Chương 5: Nam nhân không việc biết xấu hổ này.

Editor: MeiKim

Đồng ruộng hoang nhà họ Vương tốn không ít thời gian dở bỏ nó, Vương Trường Xuyên này tự nhiên mỗi ngày mà hướng bên ngoài ruộng mà chạy, đen da thịt vốn dĩ đã không được trắng mà phơi càng thêm đen, người thoạt nhìn cũng càng thêm tráng kiện.

Dù sao Lý Thư Lan vừa nhìn thấy thân cơ bắp kia của hắn liền không dám nhìn thẳng, nghĩ đến lần trò chuyện với thái thái kia liền xấu hổ nóng cả người lên kia.

Đã nhiều ngày mùa, Vương Trường Xuyên vội vàng cả ngày ở trong tẩm ruộng mà thu hoạch vụ lúa, liền cả đến ăn cơm cũng đã quên mất đi.

" Mẹ, con đem cơm đi đưa cho anh hai đi." Lý Thư Lan lấy ra hộp cà men cơm, hong một lượng lớn nước sôi để nguội đem cho Vương Trường Xuyên.

Vương mẫu lo lắng bọn họ không có tiến triển gì mà vội vội vàng vàng vào nói: " Mau đi đi, đợi một lát nữa còn bồi anh hai trò chuyện đi."

Ý tứ trong lời nói thập phần rõ ràng, Lý Thư Lan nghe xong chóp mi mắt một cái mà hướng về phía anh chồng nhà mình mà đi đưa cơm.

Đi tới được mười phút, nhìn đến ngoài đồng ruộng thấy thân hình Vương Trường Xuyên cường tráng lộ ra bên ngoài, không cần phơi nắng, cả người Lý Thư Lan đều đỏ từ đầu tới chân.

Nàng đem cơm hướng trước mặt hắn để xuống, lập tức quay mặt đi, đứng ở một bên mà cảm nhận được từng trận nhiệt khí từ người hắn truyền đến, còn có một cỗ hơi thở thành thục của nam nhân.

" Anh mau đi ăn đi."

" Ừ." Vương Trường Xuyên lau qua mặt, hướng nàng dưới tán cây chờ đợi mà đến, " Thật là nắng, chúng ta qua bên kia đi."

Mùi mồ hôi trên người của hắn cứ bao phủ lấy nàng, mùi hương trên người hắn không bị hôi giống với những người khác, ngược lại làm thế nào lại dễ ngửi như vậy.

Lý Thư Lan cảm thấy đầu óc chính mình hỏng rồi, cả ngày như thế toàn nghĩ chuyện không đâu.

Bộ dáng tuấn lãng của Vương Trường Xuyên rất tốt, không biết có bao nhiêu nông gia tức phụ yêu thích đâu. Hiện giờ đúng là thời điểm bận rộn, phần lớn là ở bên trong ruộng đất mà hỗ trợ, thấy quần áo hắn mặc lộ ra thân thể cường tráng, một đám đều trộm nhìn xem đến thích thú.

Chẳng trách, nếu như được gả cho người nam nhân như thế này, không những được hạnh phúc đến chết, mà còn trên giường có thể dùng hết bao nhiêu là sức đây.

Người ở trước mắt sờ không tới mà chỉ có thể dùng hai mắt mà để ngắm nhìn mà thôi.

Thư Lan tất nhiên là có thể phát hiện được ánh nhìn bốn phương tám hướng kia đều là hướng về người bên cạnh này. Hô, những người này cũng thật là không biết xấu hổ, người nam nhân bên cạnh này cũng không biết ngại mà che lại , còn trắng trợn khoe ra cho người ta xem.

Vương Trường Xuyên từ lúc tham gia quân ngũ thì có thói quen ăn cơm còn phải quan sát bốn phía, thấy cô em dâu này của mình ở một bên vặn vặn vẹo vẹo mà lẩm bẩm lầm nhầm cái gì, hắn khó có được nổi lên tâm tư treo đùa nàng.

Duỗi ra cặp chân dài, thẳng tấp hướng về phía nàng mà đi. Quần cuốn lên làm lộ cẳng chân đầy đám lông tơ đen bóng, chờ cho Thư Lan phản ứng lại thì toàn bộ lông tơ của nàng dựng đứng, cẳng chân nàng cùng dán sát vào da thịt của hắn, nhiệt lượng nóng bỏng cách một tầng vải thập phần rõ ràng.

Mặt nàng đỏ bừng cả lên, nàng làm bộ nhanh chân chạy lùi về sau hai bước.

Vương Trường Xuyên xem đến trong lòng liền vui vẻ, trên mặt là một bộ đạo đức giả.

Nghĩ đến việc dặn dò của mẹ mình và việc lừa dối em trai mình, khiến cho trong lòng lại thập phần mâu thuẫn, lại ngứa ngáy khó chịu.

Bực bội đến cực điểm, dứt khoác liền đem phần cơm hai ba miếng ăn liền ăn sạch.

Xong đem hộp cơm đưa cho nàng nói: " Trời thật là nắng nóng, em về nhà trước đi."

Thư Lan nhìn mặt của hắn bị phơi đến đỏ bừng nói: " Không bằng em ở lại hỗ trợ anh cũng được."

Vương Trường Xuyên nhìn đến bàn tay không tính là non mịn, thon dài kia của nàng, cư nhiên luyến tiếc nàng vì cắt lúa mà bị thương.

Hắn vẫn là vẫy vẫy tay bảo nàng trở về, " Ở đây còn có nhiều việc, đừng ở lại làm thêm phiền phức, trở về nhà mà chăm sóc Viễn Chu đi."

Nói đến Viễn Chu, cả hai người đều trầm mặt xuống, lại nghĩ đến lời của Vương mẫu nói " Viên phòng" kia, không khí lại trở nên ái muội.

" Em đây đi về trước, buổi tối em làm mì sợi, bánh hẹ chiên." Nói xong, Thư Lam xách theo cà men cơm vội vàng nhanh đi về nhà.

Vương Trường Xuyên cười cười, hướng về phía đồng ruộng mà đi. Mì sợ chính là món hắn yêu thích nhất, hắn chưa từng nói qua, làm sao nàng lại biết.

Hắn dứt khoác đem toàn bộ sức lực mà làm việc để cho cả người tỉnh táo lại, tốc độ làm việc so với người thường nhanh gấp đôi.

Đem liền mấy ngày cơm, Lý Thư Lan bỗng cảm thấy cái loại cảm giác âm trầm của trước đây đã trở lại. Giống như có một đạo ánh mắt ướŧ áŧ nào đó âm lãnh mà nhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng cố ý tìm phụ nhân trên thôn một hồi để cùng đi đưa cơm, nhưng tầm ánh mắt kia chưa một lần nào biến mất. Rồi cũng có lúc nàng phải một mình đi, cố tình đúng vào ngày hôm nay nàng ước có người đến đưa mình cùng đi, nhưng lại không, nàng phải một mình đi.

Nàng đem cây kéo dấu ở dưới hộp cơm, trong lòng nàng hỗn loạn, tổng cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra.

Cũng không biết có phải ảo giác của nàng hay không, Thư Lan chỉ cảm thấy là trên đường đi của ngày hôm nay có cảm giác an tĩnh có chút dọa người, cũng không có một cơn gió nào thổi qua.

Nàng chỉ nghĩ là nhanh một chút đi đến ruộng, đứng ở bên cạnh Vương Trường Xuyên liền không còn gì phải sợ cả. Người nam nhân này như cây đại thụ giống nhau, trầm ổn, mà đứng sừng sững giữa mặt đất làm cho người ta có cảm giác ý lại. Càng là việc đáng sợ thì việc đáng sợ đó đến càng nhanh.

Một cỗ cường lực đem nàng túm lên, nàng bị kéo đến hướng căn nhà bỏ hoang ngoài ruộng hoang kia mà đi, mùi vị thối tha quen thuộc kia làm cho Thư Lan không ngừng nôn khan, là Lâm Cường.

Nàng rất muốn giơ lên cây kéo để một nhát đâm chết hắn, nhưng là nàng không đủ có đủ sức lực, trời sinh sức lực nam nữ khác nhau nàng phản kháng cũng không có tác dụng gì.

Lâm Cường ăn qua nàng một nhát kéo, tự nhiên sẽ có đầu óc hẳn, một tay đem hai tay nàng khống chế lại, một tay khác thì che mũi miệng của nàng lại, làm nàng không có cách nào kêu to càng là vô lực phản kháng.

" Con kỹ nữ thối, cuối cùng cũng bắt được mày."

----------------------------------

Sắp có thịt ăn rồi a, mọi người cứ đoán xem ở chương mấy sẽ xuất hiện a...

Nữ chủ: Kỳ thật thì, cây kéo mới là của bản thân ta.

Vương Viễn Chu: Lão tử làm nam chủ cũng chỉ có thể nằm diễn thôi phải không?

Vương Trường Xuyên: Thư Lan lẩm nhẩm lầm nhầm có phải hay không qua ăn vị gì?