Chương 2: Cái gật đầu này của nàng đều bị thao túng.

Lý Thư Lan nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, tâm thoáng buông xuống một nữa. Cuối cùng cũng có thể yên tâm đêm nay được yên giấc ngủ.

Nàng không dám cởi bỏ áo ngoài, liền như vậy mặc áo dài quần dài mà nằm ngủ, trên cửa còn để một cái ghế chặn lại, vạn nhất có động tĩnh gì cũng có thể biết được.

Cũng chả ai biết được dưới gối ngủ của nàng có để sẵn một cây kéo, cây kéo bị nàng mài đến nhòn nhọn, rất là sắc bén.

Mà lúc này ở bên nhà họ Vương, Vương mẫu ngồi ở trên mép giường con trai út của mình mà lệ rơi, mắt thấy nước trà đều đút vào không được, việc xung hỷ này không biết là có hay không còn dùng được, con trai cả lúc này thì lại không liên lạc được không biết có chuyện gì xảy ra với hắn hay không. (hắn ở đây là nói con trai cả của mẹ Vương)

Bi thương từ đâu ào đến là Vương mẫu lớn tiếng khóc rống lên.

Lại nghe được ngoài cửa có tiếng động, bà khẩn trương mà quay đầu lại nhìn, mong là đừng gặp phải trộm tặc vào nhà! Vừa quay đầu lại thì bà lại thấy được vóc dáng cao cao vẻ mặt lấm lem đầy bụi đất không phải con trai lớn nhà mình thì còn là ai nữa! Bà kích động mà đứng thẳng dậy quát: " Đại Xuyên a! Con trai của ta ngươi trở lại rồi!"

Bà tiến đến ôm chặt con trai nhà mình vào lòng, đem hết đoạn thời gian thống khổ, ủy khuất này đều phát tiếc ra hết.

Vương Trường Xuyên nhìn thấy em trai thân sinh nhà mình nằm chờ chết ở trên giường kia cũng không chịu đựng nỗi, hắn vỗ vỗ lưng mẹ hắn để an ủi nói: " Mẹ, đã có con ở đây rồi."

Một câu này , khiến cho Vương mẫu an tâm không ít. Bà nhìn thấy con trai lớn của mình khập khiễng đi đến mép giường, trong lòng có cảm giác lo lắng hỏi: " Con trai, chân con như thế này là bị làm sao?"

" Không có việc gì cả, chỉ bị thương một chút." Vương Trường Xuyên sợ bà suy nghĩ miên man nói thêm: " qua đoạn thời gian nữa thì tốt rồi , sẽ không què đâu."

Vương mẫu bỗng thoáng yên lòng, vốn còn sầu lo ngày sau làm biện pháp gì để mà đón dâu, nghĩ không bằng tính toán mượn gà trống mà bái đường.

Hiện tại thì con trai lớn đã trở về, xem như là đuổi kịp khiến cho hắn thay em trai đi đón dâu.

Vương Trường Xuyên giúp em trai nhà mình lau chùi thân thể, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, xem thân thể em trai gầy yếu không ra gì của mình, trong lòng cũng cảm thấy chua xót.

Em trai từ nhỏ chịu sợ đau đón bệnh tật, lớn lên tuấn tú, chăm chỉ đọc sách thì có biết bao nhiêu cô nương trộm thương thầm hắn, hiện giờ bộ dáng như thế này ở trên giường, không thể nào động đậy được.

Mắt thấy miệng của em trai hơi động, hắn lại chấm chút nước cho nhuận nhuận miệng, dường như có động tác nuốt xuống một cái vậy, đáng tiếc khi Vương Trường Xuyên nhìn kỹ lại thì đã chả còn động tĩnh gì cả.

Hắm liền ở bên cạnh trải thảm xuống mà ngủ ngay bên.

Ở nhà quả phụ đầu thôn, Lâm Cường lại không quá tận hứng, qua loa ở trên người quả phụ bắn vào được một lúc là muốn đi.

" Đồ quỷ chết, không ở lại thêm chút..." quả phụ ghé vào vai hắn nói, còn nghĩ sẽ làm thêm một trận nữa.

Đáng tiếc Lâm Cường không thao được Lý Thư Lan, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, hơn nữa quả phụ này cũng chẳng phải an phận gì, không biết đã qua bao nhiêu tên đàn ông rồi, phía dưới sớm đã bị thao nát rồi.

" Tiểu huyệt của ngươi đều sớm bị thao nát rồi, thao không còn khít nữa." hắn đứng dậy mặc quần vào nói.

" Tốt, tên hỗn đãn nhà ngươi, lão nương bất quá chỉ xem ngươi sinh ra chỉ có một cái dươиɠ ѵậŧ là tốt, cho ngươi thao vài lần, ngươi thật là kén cá chọn canh." Ả ném đôi giày thối của hắn. " Ngươi như thế nào nhớ nhung vị tiểu muội tiện nghi kia của ngươi đâu, nộn huyệt thít chặt kia, người ta sẽ cho người làm sao?"

Một đống lời thóa mạ hắn khiến cho Lâm Cường hắn trong lòng phát hỏa, trên trường về nhà chỉ nghĩ muốn đem Lý Thư Lan kia hảo hảo đè dưới người hắn mà thao loạn vài lần thì trong lòng mới bình tĩnh được.

Đêm khuya tĩnh lặng, mọi người trong thôn đều đã tắt đèn nghỉ ngơi hết, liền cả tiếng chó sủa cũng không có lấy một tiếng.

Lâm Cường lướt qua phòng của Lý Thư Lan, rốt cuộc trong lòng vẫn còn tâm tư xấu, cửa mở ra gây ra một tiếng vang lớn, là tiếng ghế bên trong bị ngã đỗ xuống.

Lý Thư Lan lúc này bừng tỉnh, mắt thấy hắn muốn phá cửa, xuất hiện một gương mặt trong bóng đêm không rõ ràng cho lắm nhưng nàng biết chắc đó là Lâm Cường.

Cặp mắt kia trong bóng tối sáng lăm lăm thẳng tấp mà nhìn vào nàng, hận không thể hϊếp da^ʍ nàng ngay. Tay nàng liền sờ đến cây kéo dưới gối đầu được giấu ở dưới ổ chăn nàng.

"Đi ra ngoài." Lý Thư Lan quát.

Lúc này Lâm Cường bị tϊиɧ ŧяùиɠ lên tới não rồi, như thế nào mà còn sẽ nghe lời nàng nói? Ngược lại làm dươиɠ ѵậŧ dưới thân hắn thêm vài phần cương cứng: " tiểu nha đầu, biết điều thì đừng có kêu."

" Gả cho tên ma ốm kia, cả đời cũng không biết đến mùi vị của dươиɠ ѵậŧ thì có bao nhiêu đáng thương." Lâm Cường nhanh khóa trái cửa lại, hướng phía nàng mà đến: " Làm cho ngươi nếm thử mùi vị côn ŧᏂịŧ của ca ca đây, bảo đảm lần sau người đều sẽ cầu xin ta thao ngươi đi."

Hắn cười vài tiếng, da đầu Lý Thư Lan dựng thẳng, tay cầm kéo đều phát run.

Hắn đột nhiên hướng đến một chút liền bắt lấy vυ" phải trên người nàng, Lý Thư Lan thét chói tai một tiếng đẩy hắn ra rồi đá vào hắn.

Sức lực của nam nhân quá lớn, nàng phản kháng tựa như một con kiến càng bám trên cây, không đau không ngứa. Lâm Cường cười nhạo một tiếng, tay liền nhanh chóng xé rách y phục của nàng, " Con mẹ nó, yên ổn một chút, để cho tao thao sướиɠ rồi ngươi sẽ biết việc này có bao nhiêu tuyệt diệu."

" Lâm Cường, ta cảnh cáo ngươi mau thả ta ra, bằng không nhà họ Vương cũng sẽ không tha cho ngươi."

" Hô. Một người là lão thái thái, một người là tên quỷ bệnh sắp chết, lão tử sợ cái đực gì ( ý là sợ cái con c*c gì). Con mẹ nó ngươi khôn ngoan thì nằm yên đó cho tao, ngoan ngoãn banh chân ra cho tao thao hai lần, bằng không tao cho ngươi ăn trái cây ngon." ( không hiểu cho lắm a)

Lý Thư Lan mắt thấy nàng sắp bị hắn sờ lên, nhẫn tâm đem cây kéo hướng sau lưng hắn mà đâm một cái.

"A !!!!"

Lâm Cường ăn đau một cái, kêu lên thảm thiết, liền hướng trên người nàng mà đánh xuống vài cái, mẹ kế nàng nghe thấy động tĩnh lớn như vậy liền hướng bên phòng nàng mà chạy sang.

Mắt vừa thấy phía sau lưng con trai nhà mình có cắm một cây kéo, máu chảy không ngừng, Lý Thư Lan thì ở góc tường mà òa khóc, khóe miệng còn bị đánh chảy cả máu.

Làm bộ như không biết tình huống gì xảy ra cũng không được, bà hung tợn trừng mắt liếc nhìn Lý Thư Lan một cái, xem ra trước ở lễ ăn hỏi trước mặt này mà không tiện xử lý nàng.

Chủ yếu là cây kéo kia không có đâm trúng điểm yếu của hắn, mẹ kế vỗ Lâm Cường vài cái nói : " Tiểu tử thúi, còn không mau đi sang nhà Lý đại phu kia thoa thuốc đi. Ngươi bị nó quyến rũ làm mờ mắt rồi, chẳng lẽ quả phụ không đủ cho ngươi sướиɠ sao?

Ồn ồn ào ào một lúc thời mới ngừng lại. Lý Thư Lan hướng cửa một lần nữa mà khóa kỹ lại, ánh trăng bên ngoài chiếu rọi vào trên mặt của nàng, soi ra được một hàng nước mắt thật dài.

" Mẹ ơi...." nàng không một tiếng động mà ôm chân ngồi khóc lóc, trong lòng gọi vài lần tiếng mẹ, đáng tiếc nàng không có mẹ.

Cũng sẽ không có tiếng đáp lại nàng, càng không có ai tới cứu nàng.

Nàng chỉ ngóng trông lần xung hỷ này mau đến sớm một chút.