Chương 3: Anh chồng tới đón.

Ngày này rốt cuộc cũng đã đến, ngoài cửa âm thanh khua chiêng gõ trống thập phần vui mừng, Lý Thư Lan trong lòng cũng có chút cao hứng, tuy rằng là gả cho một con ma ốm tổng thể so sánh với cái nhà giam bị cưỡng giam này còn tốt hơn.

Rốt cuộc cũng được giải thoát rồi, nàng thậm chí vui vẻ mà kêu to vài tiếng.

Nàng mặc một thân váy đỏ bình thường, vẫn là mẹ kế sợ người ta dị nghị bảo nàng ăn mặc trông khó coi mà đặt mua cho nàng . Rương tiền hồi môn tự nhiên sẽ không có, chỉ có một bộ chăn giường cũ liền ra cửa.

Từ đây nàng chính thức là người của nhà họ Vương.

Lúc Lý Thư Lan bị mang ra cửa, một thân váy đỏ cộng thêm phấn son trên mặt cũng được xem là tốt. Nhìn chung nàng căn bản tốt, khuôn mặt xinh đẹp cùng thân hình nóng bỏng. Vì tiết kiệm vải, mẹ kế làm áo cưới cho nàng có chút nhỏ, bờ mông ôm sát được nâng lên, có thể làm cho bọn tiểu tử trong thôn thèm chết đi.

Vương Trường Xuyên cũng không ngờ rằng em dâu của mình lớn lên lại xuất sắc như thế này, cũng nhìn thấy được vết thương trên khóe miệng cùng với đôi mắt lệ kia của nàng, bỗng chốc trong lòng không khỏi có chút thương tiếc.

Từ xưa đến nay, cô dâu xung hỷ đều có số mệnh đáng thương.

Lý Thư Lan thấy tới đón mình là một người nam tử cao lớn, tướng mạo tuấn tú. Người nọ một thân cơ bắp rắn chắc khiến cho người khác cảm thấy an tâm, đôi mắt sáng như đuốc lại không nhìn thấy được không có da^ʍ ý.

Người này khẳng định là không phải chồng nàng, trên người không có một hơi thở của bệnh tật lại có thân thể khỏe mạnh, cường tráng thế kia, chắc hẳn là anh cả chồng Vương Trường Xuyên của nàng.

Bởi vì chân của cô dâu mới không thể chạm đất, nàng liền được Vương Trường Xuyên ôm đến leo lên xe bò. Một thân thể mềm nhuyễn dựa gần vào khuôn ngực rắn chắc của hắn, cả hai người đều đỏ mặt, trong lòng không ngừng hoảng loạn.

Mùi hương của Lý Thư Lan xông thằng vào mũi của Vương Trường Xuyên, làm tâm hắn đều đập nhanh vài nhịp. Hắn giữ vẫn tinh thần, thầm mắng chính mình một tiếng, Vương Trường Xuyên a Vương Trường Xuyên ngươi không thể suy nghĩ vớ vẩn được, người này là em dâu của ngươi.

Lý Thư Lan chưa từng cảm thụ qua được người khác ôm ấp, chỉ biết là người này có lòng ngực rắn chắc cùng cánh tay hữu lực làm cả người nàng an tâm gấp bội, hận không thể cả đời này đều khóc ở trong lòng của hắn, trốn nắng che mưa. Trong lòng nàng biết đây là hy vọng xa vời, đây chính là anh hai của mình, chính là anh của chồng mình.

Việc xung hỷ là một việc bất đắc dĩ, so với hôn lễ tự nhiên cũng giống nhau chỉ là kém một chút không khí vui mừng mà thôi, nhà họ Vương cũng không có tâm tư mà tổ chức tiệc, chỉ là mời hàng xóm, thân thích cùng nhau ăn một bữa cơm, xem qua tân nương mới trong nhà xong liền cùng nhau giải tán ai về nhà nấy.

Lý Thư Lan hiểu chuyện hỗ trợ giúp đỡ thu dọn tàn cục trong và ngoài phòng, đồ ăn thừa có thể ăn được thì phần lớn đều bị lấy đi hết rồi, xác vỏ hoa quả, cơm canh thừa được ném đầy đất.

Chén đũa, bàn ghế mượn về đều đem đi rửa sạch sẽ rồi đem đi trả lại cho người ta.

Vương mẫu đảo mắt sang bên này xem cảm thấy rất vừa lòng, đứa con dâu mới này lớn lên thật xinh đẹp, làm việc nhà cũng nhanh nhẹn không giống như dạng người tùy tiện ,cẩu thả. Cùng Viễn Chu nhà mình xem ra rất là xứng đôi đi.

Bà cũng biết rằng Lý Thư Lan từ nhỏ lớn lên rất đáng thương, Vương mẫu đi sang nói: " Thư Lan này, ngươi cả ngày đều mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi."

" Mẹ, con... Con không có mệt." Lý Thư Lan đỏ mặt, lần đầu tiên gặp mắt liền phải đổi giọng gọi bà một tiếng mẹ, thật là có một chút ngại ngùng .

Nàng để cho Vương mẫu đi ngồi nghỉ, tính toán sang bàn tròn kia dọn dẹp. Chỉ là nàng rốt cuộc cũng chỉ là nữ nhân làm sao có để nâng được cái bàn?

Vương Trường Xuyên thấy thế hướng nàng đi đến, từ tay nàng đón nhận cái bàn nói: " Để ta đến giúp."

Khi tay hai người chạm vào nhau, bỗng có một dòng điện chạy xẹt qua làm cả hai nhanh chóng tách ra, Lý Thư Lan đỏ mặt đứng sang một bên, vuốt vuốt lại chỗ da thịt vừa mới bị chạm qua kia.

Vương Trường Xuyên một tay đem bàn tròn nâng lên, cánh tay rắn chắc kia bởi vì dùng sức mà cơ bắp cuộn lên thấy rõ. Lý Thư Lan xem hắn không tốn chút sức nào mà đem bàn tròn khiêng đi dẹp, tựa như vào lúc sáng sớm này hắn thoải mái mà đem nàng ôm lên, đi một lúc cũng chả hề có một hơi thở thô thển nào phát ra.

Nghĩ nghĩ, nơi địa phương kia bị hắn ôm qua dường như lại ẩn ẩn nóng dần lên.

Khó khăn một chút cũng thu dọn xong mọi việc, người trong nhà đều quá mức mệt mỏi, nhìn da mặt cô dâu mới mỏng, Vương mẫu cho nàng đi tắm rửa trước, những người còn lại thì đều dùng số nước còn dư lại. (editor nghĩ: ngày xưa những người ở quê thường rất tiếc kiệm nước đi a)

Lý Thư Lan cũng xác thật làm cho một thân đầy mồ hôi, khó chịu đến mấy cũng không có làm ra vẻ gì, liền đồng ý. Tắm rửa xong nàng mới còn nhớ đến chồng mới cưới của mình, dù có bệnh như thế nào thì cũng là chồng của mình.

Nàng bê một chậu nước hướng vào tân phòng mà vào. Ngày thường là chỉ có Vương mẫu hầu hạ hắn, nên phòng cũng chả có mùi hương gì kì lạ. Nhìn Vương Viễn Chu lẳng lặng mà nằm ở trên giường kia, mặc dù đã gầy trơ cả xương ra như cũ vẫn có thể thấy được bộ dáng nguyên bản tuấn tú của hắn.

Hắn cùng Vương Trường Xuyên không giống nhau, chỉ có cái mũi là cao thẳng giống nhau. Khuôn mặt của Vương Trường Xuyên càng kiên nghị càng cường tráng, còn Vương Viễn Chu thì được xem là tuấn tú, long mi kia so với tiểu cô nương đều phải nói là dài vểnh lên hơn, nói như thể nếu như hắn có thể mở mắt ra thì nhất định là có thể làm ai đó mê chết đi.

Lý Thư Lan bất quá cũng chỉ là tiểu cô nương mười bảy, mười tám tuổi, chưa từng chạm qua bàn tay của nam nhân. Chứ đừng nói là hầu hạ nam nhân của chính mình, rốt cục là vẫn cảm thấy thực xấu hổ.

Vén lên quần áo của Vương Viễn Chu, nhìn làn da thịt non mịn không thua kém bản thân mình là bao, thậm chí bị bệnh nằm trên giường mấy tháng này ngược lại so với Lý Thu Lan có chút trắng hơn.

Lau xong nửa người trên rồi, gương mặt Lý Thư Lan bắt đầu có chút bốc khói rồi, nàng chịu đựng sự ngai ngùng của mình mà đem tất cả quần của hắn cởi ra hết.

Chỗ bảo bối kia của nam nhân bỗng chốc bị lộ ra tới, Lý Thư Lan cũng gặp qua tiểu ngưu ngưu của em trai khi còn nhỏ, không giống như bây giờ còn mọc đầy đám lông đen ngành ngạnh này.

Chỗ địa phương này cũng là chỗ quan trọng nhất, nàng cũng rất cẩn thận. Nàng vắt khăn lông nhẹ nhàng mà lau qua, cách một lớp khăn lông cũng có thể cảm giác được chổ gia hỏa kia mềm mại lại còn co dãn tốt, lại có thể nhéo được.

Nàng không khỏi nhéo nhiều thêm vài cái, tựa như nó giống như một món đồ chơi mà chơi. Ai ngờ, sau khi nàng nhéo vài cái, cái chỗ kia liền run run rẩy rẩy vài cái mà dựng thẳng đứng, sưng cả lên.

Lý Thư Lan nhanh chóng bỏ ra món đồ ngoài ý muốn trở nên nóng phỏng tay kia đi, này... không phải nói là bệnh đến không tỉnh lại nữa sao, như thế nào chỗ đó còn có thể sẽ đứng lên mà giờ trò lưu manh đây?

Lại nói Lý Thư Lan hiện giờ cũng chả có tâm tư gì khác nhanh chóng giúp hắn lau sạch sẽ qua thân mình, rồi lại đem chân hắn lau rửa sạch cùng lau qua.

Lại một thân đầy mồ hôi, trên mặt đỏ bừng, cảm giác muốn tắm sạch lại ngay.

Nàng bưng châu nước tính toán đi vào trong viện mà tưới cây ( ở đây ý bảo là tưới vào cây rau a), vừa mới mở cửa đi ra thì đυ.ng phải một thân ảnh nam nhân cao lớn trước mắt, ngực của nam nhân bị nàng làm cho ướt đẫm, Lý Thư Lan có chút sợ hãi kêu: " Anh hai ...."