Chương 28

Dịch Nhiên canh giờ rất chuẩn, đúng 8 giờ tối về đến CR.

Sau khi đỗ xe xong, Mục Đồng theo anh cùng vào tiệm. Mở cửa bước vào, cậu thấy ngay trước mặt là một chàng trai mặc áo thun quần đùi, chân xỏ đôi dép kẹp ngồi trên sô pha trong khu nghỉ ngơi, trong tay cầm một cái chân gà, đang chơi với Mỹ Mỹ.

Mỹ Mỹ thấy Dịch Nhiên và Mục Đồng cùng về thì lập tức mất hứng thú với đồ chơi gà gào thét trước mặt, vui mừng chạy lên, rảo quanh hai người mấy vòng.

"Mộc Dũng ơi, sao anh về chung với A Nhiên thế?" Mỹ Mỹ vừa nói, vừa bật nhảy tại chỗ.

Chàng trai trông hơi lôi thôi lếch thếch vốn ngồi trên sô pha cũng lập tức tiến lên, nhìn Mục Đồng một cái, cười hì hì chuyển ánh mắt qua Dịch Nhiên, mang theo đôi chút giọng điệu trêu chọc, hỏi: "A Nhiên, đây là ai thế? Sao không giới thiệu cho tao với?"

Không đợi Dịch Nhiên mở miệng, Mục Đồng đã tự giác giới thiệu mình với đối phương: "Chào anh, em tên Mục Đồng."

"Anh tên Lâm Thiên Dịch, là bạn cấp ba của tên nhóc này." Lâm Thiên Dịch duỗi tay khoác vai Dịch Nhiên, bày ra dáng vẻ cực kỳ thân thiết.

Mục Đồng gật đầu, gọi một tiếng: "Anh Dịch."

Lâm Thiên Dịch là kiểu người hướng ngoại chỉ cần biết tên người ta là đã thân thiết hơn, hắn bắt đầu hóng hớt hỏi thăm: "Em trai ơi em mấy tuổi rồi? Còn đi học không? Sao em quen tên nhóc này thế..."

Mới nói được một nửa, người này lập tức bị Dịch Nhiên kéo qua một đầu khác của hành lang.

"Nè mày làm thì đó? Tao vẫn chưa hỏi xong."

Dịch Nhiên nhìn hắn chằm chằm chẳng nói một lời, giữa mày nhíu lại thấy rõ.

Lâm Thiên Dịch chẳng sợ tí nào, trái lại còn "Ồ" một tiếng sâu xa, hắn nháy mắt: "Cuối cùng giờ tao cũng biết nguyên nhân mày cho tao leo cây."

Dịch Nhiên không nói gì, Lâm Thiên Dịch lại nói: "Tính cách ngoan quá chừng, vẻ ngoài cũng ưa nhìn, chậc chậc, rốt cuộc yêu nhau lúc nào vậy?"

"Chưa yêu nhau."

Lâm Thiên Dịch bất ngờ không thôi, giống như cảm thấy Dịch Nhiên đang đùa mình vậy: "WTF, mày chơi trò tình yêu thuần khiết hả?!"

Một lúc sau, Dịch Nhiên hơi rầu rĩ rặn ra một câu: "Em ấy có người mình thích rồi."

Mục Đồng ngồi trên sô pha, nhìn Dịch Nhiên và Lâm Thiên Dịch ở đầu còn lại của hành lang từ xa. Dù cậu không rõ họ đang nói gì, nhưng cậu cũng không tò mò mấy.

Mỹ Mỹ nhảy lên sô pha, ngồi cạnh Mục Đồng, nó tò mò ngửi túi quà trên tay Mục Đồng: "Mộc Dũng ơi, đây là cái gì thế?"

"Là cái khăn quàng vuông em vừa ý khi trước, chiều nay anh mua về giúp em rồi nè."

Mục Đồng vừa nói, vừa lấy hộp quà đã gói xong ra khỏi túi, lấy cho nhóc xem, sau đó chỉ cái tên "Trương Mỹ Kỳ" bên trên, nói với nó: "Em nhìn nè, đây là tên của em, anh đã viết giúp em rồi."

"Wow! Thì ra tên của em viết thế này." Nhóc chó chớp mắt, cái đuôi hào hứng vung vẫy, vỗ ra tiếng "bạch bạch bạch" trên sô pha.

"Mộc Dũng ơi, em có thể xem món đồ bên trong một tẹo được không?"

"Nhưng đã gói lại rồi, nếu bây giờ tháo ra thì không thể gói lại được."

Mỹ Mỹ ngẫm nghĩ: "Vậy à, thế thì thôi, dù sao trước đó em cũng từng thấy rồi."

Nhóc chó nói xong thì leo xuống, tiếp tục vừa lòng thoả ý ngắm nghía tên mình.

"Phải rồi, em còn phải in móng vuốt của mình lên trên nữa!" Mỹ Mỹ sợ Mục Đồng quên nên nó nhắc lại một lần.

"Ừ." Mục Đồng gật đầu: "Trong nhà anh có mực in, đến lúc đó anh mang qua cho em."

"Trong tiệm cũng có mực in." Mỹ Mỹ nghểnh cổ, hếch mũi về phía kệ đồ vặt cạnh quầy lễ tân, đó là chỗ thường đặt văn phòng phẩm."

Mỹ Mỹ nói với cậu: "Ở bên đó, nhưng mà cao quá, em không với tới."

Mục Đồng đứng dậy khỏi sô pha, đi về hướng kệ đồ vặt.