Chương 12

Khác với bệnh viện trong nước, ở L quốc, dù là bệnh viện tư hay công, thời điểm cuối tuần ngoại trừ khi có ca cấp cứu, còn không thì bác sĩ đều được nghỉ. Hôm nay vừa vặn là thứ bảy, bệnh viện Chu gia không một bóng người, chỉ có nhân viên an ninh trực 24/24 cùng một số ít nhân viên công tác khác.

Như Chu Tân từng nói, bệnh viện này còn rất mới mẻ, mới bắt đầu kinh doanh còn chưa tới một tháng, mà hết thảy đều đã đi vào quỹ đạo, các công ty y dược góp vốn cho nơi đây phải nói là giàu nứt đố đổ vách, đề ra mức lương rất cao thu hút vô số bác sĩ uy tín trong và ngoài nước, thiết bị khám chữa bệnh cũng là loại tân tiến nhất trên thị trường, cho nên tuy rằng mới khai trương không lâu, thì nếu giờ không phải cuối tuần, số lượng người lui tới nơi này cũng đông đúc chẳng kém gì các bệnh viện lớn lâu năm của nhà nước.

Đây là sản nghiệp của Chu gia tại L quốc, Chu Tân đương nhiên tham gia toàn bộ quá trình từ khâu ra quyết sách đến khâu quy hoạch, Lâm Loan tới nơi đây đúng thời điểm hết thảy công việc trước khai trương đã đến giai đoạn gần kết thúc, vậy nên Chu Tân mới bỏ ra được chút ít thời gian rảnh rỗi, hơn nữa Lâm Loan lại tình cờ ở ngay đối diện nhà hắn, thiên thời địa lợi như vậy nếu không phải do người cố tình sắp đặt, thì bọn họ tại nơi đất khách quê người, cũng thật là hữu duyên.

Chu Tân trước tiên dẫn Lâm Loan lên tầng hai, hắn nguyên lai chưa nghỉ việc tại bệnh viện cũ bởi vẫn còn đang phụ trách một số ít bệnh nhân nữa; phòng khám cùng phòng làm việc của Chu Tân đều được an bài thỏa đáng, Chu Tân để Lâm Loan đợi trong phòng làm việc một chút, dù sao phòng khám cũng ngay gần đó, còn hắn quay lại tầng một lấy chìa khóa từ nhân viên phụ trách.

Trên đường trở lên, Chu Tân nhận một cuộc điện thoại, không mất nhiều thời gian lắm, điện thoại vừa cúp hắn liền chạy lại phòng khám luôn.

Cửa khép hờ, Chu Tân trực tiếp đẩy vào, Lâm Loan đang đưa lưng về phía hắn, một tay chống cằm, tay còn lại chạm nhẹ vào tấm bảng tên khắc gỗ trên bàn.

Lâm Loan cũng không biết Chu Tân đã về, từ lúc vừa vào căn phòng này cậu đã chú ý đến tấm bảng hiệu, trong lúc chờ đợi kiềm chế không nổi, kìm lòng không đặng mà mó mó vết tích khắc tên hiệu trên tấm bảng kia, xương ngón tay cậu khẽ uốn lại, đầu ngón tay lướt theo từng đường khắc, như đang tâm tâm niệm niệm viết lại từng nét chữ trên đó.

Viết một lần, Lâm Loan cũng yên lặng niệm trong tâm trí một lần---------

Bryne Zhou.

Lâm Loan thả tay xuống, cậu nằm nhoài trên bàn, ngoẹo cổ xem cái danh tự kia, cậu và danh tự ấy cách gần như vậy, ngón tay cũng chạm lại vào những nét khắc, đôi môi nhẹ hé mở, như đang kể ra một bí mật chẳng thể che giấu-----

Cậu đánh bạo khẽ gọi ra: "Chu Tân"

Thật là dễ nghe, Lâm Loan nghĩ, tên bác sĩ Chu, dù là thế nào, đều hay cả.

Sau đó cậu ngẫu nhiên quay đầu, đúng lúc thấy bác sĩ Chu đứng cạnh cửa, không có tiến vào.

Lâm Loan vội đứng lại, cùng bác sĩ Chu qua phòng kiểm tra phụ khoa. Cậu còn rất vui mừng, cho là Chu Tân mới đến cho nên chưa kịp gọi cậu, cũng không biết chính mình vừa nãy ngơ ngẩn si hán đến mức nào, không biết tất cả đều được thu lại trong đáy mắt Chu Tân, Lâm Loan vẽ bao nhiêu lần, Chu Tân lẳng lặng ở bên cạnh bấy lâu.

Chu Tân là người cực chặt chẽ về thời gian, nếu là bình thường, đổi thành người khác không phải Lâm Loan, hắn đã sớm gõ cửa nhắc nhở, nếu Lâm Loan không phát hiện, hắn không chắc mình sẽ đứng thêm bao lâu nữa, chỉ để nhìn Lâm Loan viết tên chính mình, sau đó nhẹ nhàng, cẩn thận, lại mang chút rạng rỡ mà gọi lên một tiếng---- Chu Tân.

Rốt cuộc là từ khi nào Lâm Loan trở nên không giống với những người khác trong mắt Chu Tân? Chu Tân cũng không phải lần đầu tiên suy nghĩ vấn đề này, mà vẫn chẳng thể nào tìm được câu trả lời. Hắn lúc này đã đeo bao tay nilon vào, có lẽ khi hắn suy tư nhìn quá mức nghiêm túc, khiến Lâm Loan đã cởϊ qυầи nằm trên giường kiểm tra có chút nhút nhát, lo lo lắng lắng nhìn Chu Tân, giống như muốn hỏi, có phải tôi đã làm gì không đúng, chọc anh mất hứng.

Chu Tân không hy vọng Lâm Loan suy nghĩ nhiều, tạm thời đem vấn đề kia ném ra sau đầu, điều chỉnh tốt tâm tình rồi mỉm cười khích lệ Lâm Loan, sau đó hắn tiến lên kiểm tra độ nghiêng giường và độ rộng giá để chân. Hắn không để Lâm Loan nằm hẳn xuống, mà để giường cao góc 60 độ, như vậy Lâm Loan cơ bản có thể thấy động tác của hắn, cũng sẽ không vì tầm mắt bị mắt bị che khuất mà cảm thấy e ngại.

"Hôm nay kiểm tra chỉ có một thao tác thôi, tôi sẽ dùng cực b (?) dò bên trong xem có còn dấu hiệu bị viêm, rất đơn giản mà cũng rất nhanh chóng, cậu không cần sốt sắng."

Lâm Loan gật gật đầu, tâm lí cậu vẫn có chút chống cự, nhưng cậu lại tín nhiệm bác sĩ Chu.

"Vậy trước tiên, cần phải làm cho cậu mở rộng..." Chu Tân nói, cảm thấy yết hầu khô khốc, hắn nhẫn nhịn không ho ra tiếng, lại khiến âm thanh có chút khàn khàn.

Nhận được đồng thuận của Lâm Loan, hắn rút ra một tuýp bôi trơn y tế mới, dùng ngón giữa tay phải lấy lượng vừa đủ; để Lâm Loan đỡ lúng túng, hắn chỉnh góc độ ghế ở vị trí chính hắn cũng không thể thấy hoàn toàn nơi bí mật kia. Ngón tay đi xuống dò tìm tới cửa miệng, mọi động tác của Chu Tân đều được Lâm Loan nhìn trong mắt, bác sĩ Chu của cậu thân sĩ như vậy, cẩn thận tỉ mỉ, bác sĩ Chu của cậu trong lòng chỉ có vì bệnh nhân mà phục vụ tận tụy, tuyệt đối không có lòng dạ khác.

Bác sĩ Chu của cậu...

Cái này Lâm Loan tuyệt đối không dám nói ra khỏi miệng, cậu cảm thấy được cơ thể cậu, đặc biệt là địa phương bị bác sĩ Chu đυ.ng vào trở nên ngứa ngáy, ngón tay hữu lực đẩy vào bên trong, lại sợ bộ vị nhạy cảm vì đột ngột được ghé thăm mà chưa thích ứng kịp, Chu Tân chỉ tiến vào hết một đốt ngón tay; tuy nhiên nhiệt độ lạnh lẽo của thuốc bôi trơn vẫn truyền đến Lâm Loan, cậu "ưm" một tiếng, âm thanh cao khẽ.

Chu Tân không lui ra, cũng không tiến thêm nữa: "Làm cậu đau sao?"

Lâm Loan chần chờ lắc đầu, cậu cảm thấy được mặt mình nóng như thiêu đốt, không biết có đỏ ửng lên hay không, cậu xấu hổ nghiêng đầu, Chu Tân cũng không có hỏi lại, rất chậm rãi tiến theo một đốt ngón tay nữa, độ dài này cũng đủ để dẫn ống kiểm tra vào, hắn liền chuyển động ngón tay, bôi trơn đều lên vách thịt mềm mại xung quanh. Động tác này kì thực có gãi đến điểm nhạy cảm của Lâm Loan một chút, cũng không có dừng lại, mà lại giống như khıêυ khí©h lướt nhẹ điểm nhẹ một chút, không trực tiếp kí©h thí©ɧ.

Loại mơn trớn như chuồn chuồn lướt nước này đυ.ng đến cơ thể mẫn cảm như Lâm Loan càng thêm trí mạng, du͙© vọиɠ của cậu bắt đầu không thể khống chế mà lộ ra, cậu muốn một thứ gì đó lần nữa tiến vào, dừng lại bên trong thân thể cậu.

Lâm Loan vẫn luôn cắn chặt răng, cậu vô cùng sợ chỉ cần mình thả lỏng sẽ cực kì dâʍ đãиɠ mà gọi ra, cậu nhìn thấy Chu Tân bọc bαo ©αo sυ cho ống nội soi, rồi vì sợ cậu bị thương mà lại thoa một lần bôi trơn ra ngoài, Lâm Loan nhìn chằm chằm vào đó, rồi đột nhiên mọi thứ trở nên không chân thực, cậu nhìn thấy bαo ©αo sυ không phải trùm lên ống nội soi, mà là chụp lên dươиɠ ѵậŧ Chu Tân! Lâm Loan cảm thấy mình điên rồi, cư nhiên dám có ý nghĩ như thế này, cậu liền rất nhanh từ trong ý da^ʍ tỉnh lại, không dám nhìn Chu Tân nữa. Vật dụng kia được bôi trơn đầy đủ xong bắt đầu tiến vào cậu, máy móc lạnh lẽo chạm vào tường thịt nóng bỏng, vật kia tuy cũng nhỏ nhắn, nhưng so với ngón tay lại có chút thô ráp, thường xuyên va vào một vài chỗ nhạy cảm của cậu. Chu Tân vẫn nhìn màn hình, bên trong Lâm Loan biểu hiện rất khỏe mạnh.

Cũng rất thành thục.

Chu Tân đem bộ phận thăm dò rút ra, có lẽ bôi trơn hơi nhiều, động tác này mang đến ma sát phát ra tiếng nước nho nhỏ, Chu Tân lột bαo ©αo sυ ra, để dụng cụ ra xa, đang muốn cởi găng tay, đồng thời bảo Lâm Loan có thể mặc quần áo được rồi, thì nắm tay của hắn đột nhiên bị nắm chặt.

Bàn tay hắn bị một tay khác mở ra, bị kéo đến khe hở ẩm ướt làm người mơ màng kia.

Chu Tân không nói một lời, chỉ dùng sức kéo tay về, thế nhưng Lâm Loan không nghe lời, tiếp tục kéo bàn tay Chu Tân dán vào miệng huyệt mình, nơi đó rất nóng, so với tay Chu Tân đều nóng hơn, bên trong chỉ có thể càng cháy bỏng.

Chu Tân vẫn nghiêng đầu không nhìn thẳng vào Lâm Loan, hắn biết một khi mình nhìn thẳng về phía trước, liền sẽ thấy đôi mắt Lâm Loan thấm đầy tìиɧ ɖu͙©, thời điểm kiểm tra cậu hắn cũng chú ý tới biến hóa trong đôi mắt ấy, tính khí mềm mại của Lâm Loan cũng chậm rãi ưỡn lên, bởi vì không có bộ lông che lấp mà cương lên rõ ràng.

Hắn vốn cho là hắn không nói, giả bộ không nhìn thấy, Lâm Loan sẽ như không có gì phát sinh mà mặc quần áo tử tế, hắn không hề lường được mọi chuyện lại trở thành như bây giờ.

"Bác sĩ... bác sĩ Chu..."

Hắn nghe tiếng Lâm Loan mơ màng gọi tên hắn, Lâm Loan xưa nay cũng sẽ không gọi tên hắn đầy đủ, mỗi lần đều một mực cung kính, mà chưa từng có tiếng "bác sĩ Chu" nào cào người như lần này.

"Bác sĩ Chu..." Lâm Loan túm chặt tay Chu Tân không buông ra, "Anh sờ sờ nơi đó... có được không..."

Lâm Loan ngồi thẳng lưng dậy, nửa người trên mặc một bộ áo lông mỏng màu nâu xám, phía dưới không một mảnh che thân, hai chân hoàn toàn mở rộng, tư thế cùng hành động kia của Lâm Loan không có gì mang tính ám chỉ rõ ràng hơn.

"Bác sĩ Chu..." Lâm Loan biết bây giờ đang lên tiếng chính là du͙© vọиɠ của mình, cậu cần phải khống chế, dù đây chính là khát cầu nơi đáy lòng sâu xa nhất của cậu.

"Bác sĩ Chu, em muốn lên giường với anh."

Câu này vừa nói ra, khoảng cách giữa hai người bọn họ trở nên không còn gì che giấu, Lâm Loan cảm thấy cả người đều bừng nóng, như bị hạ loại thuốc mạnh nhất, kẻ duy nhất giải được là Chu Tân.

Cậu cũng cảm thấy mình dâʍ đãиɠ vô liêm sỉ, tầm nhìn trở nên mơ hồ, nhưng cậu quá khát khao, cậu cảm nhận được bên dưới cảu mình bắt đầu ra nước, nơi đó, từng bị không thiếu dụng cụ đùa bỡn giày vò qua, lại chưa từng có một người chân chính giữ lấy.

Chưa từng được bác sĩ Chu giữ lấy.

"Bác sĩ Chu, chỉ một lần..."

"Chỉ một lần, em thật sự... không có cùng người khác lên giường..."

"Em rất sạch sẽ... thật sự... bác sĩ Chu anh cùng em có được không, chỉ một lần, một lần là đủ rồi, em sẽ... em sẽ lẩn đi rất xa, tuyệt đối không đến làm phiền anh, sẽ không xuất hiện trước mắt anh, bác sĩ Chu... xin hãy cho em một lần."

Lâm Loan cũng không biết mình nói cái gì, chỉ theo bản năng mời gọi Chu Tan, cậu không dám đυ.ng vào nơi khác trên người Chu Tân, cũng không dám hôn hắn, Chu Tân lại chậm chạp không có bất kì đọng tác nào, cậu liền nóng ruột mà kéo ngón tay Chu Tân vẫn còn đeo bao tay đưa vào bên trong. Điều này làm Chu Tân rốt cuộc có phản ứng, hắn tránh ra khỏi Lâm Loan, sau đó nắm lấy hai vai cậu mà dùng sức nhấn một cái, hai người rốt cục cũng đối diện với nhau.

"Lâm Loan, cậu nhìn rõ ràng xem nơi đây là chỗ nào."

Lâm Loan có thể nghe tiếng tim chính mình kịch liệt nảy lên, tầm mắt trở nên rõ ràng, cậu có thể nhìn rõ Chu Tân trước mặt, còn có những máy móc khác trong căn phòng.

Cậu ý thức chính mình đang ở nơi đâu, trong bệnh viện, tại phòng kiểm tra.

Đây là nơi chữa bệnh cứu người, nơi thiêng liêng và vô cùng thuần khiết, cậu lại dám ở đây phát tình, cầu xin vị bác sĩ vẫn luôn giúp đỡ mình thao cậu.

Gò má ửng đỏ nhàn nhạt của cậu trở nên trắng bệch trong nháy mắt.

Chu Tân không dùng lực, điều này khiến Lâm Loan rất dễ dàng nhảy xuống khỏi chiếc giường khám, sau đó luống cuống chân tay mặc quần vào. Cậu vô cùng hoảng loạn, thời điểm xuyên quần đứng không vững mất trọng tâm mà ngã xuống, Chu Tân đến bên dìu cậu, Lâm Loan né tránh, run lập cập buộc chặt dây lưng, ôm lấy khuỷu tay bị đập đau hung hăng nói với Chu Tân "Xin lỗi."

Cậu hoàn toàn không xỏ giày, mà một khắc cũng không muốn nhìn lại căn phòng này, ôm lấy đôi giày muốn chạy ra ngoài, vừa mới xoay người, cậu bị Chu Tân từ đằng sau ôm lấy, cậu ra sức giãy giụa, dùng hết khí lực thoát ra mà không thành, giày cũng rơi xuống đất.

Chu Tân không nghĩ tới Lâm Loan sức mạnh lại lớn như vậy, nhưng hắn vẫn có thể đem người giữ lại, chỉ chốc lát sau Lâm Loan không phí công nữa, cậu tháo khí lực, không có Chu Tân đỡ cậu sẽ để cả người ngã xuống mặt đất, có Chu Tân đỡ, cậu không có lựa chọn nào ngoài ngã trong l*иg ngực người kia.

Lâm Loan bắt đầu khóc, từ tự ghét bỏ chính mình đến ủ rũ u buồn hối hận và thất vọng chính bản thân khiến cho nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, Chu Tân đem Lâm Loan đối mặt với mình, sau đó dùng mu bàn tay lau từng giọt lệ của Lâm Loan, nhưng hắn lau bao nhiêu lại có bấy nhiêu nước mắt nhỏ xuống, Chu Tân thấy thế, nguyên bản hai tay đang khẽ nắm lại chuyển thành nâng mặt Lâm Loan, sau đó hắn hôn lên.

Hắn hôn lên mắt Lâm Loan, hôn lên những giọt nước mắt của cậu, vị mặn, chát, thống khổ, tất cả khiến Chu Tân đau lòng.

Lâm Loan bị hôn đến ngây ngẩn cả người, thút thít muốn ngăn từng dòng lệ lại, nhưng chưa thành công, Chu Tân liền rất tự nhiên hôn lên má Lâm Loan, dần dần đi xuống, cuối cùng chạm lên môi Lâm Loan.

Chu Tân ôn nhu đưa vào sâu hơn, tình cảm của hắn giống như cơn lũ không có cách nào chế trụ, hắn hôn rất sâu, cũng rất kịch liệt, đừng nói hôn như vậy, cảm giác hôn nhẹ Lâm Loan cũng chưa từng trải qua, căn bản không có cách hô hấp, cậu lại còn vừa khóc nên mũi tắc lại, cảm giác thiếu dưỡng khí làm cậu thấy không thực.

Chu Tân âu yếm không nỡ rời khỏi môi Lâm Loan, nơi đó bị hắn cắи ʍút̼ trở nên đỏ au, trán hắn chạm vào trán Lâm Loan, một tay ôm eo Lâm Loan, một tay xuyên qua sau gáy cậu xoa xoa mái tóc mềm mại.

Chu Tân rất nhẹ giọng, ôn nhu nói: "Em đừng khóc, được không"

Lâm Loan bị hôn bối rối, ngây ngốc "ừ" một tiếng, kèm theo sau là tiếng nấc dày đặc.

Chu Tân lại hỏi: "Lâm Loan, em yêu thích anh, đúng không?"

Chu Tân cũng không hỏi được trọn vẹn, vừa hỏi, nước mắt Lâm Loan thật vất vả mới ngừng được lại tạch tạch tạch rơi xuống.

"Em không muốn nói, hoặc là hiện giờ chưa có đáp án, cũng không sao." Giọng nói Chu Tân vẫn rất nhẹ nhàng, lại vô cùng kiên định.

"Thế nhưng anh muốn cho em biết, rằng anh thích em."

Bốn chữ kia vừa bật ra, Chu Tân liền nở nụ cười, vấn đề đã quấy nhiễu hắn bao lâu nay, thời khắc này đột nhiên có đáp án.

"Anh luôn luôn suy nghĩ, từ lúc nào em trở nên đặc biệt đối với anh, rốt cuộc từ lúc nào anh bắt đầu thích em. Hiện tại anh đã hiểu rồi."

"Chính là từ ngày mưa hôm ấy, anh nhìn thấy em một mình đứng dưới cây táo, bắt đầu từ giờ khắc ấy, từ lúc ấy anh đã chỉ muốn bảo vệ em, che chở em."

"Muốn yêu em."

Lâm Loan nghe được, cậu hiện tại không phải trong mơ, trước mắt cậu, bác sĩ Chu là thật, là người cậu yêu, cũng nói yêu cậu.

Lâm Loan lau mặt, nỗ lực khống chế tâm tình, trán bọn họ vẫn kề sát nhau. Giọng Lâm Loan vì khóc mà trở nên khản đặc, nhưng Chu Tân vẫn nghe được rõ rõ ràng ràng.

Lâm Loan nói: " Em cũng thích anh bác sĩ Chu."

Lâm Loan nói. Rất thích, rất yêu bác sĩ Chu.

Những từ ngữ có thể nhẹ nhàng nói ra, nhưng đối với Lâm Loan là đè lên hết thảy tôn nghiêm, đem trái tim duy nhất của mình, toàn bộ trao cho Chu Tân.

Tình cảm ấy, Chu Tân làm sao có thể từ chối, làm sao nỡ khiến nó tổn thương.

"Như vậy, tiểu thiên nga của anh..." Chu Tân nâng cằm Lâm Loan, hôn lên vệt nước mắt mới rơi.

"Nếu như là hai bên tình nguyên, chỉ thao một lần, là không đủ."

(quắn hết cả người các bác ạ)