Chương 15

Lâm Loan vẫn dựa vào tường, bàn tay cậu giấu phía sau lưng nắm chặt.

Cậu muốn tìm cảm giác đau nhói để bảo trì trấn tĩnh, liền dung sức véo trên mu bàn tay, Lâm Loan bị đau, tâm trạng trập trùng mãnh liệt cũng hòa hoãn xuống, lời nói chầm chậm mà như có như không run rẩy.

"Anh là có ý gì... cái gì gọi là... nhiệm vụ?"

Lâm Dung xưa nay đều biết Lâm Loan sợ mình, đối với trạng thái giả vờ trấn định của cậu cũng không chút kinh ngạc. Có một quãng thời gian rất dài Lâm Dung đều cho rằng Lâm Loan như vậy là cố ý giả vờ, giả làm bộ dạng khϊếp đảm ngây thơ, nhưng thực tế là dâʍ đãиɠ không chịu nổi.

Mà đối với loại người này nhìn chung chỉ cần dùng nửa dưới để suy nghĩ, không có ai thích hợp hơn Lâm Loan để chơi trò đùa bỡn con mồi.

"Mày không biết thật hay giả vờ đấy?" Lâm Dung dùng cằm chỉ chỉ vật nhỏ trên khay trà, "Ngu xuẩn, hơn một tháng rồi còn không dùng tới."

Lâm Loan nhìn theo tầm mắt Lâm Dung, phía trên bàn là máy quay phim cực nhỏ, cậu trợn to mắt, hoàn toàn không biết căn nhà trọ này đã bị giở trò.

"Các người theo dõi tôi?"

"Theo dõi? Mày cũng đề cao mày quá rồi." Lâm Dung khinh bỉ mà cười nhạo một tiếng, thu lại máy quay phim đồng thời tìm ra một hộp thuốc dở ném lên khay trà, "Dâʍ đãиɠ như mày, phía dưới ngứa đến vậy uống thuốc đỡ được sao? Không tìm đàn ông giải ngứa cho mày à?"

"Anh-----" Lâm Loan nhếch miệng nói không ra lời, cậu bấy giờ mới minh bạch, Lâm Mưu vì sao phải làm nhục cậu như vậy, nhét dương cụ giả vào người cậu lên máy bay.

Cũng khó trách nơi riêng tư của cậu bao lâu chưa từng không khỏe, cố tình lại dở chứng lúc vừa đến L quốc.

Lâm Loan biết đến, nguyên nhân không khỏe không phải vì cậu đã đi vệ sinh bằng đường tiết niệu nữ, kết quả kiểm tra cũng cho thấy nơi này không ảnh hưởng gì.

Nguyên nhân chân chính, là thuốc bôi trơn ngày đó Lâm Mưu bôi cho cậu.

"...Tại sao?" Lâm Loan hỏi, cậu cái gì cũng không biết, nhưng từ khi mới bắt đầu, đã nằm trong kế hoạch của hai cha con bọn họ.

"Từ đầu liền không cho người giám sát mày cũng là cố ý cả, một là để mày thả lỏng cảnh giác, hai là sợ mày ngứa không chịu được, tìm người ta ȶᏂασ mày." Lâm Dung đứng lên, thong thả đi về phía Lâm Loan, "Tha hương nơi đất khách quê người, cô nam quả nữ, ngoại trừ đi cầu Chu Tân nhà đối diện, mày còn có thể cầu ai?"

"Không đúng, cũng chẳng thể nói là "quả nữ" " Lâm Dung đứng đối diện Lâm Loan, từ trên xuống dưới đánh giá cậu một phen, "Dù sao mày cũng chỉ là quái vật bất nam bất nữ."

Lâm Loan nghe không nổi nữa, tay hướng phía trước muốn đẩy Lâm Dung kéo giãn khoảng cách hai người, nhưng bởi vì khí lực thể trạng khác xa Lâm Dung, trái lại bị Lâm Dung vây ở vách tường. Lâm dung thô lỗ kéo đứt hai khuy áo sơ mi của Lâm Loan, như dự liệu nhìn thấy những vết hồng trên xương quai xanh cậu.

"Nói thật với mày nhé, cái thuốc bôi trơn kia tuy rằng liều mạnh, nhưng chờ vài ngày cũng sẽ hết thôi." Lâm dung ngữ khí ngả ngớn, nghiêng đầu qua chỗ khác không đối diện Lâm Loan, "Còn không bằng nói, chính là mày da^ʍ, tự đưa tới cửa cho hắn thao."

Lâm Dung vốn muốn khiêu cằm Lâm Loan, lại bị Lâm Loan quay đầu làm cho khó chịu, cưỡng ép đem mặt cậu bẻ lại đây, khiến cậu nhìn thẳng hắn.

"Yên tâm, tao không có hứng thú với mày, đều bị ȶᏂασ nát." Lâm dung nói đầy xem thường, trong mắt mang một tia cảm xúc không đoán ra được, "Xem ra con trai Chu Hoài Sơn cũng không cao cao tại thượng như lời đồn, mặt hàng như mày mà cũng đυ.ng tới."

"Không cho mày nói bác sĩ Chu như vậy!" Lâm Loan đột nhiên phát ra âm thanh, điều này làm Lâm Dung không kịp chuẩn bị, để Lâm Loan tránh thoát khỏi tay hắn, Lâm Loan đẩy hắn một cái, Lâm Dung lui về sau hai bước, trong mắt kinh ngạc chợt lóe lên, hắn đi thẳng về phía sau hướng tới phía khay trà, cầm lấy chiếc máy quay phim, đoạn lại bước tới trước mắt Lâm Loan, trong mắt lúc này đều là trào phúng.

"Tao không chỉ muốn nói, tao còn muốn mày hành động." Lâm Dung nhét máy quay phim vào trong tay Lâm Loan.

"Máy quay trong phòng ngủ mày chưa được gỡ xuống, nếu Chu Tân vẫn thao mày tại phòng hắn, thì nghĩ cách gắn cái này lên." Lâm Dung nói, tay đốt điếu thuốc, "Tin tức về mày ở trong nước tao cũng nhờ người giở trò chút ít, Chu Tân ở nước ngoài, không dễ tra được mày là con nuôi Lâm gia, lên giường với mày đương nhiên không có lo lắng."

Lâm Loan lăng lăng nhìn cái máy lạnh lẽo trong lòng bàn tay: "Các người đem tôi đến đây... chính là để quay... tôi và Chu Tân lên giường?" Cậu nghĩ tới Chu Tân từng đề cập tới vụ kiện cáo ở trong nước của ba hắn, cậu sao lại dốt nát như vậy, lại chưa từng nghĩ tới, cái công ty kia sẽ là của Lâm thị.

Mà hai cha con Lâm thị bọn họ ở trong nước đối phó Chu Hoài Sơn, liền muốn cậu ra tay với con trai Chu gia.

Giữa việc ngừng vụ án kia và việc phó mặc video gian da^ʍ của con trai làʍ t̠ìиɦ bất nhã cùng người song tính, Chu Hoài Sơn chọn cái nào không cần nói cũng biết.

Lâm Dung tỏ vẻ đương nhiên: "Không phải thì là gì? Đưa mày tới nói chuyện yêu đương?" Hắn cười khẽ một tiếng, "Mày sẽ không mới cùng Chu Tân lăn giường mấy lần, liền tưởng mình trở nên quan trọng đối với hắn rồi đi?"

"Nghe lời." Lâm Dung tận lực nhẹ giọng nói, mà Lâm Loan nghe vẫn thấy kinh tởm. "Bố đang bệnh nặng là thật, Chu Hoài Sơn thế lực quá mạnh, không muốn lúc này bỏ đá xuống giếng nên mới tha đến giờ, mà nếu như không có nhược điểm gì kiềm chế lại, hắn vẫn sẽ ra tay với Lâm thị, thời điểm đó môi hở răng lạnh, Lâm thị không còn, Lâm Loan mày có thể trốn đến chỗ nào đây?"

"Chỉ cần dùng clip sεメ giữa mày và Chu Tân kiềm chề Chu Hoài Sơn..." Lâm Dung hướng phía trước một chút, cơ hồ muốn cùng Lâm Loan đυ.ng chạm thân thể, "Sau khi về nước, anh trai nhất định không bạc đãi em."

"Không." Lâm Loan đẩy Lâm Dung, mà lần này, cậu nhìn thẳng vào kẻ làm anh trai trên danh nghĩa này, quẳng máy quay trong tay xuống đất, khẳng định.

"Tôi tuyệt đối không giúp anh hại Chu Tân."

Lâm Dung nghe được, tình ý nửa thật nửa giả trong mắt thoắt cái tan thành mây khói.

"Thực sự là ngu xuẩn, mày coi như có tâm tư khác, cũng có thể trước tiên đáp ứng tao, khiến tao hạ thấp phòng bị, sau đó đem sự thật nói cho bác sĩ Chu của mày."

Lâm Dung bắt đầu giúp bày mưu tính kế, kì thực lại đang làm nhục Lâm Loan, làm cho cậu nhận thức hiện thực.

"Thế nhưng Lâm Loan, mày cảm thấy nhiều sự trùng hợp xảy ra như vậy, Chu Tân sẽ tin mày sao? Hắn dựa vào cái gì tin mày. Không bằng mày coi như đang tận hưởng lạc thú trước mắt, để hắn thao nhiều thêm chút, tao còn có thể cho mày một bản phim, coi như lưu lại hồi ức. Mày đừng quên nhiều năm như vậy mày ở Lâm gia làm sao mà qua nổi, bây giờ mày cố chấp, không phối hợp, vậy thì tất cả đều sẽ trở mặt với mày, mày có tin không Chu Tân lập tức sắp tới, ảnh mày bị đạo cụ đùa bỡn sẽ được nằm hết trong hòm thư nhà hắn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Lâm Dung thành công biến biểu tình Lâm Loan trở nên tuyệt vọng cùng bất lực, hắn tóm lấy tay Lâm Loan, Lâm Loan giãy dụa, hắn không chút lưu tình vặn một cái, Lâm Loan chỉ có thể bị đau mà nhìn tay phải mình bị ngoại lực mở ra, Lâm Dung dùng đầu thuốc chưa hút xong, còn nóng rực toàn bộ ấn vào lòng bàn tay Lâm Loan.

Lâm Loan cắn chặt hàm răng, miễn cưỡng chịu đựng lòng bàn tay đau nhói, không lên tiếng.

"Đôi tay này đẹp đẽ thật đấy, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể kéo đàn." Lâm Dung thổi một hơi, nhìn lòng bàn tay bị nóng thành vết đỏ, "Muốn bị phế bỏ không, không thể kéo violon nữa."

Lâm Dung giương mắt: "Cũng chẳng thể đàn dương cầm."

Sắc mặt Lâm Loan trắng nhợt.

"Mày thực sự cho rằng Chu Tân đối với mày có mấy phần thật lòng? Hắn là thân phận gì, thời điểm nào mới đến lượt mày có thể đứng bên cạnh hắn chứ. Có thể mày đã quên, năm đó thầy giáo trẻ tuổi dạy mày dương cầm, đến giờ tao vẫn phái tai mắt nhìn chằm chằm, tao nghe nói vợ hắn năm nay sẽ sinh con. Tuy tao không làm gì được Chu gia, nhưng phế một cánh tay của mày, vẫn có thể làm được mà thần không biết quỷ không hay."

Lâm Dung lại một lần nữa cầm cái máy quay, nhét vào trong cổ áo sơ mi Lâm Loan: "Đừng quên mất thằng ngốc năm đó muốn tìm luật sư cứu mày ra ngoài, mày còn thật sự cho rằng mày sẽ được cứu."

Lâm Dung hư tình giả ý mà xoa xoa lòng bàn tay đỏ lên của Lâm Loan: "Một con chim được Lâm gia nuôi đùa bỡn, có thể bay đi chỗ nào được đây?"

Thời điểm Chu Tân về nhà trời đã chạng vạng tối, sau khi đẩy cửa vào hắn liền nghe thấy tiếng động từ nhà bếp, đi tới vừa nhìn, là Lâm loan đang chuẩn bị cơm tối.

Lâm Loan sẽ không nấu cơm, sau khi qua đây càng chưa từng chạm qua củi gạo dầu muối gì, hôm nay cũng không biết sao lại tâm huyết dâng trào. Chu Tân đẩy cửa phòng bếp, vốn không muốn kinh động Lâm Loan, mà Hắc Bối (lưng đen-tên em chó nhỏ) vẫn luôn ngồi xổm bên chân Lâm Loan lại nhảy lên lao tới chạy vòng vòng quanh hắn. Lâm Loan cũng xoay người, sửng sốt một chút sau đó hướng Chu Tân nở nụ cười.

Chu Tân cầm hộp đàn của Lâm Loan, đặt xuống cạnh cửa, sau đó mới tiến đến cạnh Lâm Loan.

"Hôm này làm sao mà em một mình về trước?"

"Đột nhiên muốn nấu cơm cho anh, liền vội về sớm." Lâm Loan nhìn chằm chằm nồi nước sắp trào, "Thật xin lỗi, quên báo cho anh biết."

Lí do này kì thực sứt sẹo, mà Chu Tân cũng không có vạch trần, hắn lúc này chú ý tới lòng bàn tay Lâm Loan có vệt đỏ, vội chặn tay cậu lại, đem lòng bàn tay mở ra.

Chu Tân hỏi: "Làm sao bị thương?"

Lâm Loan cúi thấp đầu, khóe miệng run lên.

Sau đó cậu ngẩng đầu, cười đến không chân thật.

"Anh biết em thường không làm cơm, dụng cụ làm bếp cũng không thạo. Vừa nãy nắm chuôi quên đeo găng tay, mới bị bỏng chút."