Chương 4: Cùng anh hai ngươi viên phòng đi.

Không biết là như thế nào, Thư Lan tổng cảm thấy rằng là mình có chút sợ hắn, có lẽ là do hắn đã tham gia quân ngũ lâu rồi nên trên người có một cỗ khí uy nghiêm, lại giống như có một chút mạnh mẽ, nói tóm lại là khiến người khác không dám tới gần.

Vương Trường Xuyên nhìn nàng đỏ bừng mặt, mùi hương tắm gội vẫn còn thoang thoảng trong không khí,hắn nín thở lại không dám ngửi nhiều, cũng không nhiều lời mà thuận tay đưa cho nàng một tuýp thuốc mỡ.

" Đây là...." Lý Thư Lan nhìn tuýp thuốc mỡ này, cảm thấy không được tự nhiên nên cuối mặt xuống, hốc mắt cũng dần nóng lên. Từ sau khi mẹ chết, liền như vậy mà chả còn ai quan tâm đến nàng cả.

Vương Trường Xuyên vừa giao xong nói: " Chính mình nhớ thoa thuốc."

Lúc hắn xoay người muốn rời đi, Lý Thư Lan giữ chặt góc áo hắn nói: " anh hai ..."

Tâm Vương Trường Xuyên như chậm một nhịp, ngữ khí chính mình liền không bất giác được nhẹ nhàng một chút hỏi: " Ừ? Có chuyện gì sao?"

" Quần áo của anh bị ướt mất rồi, đưa em đi giặt lại cho anh đi."

" Không cần, ta chính mình cũng có thể tự giặt." trong lòng mất mát một chút nói, nhưng hắn biết rằng chính mình không nên có cái loại tâm tư này đi.

Phiá sau lại truyền đến giọng nói nho nhỏ mà tinh tế của nàng: " Cảm ơn anh hai."

Vương Trường Xuyên kéo kéo khóe miệng, khó khăn nở nụ cười, chờ khi hắn quay đầu lại chỉ còn thấy được bóng dáng bước ra cửa của nàng.

Vất vả cả một ngày này, nói đến hẳn là có thể là ngã đầu xuống liền ngủ ngay. Nhưng chỉ có mình Vương mẫu an tâm mà dính gối liền ngủ, chỉ còn lại một đôi cùng nhau bái đường mà không phải là vợ chồng, Lý Thư Lan và Vương Trường Xuyên kia thì lại trằn trọc, nhìn chằm chằm vào ánh trăng sáng bên ngoài hồi lâu rồi mới thϊếp đi.

Lý Thư Lan chưa từng trải qua những ngày tháng an tâm như thế này, không có mẹ kế đánh chửi, không có quần áo dơ chồng chất lại cũng không cần phải cả ngày đề phòng cái tên hỗn đản rắn độc luôn khè lưỡi mỗi ngày mà quấn lên nàng, Lâm Cường kia.

Việc nhà ở nhà họ Vương cũng không nặng nề gì, Lý Thư Lan mỗi ngày chỉ cần làm tốt thức ăn lỏng đem đi đút cho Vương Viễn Chu ăn một chút, lại lau mình cho hắn xong thì liền không có gì để làm cả.

Đáng giá để nhắc đến tới là, từ sau khi kết hôn đến giờ thật đúng là có thể đút chút đồ ăn, mỗi ngày còn có thể mở to mắt nhìn vài phút.

Trong nhà có người chăm sóc, con trai trụ cột lại trở về, Vương mẫu tâm treo lơ lửng bỗng buông lỏng xuống, tinh thần người này một khi buông lỏng thì liền ngược lại ngã bệnh.

Đã nhiều ngày rồi, Vương mẫu xem con trai út nhà mình trừ bỏ chỉ có thể uống chút nước canh, thì này chưa thể nói là hoàn toàn tỉnh lại, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ là có chỗ nào có vấn đề chăng.

Con trai lớn Vương Trường Xuyên không mấy tin này nọ, bà liền gọi cho đại thẩm nhà bên cạnh lại đi mời Bán Tiên đến xem.

Chạng vạng, Vương mẫu lặng lẽ kêu Thư Lan vào phòng nói: " Thư Lan này." Vương mẫu lôi kéo tay nàng, trên mặt từ ái mà nhìn nàng nói: " Con gả vào nhà họ Vương ta đã nhiều ngày rồi, mẹ nhìn thấy con là một đứa con tốt. Chỉ là tình trạng hiện giờ của Viễn Chu tổng làm mẹ cảm thấy thật khó chịu đi, mẹ hiện tại có chuyện này muốn cầu xin con, con cần phải đáp ứng ta đi."

Lý Thư Lan không có cảm thụ qua tình thương của mẹ, bị lời nói ôn nhu như vậy của bà nói, thật ra hốc mắt nàng đã đỏ nói: " Mẹ, có chuyện gì mẹ cứ nói, nếu như là con có thể làm được thì nhất định sẽ đáp ứng mẹ mà."

Vương mẫu kì thật cũng khó mở lời nói, chỉ là vì con trai út nhà mình mà hạ mình mặt dày cầu xin nàng: " Con xem Viễn Chu nhà ta đã như vậy rồi vẫn không tỉnh thì có phải hay không có vấn đề gì đi. Nếu như một ngày hắn buông tay, con thì phải làm sao đây? ViễnChu không thể nào tuyệt hậu được nha, con..... Không bằng con cùng anh hai con viên phòng , để lại cho Viễn Chu một đứa đời sau đi, để sau này con cũng còn có cái để mà dựa vào."

Lý Thư Lan vừa nghe xong việc này, trên mặt lúc này màu sắc trắng hồng mà đan xen nhau, vẻ mặt kia nhường như có thể thiêu cháy được. Tâm như rơi vào trong hồ nước đá, " Mẹ, chuyện này làm sao mà cho được? !"

Nếu như là làm như thế này, thì sau này nàng như thế nào mà còn có thể làm người nữa đây, đi ra ngoài chẳng phải là bị nước miếng của người khác dìm cho chết đuối luôn sao.

Vương mẫu che mặt khóc nấc lên nói: " Mẹ cũng thật là không còn biện pháp mới phải nói việc này, con là vợ của Viễn Chu cũng không thể nhìn Viễn Chu vì như thế là tuyệt hậu nha. Chúng ta chỉ lặng lẽ mà làm việc này, vị Bán Tiên kia đã nói chỉ cần con cùng anh hai con viên phòng thì Viễn Chu sẽ có thể tỉnh lại nha, con mang thai cũng là con của Viễn Chu, không ai biết được chuyện này đâu."

Lý Thư Lan lắc đầu, vội vàng tránh thoát khỏi tay bà nói: " Mẹ, người hảo hảo mà nghỉ cho tốt, chuyện này quá hoang đường đi. Con ... Con phải suy nghĩ lại đã."

Nàng nghiêng ngã lảo đảo mà đi mở cửa, vừa vặn đυ.ng phải vào người của Vương TrườngXuyên, mặt Lý Thư Lan đỏ càng thêm đỏ, tâm cứ đập bang bang như muốn nhảy cả ra ngoài.

Vương Trường Xuyên buồn bực nói: " Mẹ, cô ấy bị làm sao vậy?"

Vương mẫu còn vươn nước mắt nói: " Đại Xuyên này, con ngồi xuống một chút, mẹ có chuyện này cần cầu xin con giúp a."

" Có việc gì mẹ cứ nói là được, sao lại dùng cái từ cầu xin đó? Có phải hay không đủ tiền,chuyện này con..." còn chưa kịp nói hết lời, đã bị lời của Vương mẫu đánh gãy nói: " Xuyêntử a.... em trai con ..."

Đem hết lời vừa nói lúc nãy nói ra hết với Vương Đại Xuyên nghe, Vương mẫu cũng biết tính tình con trai lớn nhà mình, nói xong liền ồ ồ khóc lên: " Em trai con cứ nằm như vậy, không nói được liền ngày nào đó nó liền......"

" Mẹ, người như vậy không phải là quá hoang đường hay sao, nếu như.... con về sau con lấy vợ thì sẽ như thế nào đây?"

" Chuyện này thì không có việc gì đâu nha, chờ Thư Lan mang thai nói là con của em trai con là được, cùng với con không có quan hệ gì cả. Chờ cho sự tình qua đi, thì con liền lấy vợ sinh con là được."

Thấy con trai lớn vẫn trầm mặt, Vương mẫu lại nói: " Cũng không thể làm cho em trai con để lại đời sau cũng sẽ không liền nhắm mắt mà đi đi, nếu như em trai con thật không được... Ai..."

Nói tới lại bắt đầu khóc.

Vương Trường Xuyên nghe đến cảm thấy rất khó chịu, nghĩ đến em trai hắn nằm ở chỗ kia càng thêm khó chịu nói: " Mẹ, con chính là sẽ chịu đựng cho dù hoa có tàn cũng sẽ đem Viễn Chu cứu tỉnh, mẹ vẫn là nên nghỉ ngơi trước đi."

Cửa phòng đóng lại, nhưng tiếng khóc của Vương mẫu vẫn không ngừng truyền đến tai hắn.

Vương Trường Xuyên muốn đi thăm em trai hắn, nghĩ rằng có khả năng mẹ hắn cũng là cùng Thư Lan nói mấy lời kia, khả năng gặp mặt càng thêm xấu hổ, vẫn là hắn xoay người trở về phòng của chính mình đi.

Hắn nằm ở trên giường, nghĩ đến bộ dáng của em trai hắn lúc khỏe mạnh đôi mắt cũng hiện lên vẻ chua xót. Nghĩ đến thời điểm nữ nhân nho nhỏ mềm mại kia nằm trong lòng ngực của mình, tâm lại như có cái gì đó lôi kéo làm cả người hắn cảm thấy khó chịu.

Nếu thật muốn viên phòng, nàng sẽ đồng ý sao?

Một màn áo cưới ôm sát người kia vẫn còn khắc thật sâu ở trong đầu của Vương Trường Xuyên, cảm giác được thân thể xao động, Vương Trường Xuyên liền động thủ cho chính mình một cái tát.

" Đây là đang suy nghĩ cái gì vậy?"