Chương 7

Lúc đó Lục Vũ Ninh không biết trả lời thế nào, cổ tay cô bị anh siết chặt, không hẳn đau nhưng cho dù cô có làm cách nào cũng không thoát ra được.

"Anh theo dõi em?"

Cô nhíu mày hỏi anh, bên cạnh Lục Vũ Hinh đã nhìn chằm chằm về chỗ bàn tay của anh đang nắm chặt cổ tay của chị mình, trong lòng có chút khó chịu.

"Anh là đang để ý đến em. Vũ Ninh, em đừng hiểu lầm anh có được không?"

Anh bình thản trả lời, vừa nói còn vừa nhếch môi cười.

Sao cô không biết anh lại lưu manh đến vậy nhỉ? Hay là anh che đậy quá tốt cho nên cô không nhận ra.

Ngay sau đó bàn tay anh lần mò đến những ngón tay cô, nắm chặt không rời.

Mới đầu cô có ý phản kháng thế nhưng qua một lúc mới chợt nhận ra thật ra cô không muốn bài xích cảm giác này. Cho dù anh chỉ xem cô là vật thay thế cho cô gái đó, hay là cô vì trả thù cho Sơ Thần nên mới tiếp cận anh thì nói thật lòng cô đã yêu anh.

Cảm giác ấm nóng khi năm ngón tay bọn họ đan lại bất giác khiến anh nở nụ cười, si mê nhìn thẳng vào gương mặt cô.

Anh rất hài lòng với cảm giác hiện tại, thứ cảm giác chỉ có với một mình cô.

Anh lại nói.

"Đi theo anh, chúng ta đi ăn gì đó. Rất lâu rồi anh không ở bên em, đúng là sắp không chịu nổi."

Anh thẳng thắng nói rõ với cô, lại nhận về sự đố kỵ của Lục Vũ Hinh đang đứng bên cạnh. Cô ta liền mở miệng, có ý ngăn cản.

"Chị, chị và anh Thừa Bạch là như thế nào? Có phải chị nên từ chối hay không?"

Lục Vũ Ninh quay qua nhìn em gái, chỉ thấy trong ánh mắt của Lục Vũ Hinh bây giờ chỉ toàn là khó chịu. Bất giác cô chợt nhớ đến câu nói của em gái khi nãy.

"Em đúng là rất để ý đến anh ấy..."

Lục Vũ Ninh do dự suy nghĩ một lúc, cuối cùng vì muốn ngăn cản chuyện em gái thích anh, liền nói.

"Tiểu Hinh, em về trước đi. Chị đi cùng anh ấy một lúc."

Lời nói vừa thoát ra ý cười đã tràn ngập khuôn miệng của anh, dưới cái nhìn đầy chăm chú của Lục Vũ Hinh, anh đúng là đẹp trai không gì so sánh.

Sau đó, cho dù vẻ mặt của em gái không bằng lòng, cuối cùng cô vẫn là quyết định đi theo anh. Lúc ra tới bãi đổ xe, anh không nói nhiều liền lập tức đè cô vào cửa kính hôn cho một trận.

"Thừa Bạch, ưʍ..."

Lúc đó cô rất muốn phản kháng nhưng hai tay đã bị anh cố định ở hai bên, căn bản cô không thể nào chống cự.

Qua một lúc khi hàm răng của anh đã cắn xé hai cánh môi mềm mại của cô, lúc này liền ngậm lấy đầu lưỡi, mυ"ŧ lấy không ngừng.

Lục Vũ Ninh khó khăn hít thở, trong cổ họng toàn là mùi vị của anh. Cô ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc lá, nhớ lại anh rất ít khi hút thuốc, sao bây giờ lại có thói quen này.

Cô bị anh hôn tới mức đầu óc đều quay cuồng, từ phản kháng chống cự cuối cùng là mềm nhũn yếu đuối tựa vào người anh.

Thân thể hai bọn họ tiếp xúc không một khe hở, từ ngực cho tới bụng, thân mật không rời.

Cuối cùng cho đến khi anh thoả mãn buông môi cô ra, Lục Vũ Ninh nhất thời hít lấy hít để, giống như con cá sắp chết ngạt, tay chân đều trở nên bủn rủn.

Rất may xung quanh không có lấy bóng người, nếu không tình cảnh này đúng là vô cùng mất mặt.

"Bốp."

Một bàn tay cô cố gắng thoát ra, không chút do dự lập tức đưa lên tát vào má phải của anh một cái.

Thẩm Thừa Bạch nhất thời không có phòng bị, gương mặt điển trai đã bị cô đánh nghiêng qua một bên, năm dấu tay còn in hằn lên làn da màu đồng nam tính.

Thế nhưng cho dù có bị cô đánh thì anh chỉ nhếch môi cười, hoàn toàn không có chút tức giận, giống như đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chẳng có gì đáng để tâm.

Sau đó anh liền cười cười, xoay đầu nhìn thẳng vào gương mặt cô.

"Bảo bối, tay em có bị đau hay không?"

Lục Vũ Ninh hừ nhẹ, đôi môi vừa bị anh gặm cắn bây giờ đã sưng đỏ nhìn rất đáng thương, cô ấm ức hỏi lại anh.

"Thẩm Thừa Bạch, cô gái đó là ai? Có phải chính vì cô ấy nên anh đã nhẫn tâm lừa dối bạn em?"

Thẩm Thừa Bạch lắc đầu, không chút do dự cầm lấy bàn tay vừa đánh người của cô, mập mập mờ mờ cúi đầu liếʍ hôn vào đó.

Một lúc mới trả lời.

"Anh đã nói anh không liên quan gì với bạn em, còn cô gái đó là Triệu Hướng Hoan, bạn gái cũ của anh."

Lục Vũ Ninh nhìn anh, lại nhìn bàn tay của mình đang bị anh hôn lấy, cô có chút không cam lòng muốn rụt tay lại nhưng anh đã nhanh hơn một bước, nắm chặt không buông.

"Có phải vì em rất giống cô ấy nên anh liền thích em?"

Cô bất ngờ hỏi anh như vậy, thật ra anh đã sớm lường trước được câu hỏi này của cô cho nên cũng không do dự, thành thật trả lời cô.

"Nếu anh nói không phải thì em có tin không?"

Lục Vũ Ninh im lặng, cô cắn chặt đôi môi. Cô không muốn gật đầu cũng không muốn lắc đầu, bởi vì trong tâm trí cô lúc này chỉ toàn là gương mặt của cô gái đó.

Bọn họ có rất nhiều điểm giống nhau, đều này khiến cô càng tin tưởng anh chỉ xem cô là vật thay thế.

Bấy giờ Thẩm Thừa Bạch lại nói.

"Có rất nhiều cô gái giống với cô ấy nhưng anh thích em hoàn toàn là bởi vì con người của em, tiếc là em lại để cho anh biết được em tiếp cận anh chỉ vì trả thù cho bạn của em...

Lục Vũ Ninh, em thật là biết trêu đùa người khác đấy."

Nói xong anh liền bấm mở cửa xe, ôm cô vào trong ngực sau đó còn ép buộc cô ngồi vào bên trong.

Lúc này Lục Vũ Ninh chợt nhìn thấy ánh mắt tức giận của anh, hai tay cô đẩy ra l*иg ngực trước mặt, hơi thở dồn dập mở miệng hỏi anh.

"Thừa Bạch, anh muốn làm gì? Mau thả em ra."

Thẩm Thừa Bạch khẽ cười, anh muốn là gì chẳng lẽ cô còn nhìn không ra sao.

Ngay sau đó anh liền mở miệng.

"Bảo bối, em muốn anh cùng em làm loại chuyện đó ở đây hay về chỗ của anh. Anh cho em lựa chọn nhưng nếu là ở đây anh sẽ càng thích thú hơn đấy."

Lục Vũ Ninh lập tức ngồi im không còn giãy giụa. Anh đúng là nham hiểm mà, lại dùng cách này để uy hϊếp cô.

Thế nhưng trong lòng cô lại biết rất rõ những gì anh nói anh sẽ làm được, nếu cô còn không ngoan ngoãn thì chắc chắn cô sẽ bị anh lột sạch ở đây.

Sau đó sẽ bị anh ôm lấy mà làm loại chuyện mất mặt kia, cho dù đến lúc đó cô có khóc khan cổ họng thì chưa chắc gì anh sẽ mủi lòng mà buông ra thân thể cô đâu.

Vậy nên cô rất biết thức thời, ít ra còn phải giữ chút mặt mũi, không chút cam lòng mà làm theo ý anh...