Chương 2.1

Mùa đông một năm trước.

Ba ngày qua trời đều là mưa tuyết, nhưng hôm nay cuối cùng cũng có nắng, thời tiết trong trẻo lạ thường, băng tuyết dần tan, nhưng khi tuyết tan nhiệt độ còn lạnh hơn nữa. Nhiệt độ Nam Thành, cũng giảm xuống âm sáu, âm bảy độ.

Cách đây một tháng, Liễu Ý Thâm đã quay xong tất cả các cảnh trong "Tiệc không tàn" và thành công đóng máy, sau khi hoàn thành toàn bộ quá trình quay "Tiệc không tàn", các hoạt động tuyên truyền tiếp theo cũng không nhiều nên Liễu Ý Thâm cũng được rảnh rỗi.

Hôm nay Liễu Ý Thâm vẫn không có lịch trình và cũng không cần phải dậy sớm đi làm, nhưng anh đã dậy từ rất sớm, bước ra khỏi phòng ngủ ấm áp có bật máy điều hòa của khách sạn, Liễu Ý Thâm bước vào phòng tắm.

Kỳ thực anh khá sợ lạnh, cũng không có thói quen tắm nước lạnh hay bơi lội vào mùa đông, nhưng hôm nay là một ngoại lệ. Dòng nước lạnh từ vòi hoa sen xối từ đầu đến chân anh, thân thể hơi run lên, nhưng Liễu Ý Thâm cắn chặt môi dưới, chịu đựng cái lạnh kiên trì tắm trong phòng tắm khoảng mười lăm phút.

Ngoài việc cố gắng loại bỏ mùi rượu ngột ngạt, anh còn dùng sức lau rửa cơ thể, đến nỗi cơ thể mịn màng và trắng trẻo của anh chuyển sang màu đỏ.

Anh cũng muốn để bản thân tỉnh táo lại.

Tiếng nước ngừng lại, Liễu Ý Thâm thản nhiên khoác áo choàng tắm bước đến trước gương bồn rửa tay.

Tóc trên trán vẫn còn vương nước, giọt nước trượt xuống má anh. Mặt Liễu Ý Thâm có đường nét tuyệt đẹp, ngũ quan toàn bộ khuôn mặt càng thêm thanh tú hấp dẫn, với đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, môi hồng răng trắng, khiến nhiều phụ nữ phải ghen tị với anh.

Được thừa hưởng từ mẹ đẻ, Liễu Ý Thâm vốn là một mỹ nhân trời sinh, người đại diện của anh luôn nói rằng ngoại hình của Liễu Ý Thâm dù sớm hay muộn cũng sẽ vào làng giải trí, nhưng Liễu Ý Thâm thà làm một người bình thường.

Liễu Ý Thâm cụp mắt xuống, cổ áo choàng tắm rộng, không che được gì, có thể nhìn thấy những dấu hôn và vết véo trên cổ, thậm chí còn có vài vết đỏ trên xương quai xanh và ngực.

Nghĩ đến chuyện đêm qua, Liễu Ý Thâm bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, không khỏi nôn ra. Đêm qua uống rất nhiều rượu, đến bây giờ vẫn chưa ăn gì, bụng trống rỗng, cho nên nôn ra toàn là nước chua.

Liễu Ý Thâm một bên nôn, một bên nắm chặt tay, hắn không hề hối hận về hành vi liều lĩnh tối qua, có một số việc hắn thật sự không thể làm được.

Sau đó hắn rửa mặt bằng nước lạnh rồi nhìn mình trong gương, Liễu Ý Thâm tự giễu với chính mình, cảm thấy bất lực và đáng thương.

Đột nhiên, điện thoại di động của Liễu Ý Thâm reo lên, là cuộc gọi từ bệnh viện.

Liễu Ý Thâm nhanh chóng mặc áo len và quần dài, cổ quấn khăn quàng cổ, mặc áo khoác lông dài màu đen, cuối cùng đội mũ, ăn mặc rất giản dị.

Không muốn để ai nhận ra mình, Liễu Ý Thâm quấn bản thân kín mít rồi gọi trợ lý An Dật để cậu đến chở anh đến bệnh viện.

Liễu Ý Thâm đợi ở bệnh viện rất lâu, từ khoảng chín giờ sáng mãi đến khoảng bảy giờ tối, khi trợ lý An Dật nhận được điện thoại của anh, lần nữa đến đón thì trời lại bắt đầu có tuyết.

Thời tiết thất thường, giống như tâm trạng gần đây của Liễu Ý Thâm thăng trầm thất thường, nhưng anh biết rằng, nhiều người và sự tình sắp đi tới kết thúc và trở lại bình yên.

Tuyết rơi tá lả, trước cửa bệnh viện, Liễu Ý Thâm đột nhiên đưa tay đón lấy những bông tuyết, những bông tuyết như pha lê rơi vào lòng bàn tay hắn, trong nháy mắt biến mất.

Vòng đời của tuyết quá mức ngắn ngủi khiến Liễu Ý Thâm nhớ đến cha mình.

Lời nói của bác sĩ, kèm theo tiếng thở dài tiếc nuối, dường như vẫn văng vẳng bên tai Liễu Ý Thâm, bác sĩ yêu cầu Liễu Ý Thâm hãy chuẩn bị tinh thần, bởi vì người cha bệnh nặng của anh có lẽ sẽ không qua khỏi được.

Mùa đông năm nay có vẻ lạnh hơn trước và có thể còn lạnh hơn trong tương lai...

"Liễu ca!"

Trợ lý An Dật lúc này hét lên và vẫy tay chào Liễu Ý Thâm.

Sau khi lấy lại được tinh thần, Liễu Ý Thâm gật đầu, chậm rãi đi về phía An Dật. Lúc này đôi mắt mờ mịt, không vui không buồn, không có một tia sáng hay sức sống.

Nhìn Liễu Ý Thâm như vậy, trong lòng An Dật không khỏi chua xót. Liễu Ý Thâm của ngày hôm nay hoàn toàn khác so với chàng trai 20 tuổi ngày mới ra mắt.

Khi một người trong mắt không thấy chút ánh sáng nào, trong lòng không có chút hy vọng nào, có thể sẽ giống như một cái xác không hồn, An Dật thực sự không muốn nhìn thấy Liễu Ý Thâm trở nên như thế này một chút nào.

An Dật là một Beta bình thường, Beta bọn họ hiếm khi phát ra tin tức tố, họ cũng không phát tình chứ đừng nói đến việc phải lo lắng về kỳ phát tình hàng tháng.

Liễu Ý Thâm nhiều lần nói rằng anh ghen tị với An Dật là Beta, nhưng An Dật mỉm cười khen hương tin tức tố của Liễu Ý Thâm có mùi rất dễ chịu, có mùi thơm sữa nhẹ, ngọt ngào nhưng không ngán.

Nhiều năm qua, Liễu Ý Thâm không hề thay đổi trợ lý, cũng không cần thêm trợ lý khác, An Dật vẫn luôn ở bên cạnh anh. Khi An Dật lần đầu tiên gặp Liễu Ý Thâm, cậu đã có ấn tượng rất tốt với anh. Sau đó, họ thân thiết với nhau, cậu càng tin chắc rằng Liễu Ý Thâm, người có khuôn mặt ưa nhìn, tính cách lạc quan, thẳng thắn và chỉ số EQ cao, nhất định sẽ trở nên nổi tiếng.

Đáng tiếc Liễu Ý Thâm kể từ khi ra mắt đã hơn 4 năm, gần 5 năm rồi vẫn không nóng không lạnh.

Liễu Ý Thâm bắt đầu là một ca sĩ, có giọng hát trong trẻo, sẵn sàng dành thời gian chăm chỉ cho âm nhạc, luyện hát và nhảy, đồng thời chăm chỉ học guitar, piano,… Sau đó, công ty bất ngờ ngỏ lời để anh trở thành một diễn viên.

Chỉ là mấy năm nay Liễu Ý Thâm chưa từng đóng vai chính, bình thường anh chỉ đóng vai nam ba, hoặc nhiều nhất là nam hai, anh hầu như không nhận được tài nguyên nào tốt.

Bây giờ Liễu Ý Thâm đã ngoài ba mươi, đã lỗi thời từ lâu, dù sao giới giải trí đang thay đổi với tốc độ chóng mặt, cũng không thiếu những tài năng trẻ đẹp trai. Phim truyền hình, điện ảnh và chương trình tạp kỹ nổi tiếng, cũng có thể khiến một vài người mới trở nên nổi tiếng.

Liễu Ý Thâm tuy vẫn đẹp trai nhưng trước ống kính, tuổi tác và thời gian càng tăng, khí chất càng ngày càng lụi tàn, sau khi đóng xong “Tiệc không tàn”, Liễu Ý Thâm gần như không có lịch trình gì, khí chất giữa hai lông mày giờ đã biến mất hoàn toàn.

Liễu Ý Thâm là nghệ sĩ trực thuộc giải trí Hoa Hoàn, hiện tại hợp đồng 5 năm của anh sắp hết hạn, điều kỳ lạ là công ty anh trực thuộc rất nổi tiếng nhưng bản thân Liễu Ý Thâm lại không hề nổi tiếng chút nào, gần giống như một nghệ sĩ tuyến 18.

An Dật lúc đầu không hiểu tại sao Ngôn tổng đã không muốn nâng đỡ Liễu Ý Thâm, thì vì cái họ lại muốn kí hợp đồng với anh?

Sau này, cậu dần dần biết được một số chuyện và hiểu ra.