, nhóc liền trở mình, khiến Lâm Loan nhìn thấy cái bụng mềm dẹp của nó.

"Em đói bụng sao?" Lâm Loan hỏi nó, "Em cai sữa chưa? Có thể ăn thức ăn cho chó không?"

Nhóc con cũng không biết nghe có hiểu hay không, gào gào gừ gừ tiếp tục gọi, nghe còn rất oan ức.

"Vậy em chờ một lát được không, anh sang bên kia lấy cho em sữa bò." Lâm Loan đứng lên, cún nhỏ thấy thế cũng đứng lên, Lâm Loan đi nó cũng ngoắt ngoắt cái đuôi cùng đi. Lâm Loan đi mấy bước, vẫn là cúi người đem nó ôm vào ngực, sau đó tiếp tục hướng về phía cửa ra.

Vừa mới tới nơi, cửa chính mở ra, Chu Tân đứng ngay ngoài cửa, cũng không nghĩ tới phía sau cửa chính là Lâm Loan, đang ôm cún nhỏ, quần áo còn chưa đổi, nháy mắt cũng đang nhìn hắn đầy bất ngờ.

"Ừm... trả lại cho anh."Lâm Loan đem cún đưa tới trước mặt Chu Tân. Nơi này là nhà Chu Tân, chó hẳn cũng là chó của Chu Tân, cậu là một người ngoài lại đem ôm ra, không hề thích hợp.

"Không sao, em cứ ôm trước đi." Chu Tân vào nhà tiến về phía nhà bếp, rất nhanh mang một chiếc đĩa nhỏ trở lại phòng khách. Lâm Loan vẫn đứng cạnh cửa, lúc này mới để ý Chu Tân vẫn luôn cầm một cái túi khác, bên trong ngoài túi thức ăn cho chó còn có đồ vật gì đó khác.

Chu Tân xé vỏ ngoài, đổ một lượng nhỏ thức ăn vào trong chiếc đĩa, sau đó để dưới đất, Lâm Loan cũng đem cún nhỏ thả xuống, ngồi xổm xem nó ăn say sưa ngon lành. Chu Tân cũng cúi người, nhìn chằm chằm Lâm Loan không chớp mắt mà hỏi: "Thích không?"

Lâm Loan gật gật đầu: "Thích."

"Em thích là tốt rồi." Chu Tân thở phào, nhìn thẳng Lâm Loan, "Vốn là mua cho em."

"Cho em?" Lâm Loan không phản ứng lại, "Nhưng mà nhà em thuê không được phép nuôi."

Chu Tân trái lại tỏ ra đương nhiên, rồi lại giả vờ không hiểu: "Em sau này liền ở đây, tại sao không thể nuôi?"

"Ở đây?"

"Ở đây." Chu Tân chỉ chỉ gian phòng này, "Dù em có muốn chuyển đi nơi khác, hoặc là quốc gia khác, hoặc về nước đi chăng nữa, anh đều sẽ-----"

Chu Tân nói: "Anh đều đi cùng em."

"Bác sĩ Chu... em..." Lâm Loan ấp úng mà không biết đáp lại thế nào, "Ở đây rất tốt." Cậu ưỡn cổ, ngượng ngùng cười, "Có anh... chỗ nào cũng tốt."

Chu Tân cũng cười, hai người bọn họ thật giống như tỉnh tỉnh mơ mơ mới biết yêu, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ biết cười. Bầu không khí ám muội nhưng lại không xấu hổ, nếu như không phải cún nhỏ ăn no xong thong thả kêu lên một tiếng, bọn họ hẳn sẽ cứ như vậy mà nhìn đối phương chẳng biết đến lúc nào.

Cún con ăn uống no nê rồi muốn ngủ, Lâm Loan đem nó ôm về trong l*иg, Chu Tân nói ổ chó đã đặt nhưng mai mới đến, ngày hôm này đành ủy khuất nó ngủ tạm kia một đêm.

Lâm Loan hỏi ổ nhỏ trông như thế nào. Chu Tân cho cậu xem hình, là bằng gỗ.

"Đưa đến nguyên chỉnh thế này sao?"

"Không, chúng ta phải tự kết hợp lại."

Chu Tân dựa vào rất gần Lâm Loan, đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp từ đối phương. Chu Tân lại hỏi: "Ngày mai chúng ta cùng hợp lại nhé?"

Lâm Loan nhìn hắn, trong mắt như được phủ một tầng sương mù, cậu gật gật đầu, đáp ứng lại không chỉ là chuyện cùng ghép nhà gỗ.

Chu Tân hơi cúi người, nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Loan mà hôn cậu, Lâm Loan vụng về đáp lại, hai tay cũng ôm lấy cổ Chu Tân. Bọn họ ôm hôn một đường về đến phòng ngủ, tay Chu Tân bắt đầu lần xuống phía dưới, Lâm Loan vốn chưa mặc quần, tay hắn chạm đến bên trong hai bắp đùi còn đang căng thẳng. Lâm Loan bị Chu Tân ôm lên giường, Chu Tân chống hai tay ghé vào lỗ tai cậu, hai đầu gối tách hai chân cậu, đem Lâm Loan ghì xuống.

Sau đó bọn họ tiếp tục hôn môi, toàn thân Lâm Loan mềm nhũn, phía dưới bắt đầu trướng lên, không chỉ là tính khí phía trước, nơi tiểu huyệt cũng chậm rãi ướŧ áŧ. Lâm Loan biết mình thân thể mẫn cảm, nhưng cho tới giờ cũng không ngờ mình nhạy cảm đến vậy, chỉ mới hôn môi, kɧoáı ©ảʍ đã mãnh liệt như vậy.

Mà Lâm Loan còn muốn càng nhiều, cậu kẹp lấy đùi Chu Tân, nơi riêng tư cọ cọ vào đầu gối Chu Tân, Chu Tân cũng cởϊ qυầи áo, chỉ còn duy nhất cái qυầи ɭóŧ, Lâm Loan đánh bạo lần lên cơ bụng của hắn, ngón tay ngoắc ngoắc bên mép qυầи ɭóŧ nhưng không có mò vào, mà tiếp tục đi xuống, từ bên ngoài cảm thụ vật cứng nhỏ bé.

Lâm Loan vừa chạm vào, vật cứng trở thành vừa cứng vừa lớn, cậu xưa nay chưa có sờ qua đồ vật của nam nhân nào khác, không khỏi có chút bị dọa đến muốn rút tay về. Lúc này Chu Tân lại nắm chặt tay cậu, đem tay cậu hướng tới bên trong qυầи ɭóŧ, dẫn cậu nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cương cứng nóng bỏng của hắn. Này so với đυ.ng chạm cách một lớp qυầи ɭóŧ đương nhiên kí©h thí©ɧ hơn nhiều, Lâm Loan vừa nghĩ tới chốc lát nữa thứ vĩ đại ấy chen vào, tầng sương mù trong mắt càng trở nên mãnh liệt.

Chu Tân hôn dần xuống dưới, gặm mυ"ŧ đến chiếc cổ tinh tế trắng nõn của Lâm Loan. Hắn cần phải hỏi trước một chút, mấy ngày này Lâm Loan có muốn đến nhà hát hay không, nhưng hắn không nhịn được, bắt đầu có chút điên cuồng mà lưu xuống đầy những dấu hôn, hắn muôn lưu lại vết tích trên người Lâm Loan.

"Bác sĩ Chu..." Lâm Loan mơ mơ màng màng gọi hắn, như là lời mời, cái tay còn lại của cậu khẽ ấn nhẹ vai Chu Tân, là hi vọng hắn liếʍ một ít...ở chỗ khác.

Chu Tân vén áo Lâm Loan lên, lột ra, giờ đây Lâm Loan cũng chỉ còn lại độc chiếc qυầи ɭóŧ, này là lần đầu Chu Tân thấy nửa thân trần phía trên của Lâm Loan, rất gầy, nhưng lại vừa vặn, ẩm ướt mềm mại, chỉ cần nhìn liền muốn nghiện.

Thế nhưng Lâm Loan rất thẹn thùng, giơ tay che khuất trước ngực mình, lại muốn nghiêng người cản tầm nhìn của Chu Tân, Chu Tân không cho cậu như nguyện, chế trụ hai tay cậu, cúi người cọ cọ đầu nhũ đỏ tươi.

"A---------" Lâm Loan phát ra một tiếng rêи ɾỉ. Bộ ngực của cậu tuy bằng phẳng, thế nhưng chịu qua không ít dạy dỗ cùng bị ép dùng thuốc, một đôi đầṳ ѵú hồng mọng như trái cây chờ người đến hái, đặt trên làn da trắng muốt, lại càng trở nên diễm sắc gợϊ ȶìиᏂ.

Mà Chu Tân vân vê đã lâu chưa chịu vào thẳng trọng điểm, điều này làm cho Lâm Loan có chút nóng nảy, cậu cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn nhấc lên đầu ngực, dâng núʍ ѵú tới trước mặt Chu Tân. Đầṳ ѵú đã cứng lên, Chu Tân nhưng không nóng vội, hắn trước tiên dùng mũi cà cà nơi ấy, hơi thở nóng hổi của hắn phả lên ngực Lâm Loan, hai điểm trước ngực càng khát cầu được yêu thương.

Sau đó Chu Tân rốt cuộc cũng ngậm vào. Đầṳ ѵú bên kia được Chu Tân dùng tay mân mê. Lâm Loan thoải mái đến rên lên, âʍ ѵậŧ cũng cứng lên, cậu càng dùng sức đem lỗ nhỏ cọ vào đầu gối Chu Tân, Chu Tân đưa cánh tay còn lại thăm dò bên trong qυầи ɭóŧ Lâm Loan, vươn ngón tay định sờ một cái, rồi phát hiện ra hoa huyệt đã ướt dầm dề. Hắn tách cái khe nhỏ ra, đầu ngón tay chạm đến cửa huyệt.

Chu Tân lưu luyến không rời mà buông ra đầṳ ѵú nhỏ, tay vẫn đặt trong qυầи ɭóŧ Lâm Loan, hắn nằm úp sấp trên người cậu, trầm giọng rất khẽ hỏi: " Có thể sao?"

Đương nhiên có thể nha. Lâm Loan nghĩ, cậu chờ lâu lắm rồi, đương nhiên có thể.

Nhưng cậu cũng đồng thời cảm thấy giằng xé, vẫn cảm thấy chính mình không xứng, cảm thấy chính mình bẩn thỉu.

Lâm Loan khẽ nói, thái độ thấp kém cùng cẩn thận: "Bác sĩ Chu... anh có thể làm bất kì điều gì... anh muốn làm với em."

Chu Tân lưu lại bên tai Lâm Loan một cái hôn: "Được."

Hắn cởϊ qυầи lót Lâm Loan, ngón tay chậm rãi cắm vào, trên đường đi mua thức ăn cho chó hắn cũng tiện mua luôn bôi trơn cùng "áo mưa", mà có lẽ thân thể Lâm Loan cũng không đặc biệt cần. Ngón tay của hắn thuận lợi tiến vào, bị vách tường thịt chặt chẽ nóng hổi bao khỏa, hắn hận không thể liền lập tức vác súng ra trận, nhưng địa phương bé bỏng này muốn chưa được hắn, vẫn cần phải mở rộng trước đã.

Đến khi bướm nhỏ Lâm Loan có thể thành công nuốt vào ba ngón tay, Chu Tân cũng cởi nốt qυầи ɭóŧ của mình, tính cụ thô to bật ra, hắn đỡ dươиɠ ѵậŧ cọ cọ bên miệng huyệt Lâm Loan, qυყ đầυ nhét vào một chút lại lôi ra, sau đó liền đổi thành ngón tay, Lâm Loan ý thức được Chu Tân muốn làm gì, giơ tay chạm tới túi đồ ở đầu giường, trong đó quả nhiên có áo mưa.

"Bác sĩ Chu anh... mang vào..."

"Tại sao?" Giọng Chu Tân có chút khàn khàn, "Em đang thời kỳ rụng trứng?"

Lâm Loan không nghĩ tới Chu Tân sẽ hỏi như vậy, mím môi lắc đầu một cái.

"Vậy thì không mang." Dươиɠ ѵậŧ Chu Tân nhét vào thêm một chút, lần này không lại lui ra ngoài, "Nếu có hoài, vậy thì sinh ra, anh nuôi."

"Bác sĩ Chu..."

"Ngoan." Chu Tân tiếp tục ghé sát tai Lâm Loan, "Sinh bao nhiêu đứa anh liền nuôi bấy nhiêu."

"Không phải..." Lâm Loan hít mũi một cái, "Em cảm thấy chính mình không sạch sẽ... em trước đây... em..."

Lâm Loan không muốn giấu Chu Tân, nhưng cậu thực sự không biết giải thích thế nào, dù không bị chân chính tiến vào, nhưng chỗ đó, những năm gần đây, đúng là đếm không hết số lần bị đạo cụ đùa bỡn qua, là người tinh tường vừa nhìn, liền biết đã bị thao quen.

Cậu làm sao để nói những chuyện đó ra khỏi miệng lúc này đây, chỉ có thể mắt đỏ lên, có chút giãy dụa, đột ngột nói với Chu Tân "Xin lỗi"

Thế nhưng cậu chưa kịp phát ra một âm thanh nào, đã bị Chu Tân hôn ngấu nghiến, sau đó cự vật liền đâm một nhát sâu tận cùng.

"Không cần nói xin lỗi..." Chu Tân không nhúc nhích, chờ Lâm Loan thích ứng, "Dù cho đã phát sinh chuyện gì, thiên nga nhỏ bé của anh, là sạch sẽ nhất."

"Bác sĩ Chu--------"

"Ngoan." Chu Tân nắm đầṳ ѵú dựng cứng của Lâm Loan, "Gọi tên anh."

Không cần như lúc trước, khẽ khàng vừa họa tên tiếng Anh của anh vừa cẩn trọng tỉ mỉ mà niệm, mà ngay lúc này, ở trước mặt anh, tại trong ngực anh, hãy gọi tên anh.

"... Chu Tân."

Chu Tân nghe được, ôm lấy Lâm Loan, tách đùi cậu ra, tính khí bắt đầu nhấp nhô từng đợt. Lâm Loan vòng tay ôm chặt lưng hắn, áp chặt cơ thể vào l*иg ngực Chu Tân. Thời điểm Chu Tân tiến vào cậu có thể cảm nhận, cự vật từng chút một tách ra những vách thịt non mềm, vùi sâu bên trong cậu; khi Chu Tân bắt đầu xỏ xuyên, mỗi lần đều lơ đãng xẹt qua điểm mẫn cảm, cậu không có cách miêu tả thành lời, chỉ cảm thấy bị lấp đầy.

Bọn họ vẫn luôn dùng tư thế đối mặt, mỗi một lần nhấp đều sâu tận cùng, bởi vì hoa huyệt nở ra mà âʍ ѵậŧ cũng bị lông mao Chu Tân đυ.ng tới trêu chọc. Dưới sự đồng thời kí©h thí©ɧ như vậy Lâm Loan rất nhanh mà lêи đỉиɦ, phía trước đã rỉ ra dịch tuyến tiền liệt, hai tay bấu chặt lên lưng Chu Tân, Chu Tân như nhận được mệnh lệnh, nắm chặt tính khí Lâm Loan tuốt động, Lâm Loan ngửa cổ, hô hấp gấp gáp, vừa mở miệng đều là tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.

Chu Tân bắt đầu tăng tốc độ xỏ xuyên, hắn rút dươиɠ ѵậŧ ra, rồi một phát đâm vào toàn bộ, tử ©υиɠ của Lâm Loan vốn ở không sâu, mỗi lần nhấp cự vật đều thẳng tắp đè ở miệng tử ©υиɠ, lúc đầu Lâm Loan cảm thấy căng đau, mà rất nhanh nơi đó liền thích ứng, dần mở ra, qυყ đầυ Chu Tân lần thứ nhất vọt được vào bên trong hành lang mật đặc biệt bé nhỏ kín đáo ấy, huyệt trong Lâm Loan co rút kịch liệt, tính khí tinh tế phía trước còn bị Chu Tân nắm trong tay bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, toàn bộ lưu lại trên bụng Chu Tân.

Lâm Loan xụi lơ, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, âʍ ѵậŧ nảy lên trong dư vị cao trào, tính cụ Chu Tân hoàn toàn chôn trong cơ thể cậu, cậu muốn nghiêng người nghỉ ngơi một chút, Chu Tân hơi hơi rút ra, sau đó nằm ra phía lưng Lâm Loan, từ phía sau ôm lấy cậu. Dươиɠ ѵậŧ hắn một lần nữa vùi vào trong Lâm Loan, sau cao trào thân thể cậu cực độ mẫn cảm, cậu có thể cảm nhận được mạch đập trên tính khí Chu Tân.

Lâm Loan có chút mờ mịt, không biết tiếp đó sẽ phát sinh cái gì. Dư vị cao trào còn chưa chấm dứt. Chu Tân lại bắt đầu động, bởi vì hai người đều nằm nghiêng, Chu Tân cũng chỉ dùng phần eo phát lực, trong phòng tĩnh lặng chỉ còn tiếng bọt nước òm ọp. Hai tay Lâm Loan túm chặt ga giường, hai chân kẹp lại.

"Bác sĩ Chu... Chu Tân, không muốn-------" Lâm Loan có thể trải nghiệm rõ ràng dươиɠ ѵậŧ Chu Tân đang đào lộng trong huyệt của cậu, rong ruổi trong cơ thể cậu, chân thật như vậy, rõ ràng đến thế.

Lâm Loan sắp bị kɧoáı ©ảʍ quá mức trực tiếp dằn vặt đến khóc, thút thít năn nỉ người phía sau: " Chu Tân anh đừng mà... anh dừng lại có được hay không, anh thương thương em..."

"Được. Anh thương em." Chu Tân nói thì nói vậy, nhưng tốc độ trái lại càng tăng nhanh, tay cũng lần mò hết rốn nhỏ tới vυ" nhỏ của Lâm Loan.

"Anh thương em, cho nên một lần làm sao đủ."

Chu Tân thao quá mãnh liệt, Lâm Loan ngoại trừ rêи ɾỉ ra không nói được câu nào hoàn chỉnh, cuối cùng Chu Tân cũng tước vũ khí đầu hàng, Lâm Loan cảm nhận được vài luồng chất lỏng nóng rực bắn ở nơi sâu xa nhất của cậu, hoa huyệt của cậu bị kí©h thí©ɧ mà phun ra nước. Cậu bị triệt để đoạt lấy, bấy giờ Lâm Loan mới biết, nguyên lai cùng người mình thích làʍ t̠ìиɦ là như thế này, như chết qua một hồi, rồi một lần nữa sống lại.

Sau khi bắn xong, Chu Tân không lập tức rút ra, mà ôm Lâm Loan hôn vai của cậu, trên lưng cậu lưu lại vài vết hôn. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong tiểu huyệt Lâm Loan chảy ra, Chu Tân muốn ôm Lâm Loan vào buồng tắm tẩy rửa, Lâm Loan lại xụi lơ ở trên giường không đứng dậy, mở chân quấn lấy xương mu Chu Tân, khiến hắn rất nhanh lại cứng, thấy Lâm Loan chẳng hề chống cự, liền dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ban nãy làm bôi trơn, lại điên loan đảo phượng một hồi. Đến cuối cùng Lâm Loan lêи đỉиɦ mấy lần, cả người đều ẩm ướt, không biết là tϊиɧ ɖϊ©h͙ hay là nước da^ʍ, khắp cơ thể từ trong ra ngoài, toàn bộ đều mang mùi vị của Chu Tân.