Chương 11

Từ ngày đó trở đi, Chu Tân trở thành khách quen của nhà hát.

Cũng không phải mỗi ngày hắn đều đến, dù sao công việc ở bệnh viện cũng không có thừa thời gian trống như vậy, tuy nhiên chỉ cần tình huống cho phép, Lâm Loan luôn có thể nhìn thấy mặt Chu Tân ở nhà hát.

Cũng từ ngày đó, Chu Tân mua vé đều chỉ mua đúng vị trí hai bên trái hoặc phải tại lầu hai. Kia chẳng phải vị trí tốt gì, giá cũng rẻ, lấy năng lực của Chu Tân, hắn hoàn toàn có thể chọn những vị trí tốt hơn rất nhiều. Nơi hắn chọn, tuy tầm nhìn trên sân khấu bị hạn chế, nhưng lại có thể quan sát toàn bộ khu nhạc công biểu diễn. Lâm Loan chỉ cần ngẩng đầu ngó nghiêng một chút là biết ngay hôm nay Chu Tân có tới hay không. Mỗi lần hắn tới, Lâm Loan hiển nhiên vô cùng cao hứng, trước khi biểu diễn luôn hướng về phía Chu Tân cúi chào, cứ như vậy tạo thành ấn tượng cho chỉ huy và các nhạc công khác.

Có điều Lâm Loan cũng không biết, ngay cả trong thời điểm buổi diễn đang diễn ra, Chu Tân vẫn hay hướng về khoang dàn nhạc, giống như không phải tới xem ca kịch hay ba lê gì, mà là chuyên tới thưởng thức nhạc cụ.

Sau khi buổi diễn kết thúc Chu Tân cũng sẽ chờ Lâm Loan cùng về, ngày đầu tiên vẫn đi theo con đường quen thuộc họ thường hay đi, cố bước chậm lắm cũng chẳng đến mười phút đã về đến nhà, cảm giác như hai người đều chưa hết thòm thèm cái khoảnh khắc sánh bên nhau, cho nên từ sau đó, hai người đều ngầm hiểu ý, trên đường về còn đi dạo dọc bờ sông tán gẫu chút chuyện.

Có một lần Lâm Loan vừa vặn cần đi siêu thị mua sắm, hai người bèn đến một trung tâm thương mại gần nhà hát, Lâm Loan mua ít sữa bò cùng yến mạch, trong lúc đi đến quầy thu ngân có lướt qua ngăn hàng đồ cho thú nuôi. Cậu nhìn hình ảnh chú chó nhỏ lông vàng óng trên bao bì gói thức ăn, bước chân tuy rằng không ngừng mà vô thức chậm lại, đi qua quầy hàng ấy, trong tâm trí đều là hình ảnh vừa thấy, ánh mắt còn hướng về phía kia ngập ngừng hồi lâu.

Thanh toán xong Chu Tân giúp cậu xách đồ, trên đường trở về có chút không chắc chắn mà hỏi: "Thích thú nuôi sao?"

Lâm Loan gật gật đầu.

"Thích loại nào?"

Lâm Loan vung hai tay lên: "Thật lớn! Chính là loại khi tôi đẩy nó một cái, nó cũng sẽ rất vui vẻ mà vật lộn với tôi."

Đáp án này có chút ngoài dự liệu của Chu Tân, hắn cho là Lâm Loan sẽ thích kiểu dịu ngoan nghe lời cỡ vừa thôi, nhưng theo miêu tả này lại giống loại chó kéo xe trượt tuyết hoặc là loại lưng đen (tra google thấy chó lưng đen là chó rừng luôn? Nhưng theo lẽ thường thì mình đoán ý tác giả là kiểu chó becgie)

"Như giống Doberman sao?"Ngứa - Chương 11"Doberman cũng được đó, tôi rất thích giống này. Tôi cảm thấy nuôi một chú cún doberman nho nhỏ, chờ đến khi lỗ tai nó dựng thẳng lên, ngày càng dài ra, ngày càng to lớn uy phong, hẳn sẽ có cảm giác siêu siêu thành tựu!... Bác sĩ Chu không thích cún lớn sao?"

"Thích." Chữ "thích" này có chút qua loa, vì Chu Tân thật cũng không có đặc biệt hứng thú gì, cũng chưa từng có thú nuôi bao giờ, hắn lại hỏi Lâm Loan, "Tại sao cậu lại thích chó cỡ lớn, lúc đó cậu có thể dắt nó sao?"

"Chính là muốn lớn đến dắt không được mới hay chứ. Có một chú chó to như vậy trong nhà, cảm giác hẳn sẽ rất an toàn, sẽ không sợ gì hết."

Chu Tân đã hiểu, Lâm Loan muốn nuôi chó cỡ lớn, là hi vọng nó có thể bảo vệ cậu.

"Cậu trước đây từng nuôi qua chưa?"

Lâm Loan lắc đầu, cười đến có chút chua xót. Chính mình bị đem làm sủng vật mà nuôi, làm sao có tư cách nuôi con chó con mèo đây. Nơi cậu ở giờ đây cũng là phòng thuê, chủ nhà trọ không cho phép nuôi động vật, cậu sống đến hai mươi ba tuổi, chưa từng có cái gì thuộc về mình để có thể ôm vào lòng sưởi ấm.

Cậu khao khát tự do của Chu Tân, cậu biết nhà Chu Tân hiện nay là hắn mua lại khi vừa mới đến, một nơi lớn như vậy, chỉ cần Chu Tân có tinh lực, trong tương lai đó chính là nơi chứa chấp mèo nhỏ hoặc chó nhỏ đây.

Cứ như vậy nói chuyện phiếm một lúc, hai người cũng về đến nhà, đi tới hành lang cùng tầng, Chu Tân đem túi trả Lâm Loan, Lâm Loan tiếp nhận, cùng Chu Tân nói câu cảm tạ. Chu Tân đột nhiên nghĩ đến Lâm Loan hẳn rất thích uống sữa, hắn nhớ tới ngày mưa khi ấy, Lâm Loan đứng dưới tán cây trú mưa, trong hai cái túi đồ bên chân cũng rất rõ ràng lộ ra mấy hộp sữa bò, cùng nhãn hiệu với loại cậu mua hôm nay.

Nghĩ như vậy, tự nhiên lại nhớ Lâm Loan đến L quốc cũng một hai tháng rồi, từ đợt trước kiểm tra...

Chu Tân gọi theo Lâm Loan đã mở cửa bước vào nhà: "Thân thể cậu gần đây, vẫn khỏe chứ?"

"Khỏe." Lâm Loan nói xong mới ý thức tới Chu Tân cụ thể muốn hỏi cái gì, có chút xấu hổ hơi khép chân lại, "Đều rất tốt."

"Ừm. Mà nếu như theo đúng quy trình, cậu nên đi kiểm tra lại từ hai tuần trước, tuy rằng cậu vẫn thấy ổn, nhưng vẫn nên đi kiểm tra xác nhận cho chắc thì hơn."

"Kiểm tra lại thì phải...xét nghiệm lại một lần sao?"

"Không giống nhau. Lần này rất nhanh, chỉ là..." Nếu như trước mặt người khác, Chu Tân đã sớm đem hạng mục "âʍ đa͙σ b cực" nói ra, nhưng đối diện với Lâm Loan, hắn lại khó có thể nói rõ ràng như vậy.

"Chỉ là một vài hạng mục kiểm tra cơ bản, trước đây cậu hẳn cũng làm qua rồi."

"Ồ...kia, vậy tôi vẫn nên mặc váy sao?"

Ngữ khí Lâm Loan có chút bối rối, Chu Tân biết cậu vẫn cảm thấy rất mâu thuẫn: "Tôi vẫn kiến nghị cậu nên đi khám lại. Cơ mà lần này tôi đề xuất cậu hãy tới một bệnh viện tư nhân mới mở, do một vài tập đoàn y dược nổi tiếng ở đây hợp tác đầu tư, qua một thời gian nữa tôi cũng sẽ được điều tới." Nói đến tập đoàn của chính gia tộc mình, Chu Tân có một loại tự tin trời sinh tự tin. "Cậu còn nhớ chúng ta từng đề cập đến sự tình về bệnh viện kiến trúc sao, tôi chính là đề nghị cậu nên tới đó."

"Vậy tôi muốn tìm một bác sĩ tư nhân, anh còn thể giúp tôi sao?"

"Tôi đương nhiên vẫn luôn..." Nói đến đây, Chu Tân tỏ vẻ không xác định hỏi, "Cậu là, chỉ cần hỏi khám lại thôi?"

Lâm Loan đầu sát bên cửa, hai tay nắm chặt tay nắm cửa, đối diện Chu tân gật đầu.

Dáng dấp kia quá biết điều, Chu Tân nhất thời không tìm được từ ngữ khác để hình dung, quả thật nhìn rất ngoan ngoãn, người trẻ tuổi đẹp đẽ trước mặt hắn kia tháo xuống hết thảy phòng tuyến, hắn nói gì, làm gì, Lâm Loan đều toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn.

Có thể sự ngoan ngoãn kia cũng không phải thuần túy, không phải nói nói Lâm Loan giả vờ giả vịt, mà là cậu chỉ cần đứng ở đó, không hề làm gì, cũng sẽ bị tâm viên ý mã*, hoặc bởi vì biết đến bí mật thân thể cậu, lại cùng vẻ thanh thuần sẵn có, hai điều gộp lại, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, mà khí chất dung hợp càng trở nên thập phần hoàn mỹ.

(* tâm viên ý mã: tâm viên-> tâm vượn: tâm loạn động như khỉ như vượn, là kiểu tâm không tĩnh, lộn xộn, nghĩ hết chuyện này chuyện khác; ý mã: ý nghĩ rong ruổi, đi nhanh đi xa như ngựa)

Chu Tân vừa hoàn hồn, bụng dưới nóng lên, đây là điều hắn hoàn toàn không ngờ tới, chỉ có thể dùng đối thoại để che giấu thất thố.

Chu Tân hỏi: "Cậu muốn tôi trước hết khám lại giúp cậu, sau đó mới tới bệnh viện kiến trúc sao?"

Lâm Loan đỏ mặt, giọng Chu Tân so với trước đây còn trở nên trầm thấp đầy từ tính hơn, thật giống như Lâm Loan đang đối diện trước một lời mời cực hấp dẫn gì đó. Cậu chưa từng trải qua bầu không khí như vậy, ấm áp cào tâm cao, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Nhưng cậu thực sự mong rằng, người kiểm tra cậu chỉ có thể là bác sĩ Chu.

Chu Tân đương nhiên sẽ không làm khó Lâm Loan, liền lập tức cùng cậu định thời gian: "Vậy mai tôi dẫn cậu đi."

"Được, cảm ơn bác sĩ."

"Nghỉ sớm một chút."

"Bác sĩ Chu cũng nghỉ sớm một chút." Lâm Loan chậm rãi đóng cửa lại, rồi lại giống như trước thò đầu ra, "Bác sĩ Chu ngủ ngon."

Chu Tân cũng mở khóa vào nhà, đáp lại Lâm Loan: "Cậu ngủ ngon."

Đóng cửa lại, Chu Tân đứng lặng tại chỗ vài giây, sau đó lấy di động ra, mở trang web của một cửa hàng thú cưng tại L quốc ra, biết rõ là muộn như vậy cũng sẽ chưa được đáp lại ngay, vẫn không chờ nổi mà nhắn ngay chủ quán đặt một chú chó Doberman 3 tháng tuổi lưng màu đen.